"Sao anh lại ở đây?" Khả Hân đã thốt lên đầy bất ngờ khi gặp lại người con trai mà cô đã chạm mặt lức trưa.
"Em có thể cho anh quá giang không?" Sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của Khắc Du.
Thấy anh không còn sức để đứng vững nữa, Khải Hân cực kỳ ló lắng hỏi: "Anh sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh vừa chạm chán với bọn côn đồ"
"Tại sao lại như vậy?" Cô vô thức hỏi anh, bấy giờ cô cũng mới nhận ra rằng, quần áo của Khắc Du không giống bộ dạng soái ca lúc anh bước vào Piano Coffee chút nào, nó đã trở nên xộc xệch, trên người còn thoáng có vết đỏ nữa.
"Người ta nhận nhầm anh, có lẽ họ đang tìm một người giống anh".
"Được rồi, anh lên xe đi, để em đưa anh về".
Nói rồi Khải Hân lấy một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Khắc Du rồi nhanh chóng đội nón bảo hiểm cho mình. Khắc Du nhoẽn miệng cười khi thấy Khải Hân lại bị anh lừa một cú ngoạn mục như thế. Cô nghĩ sao mà lại tin anh bị đánh đến nông nổi như vậy, tất cả đều là do kế hoạch Khắc Du kì công sắp đặt mà ra.