Con đường “tử thần” vẫn cứ hun hút gió. Cô gái gan lì vẫn ngông cuồng phóng xe xé tan làn gió lộng, mặc kệ cái lạnh thấu xương khiến đầu óc Thiên Thy trở nên tê dại. Chính vì điều đó mà cô không thể nào ngăn lại sự ảo tưởng của bản thân. Giọng nói thân thuộc khi xưa bỗng chốc hiện về, hoà quyện với tiếng gió rít, ương bướng quấn quanh đôi tai cô.

“Thiên Thy, nghe anh nói này. Đừng suy nghĩ gì cả? Hãy cứ làm những việc mà em muốn. Em nghĩ gì, em cảm thấy thế nào thì hãy cứ thể hiện chúng ra, đừng cố kìm nén rồi giữ chặt trong lòng. Làm như thế, người khổ không phải chỉ có mình em, mà còn cả những người xung quanh em nữa”

Giọng nói trầm ấm, đầy tình cảm của Minh Đăng vào buổi tối định mệnh ấy hiện về trong tâm trí Thy, ồ ạt như dòng thác trút nước, khiến cô không thể nào ngăn lại được, thậm chí càng muốn ngăn cản bao nhiêu dòng nước ấy càng trào mạnh bấy nhiêu.

“Thiên Thy! Chỉ cần em mở lòng ra thừa nhận tình cảm của chính mình, thì anh sẽ giúp em cảm thấy yêu thương một người nào đó đã là điều hạnh phúc, ngay cả khi ta không biết tình cảm ấy sẽ kéo dài đến bao lâu.”

Thy lắc mạnh đầu để những lời nói đáng ghét kia bay biến khỏi tâm trí cô. Thực sự là lúc này Thiên Thy không thể nào làm chủ được suy nghĩ và cảm xúc của bản thân. Hai dòng nước mắt không những ngừng tuôn mà lúc càng trào ra, khiến khoé mắt cô cay xoè, nhoè nhoẹt khi nhìn vào đường đua phía trước.

Tại sao chứ? Tại sao lúc ấy Thiên Thy lại ngu ngốc khờ dại đặt niềm tin vào kẻ đó? Tại sao trái tim lạnh lẽo của cô lại biết rung động trước đôi mắt và nụ cười của hắn? Để rồi bây giờ phải đau đớn như thế này? Tại sao? Tại sao?

“RẦM”

Đang trượt dài trong mớ cảm xúc hỗn độn, Thiên Thy bất ngờ giật mình khi bị chiếc xe đằng sau đâm một cú vào bảng số xe cô đang chạy. Chiếc Exciter cũng vì thế mà bị đẩy mạnh về phía trước ngoài dự định của Thy. Lúc định thần lại cảm xúc, Thiên Thy mới nhận ra bản thân đang bị bao vây bởi hàng loạt chiếc xe đua khác. Bọn chúng đang giở trò chơi xấu, mười loại một đối với những kẻ có nguy cơ về đích trước tiên là Thiên Thy đây.

Tình hình của Thiên Thy bây giờ chẳng khác gì một chú cừu con bị bao vây bởi một đàn sói chết đói. Không những thế, mỗi con còn phụ trách cắn một chỗ khác nhau.

Trước mặt Thy lúc này là ba chiếc xe đang làm kì đà ngăn cản đường tiến của cô. Hai bên là hai chiếc xe khác đang thi nhau ép cô vào giữa, còn phía sau là hàng chục chiếc xe đang thay nhau đâm nhẹ vào xe của Thy khiến nó đụng vào dàn xe trước và ngược lại. Thiên Thy bây giờ đang bị tấn công từ bốn phương tám hướng không đường nào lui. Những chiếc xe cố tình va quẹt mạnh vào thân thể Thy khiến cho hai cánh tay và đôi chân cô trở nên tê tái và đau điếng…Nếu tình hình cứ kéo dài như thế này thì chẳng bao lâu Thiên Thy sẽ bị nhừ tử mất thôi.

“Nhưng em biết đó, những thú vui như thế thường không được kéo dài được lâu. Tôi cứ ngỡ lần này nét mới lạ của em sẽ khiến tôi sẽ tử tế hơn mọi lần. Nhưng ai ngờ khi ở bên cạnh em tôi mới biết, em cũng giống như hàng loạt đứa con gái khác, bị tôi hút hồn một cách dễ dàng rồi phụ thuộc tình cảm vào tôi, và sau đó trở nên mơ mộng”

Và rồi lời nói tựa mũi dao lại hiện diện trong tâm trí Thy rõ mồn một, đâm thẳng vào tim cô. Đau nhói! Hệt như những cú va quẹt của những chiếc xe kia.

Phải rồi, trên đời này không ai được phép xỉ nhục cô, dù chỉ là một lời nói. Vậy mà bọn loai choai lóc chóc này đang làm gì Thy đây? “Chơi” cô ư? Đồng nghĩa với xỉ nhục? Từng cú đâm xe chêu chọc của bọn chúng như chiếc kim đâm vào máu ngông nghênh và liều mạng của Thy, khiến nó tuôn trào và bất chấp tất cả. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, xem xét lại tình hình của bản thân. Phía trước là ba chiếc xe đang cản cô, phía sau là hơn chục chiếc. Như vậy chắc chắn là không thể tiến cũng như lui lại. Nhưng hai bên thì rất có thể bởi mỗi bên chỉ có một chiếc. Như thế, muốn thoát khỏi bầy sói này chỉ có thể rẽ ngang.

Nghĩ rồi Thy liều mạng, đột ngột quẹo tay lái về bên trái, khoảng góc 50 độ, đâm thẳng vào bánh trước của chiếc xe đang kìm kẹp cô nhân lúc chủ nhân của nó lơ là. Khiến cho chiếc xe kia bị lệch hướng theo lực đâm của Thy, mở ra cho cô một con đường nhỏ đủ để thoát thân.

Thế nhưng chỉ hạ gục được có một con sói mà đòi thoát khỏi bầy sói là chuyện không thể nào. Bởi những chiếc xe còn lại đã nhanh chóng thay thế cho chiếc xe bị Thy đâm. Lần này chúng “chơi” mạnh hơn, đau hơn và tàn bạo hơn. Chiếc Exciter lảo đảo bởi vô vàn cú va quẹt tàn bạo, hung hăng như hàng chục cung tên cùng nhắm vào một đích. Chiếc này đâm thì đụng vào chiếc kia, cứ như thế chiếc Exciter xanh trắng đang dần trở nên nhừ tử nhưng vẫn cố gan lì không đổ xuống.

KÉT!!!!!!!!!! RẦM!!!!!!!

Và rồi chuyện gì đến rồi cũng đến.

Tiếng bánh xe cọ xát vào mặt đường tạo ra âm thanh nhức nhối kinh khủng. Lũ tay đua đường phố nhanh chóng lao về phía trước với những cú rồ ga đầy hứng thú, bỏ lại chiếc Exciter xanh trắng đổ rầm xuống mặt đường nhựa. Cô gái ngồi trên chiếc xe văng xuống đất, lăn lộn vài vòng trên mặt đường xám trơn. Máu từ vết thương cũng bắt đầu chảy ra từng giọt. Không quá nhiều nhưng đau xót vô cùng.

Đôi khi, có những thành công và chiến thắng xuất phát từ sự ngông cuồng, nhưng nói như thế không có nghĩa rằng mọi thành công đều phụ thuộc vào lá gan to hay nhỏ.

o0o

- Sao giờ này chị mới về? – Bảo Duy vội chạy ra cửa vì bóng dáng mệt mỏi của người con gái khiến cậu chờ suốt nửa ngày qua – THIÊN THY! CHỊ BỊ LÀM SAO THẾ NÀY?

Cậu hốt hoảng vô cùng, khi thấy toàn thân Thiên Thy lấm lem máu đỏ pha lẫn đất cát nâu. Quần áo đôi chỗ rách rưới để hở những vết trầy xước kéo dài vẫn còn rướm máu. Vậy mà khuôn mặt trầy trựa kia vẫn cứ tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra, riêng đôi mắt vẫn giữ nguyên nét vô hồn từ ban sáng.

- Thiên Thy! Có phải là vì hắn không? Bị hắn phản bội, chị đau đớn đến thế sao? – Duy cố nuốt chửng những xót xa xuống đáy họng đắng nghét.

- Hắn là ai? - Thy đưa đôi mắt “ngây ngô” nhìn cậu em – Trên đời này, chẳng có ai làm chị đau được hết.

Nghe những lời nói ngang ngược của Thiên Thy, Duy chỉ càng thêm xót xa. Bất giác, cậu kéo Thy vào lòng mình, ghì cô thật chặt như muốn bóp nát thân hình nhỏ bé, để không còn phải thấy bất cứ vết thương nào trong đôi mắt lạnh lẽo ấy nữa…

- Em xin lỗi chị! Lẽ ra em không nên đưa chị đến đó. – Duy nghẹn ngào, rúc vào mái tóc nâu còn vương mùi đất cát.

- Duy! Buông chị ra. Chị rất ghét ôm và đừng bao giờ làm như thế nữa – Thế nhưng, đáp lại sự nghẹn ngào của Duy chỉ là một câu nói hờ hững đến lạnh người.

Thiên Thy vẫn đứng im lặng, chỉ trực chờ đôi tay Duy nới lỏng ra một chút, cô đã rời khỏi lòng cậu rồi lê gót chân mệt mỏi lên bậc tam cấp dẫn đến cầu thang. Mặc kệ cho Bảo Duy đứng đó dày vò bản thân một cách khổ sở, Thiên Thy vẫn tiếp tục bước đi không chút áy náy.

Những tia nước lạnh buốt từ vòi sen chảy xuống khắp thân thể Thy, len lỏi vào những vết thương còn đọng máu khô khiến chúng trở nên xót rát vô cùng. Nhưng Thiên Thy thích thế. Vì ít ra điều đó đã giúp Thy nhận thức được rằng cô đang dần dần quay trở lại với cuộc sống trước kia. Hời hợt và không có gì để bận tâm ngoài những vết bầm tím trên thân thể. Cô là kẻ yếu đuối và thua cuộc nốt ngày hôm nay nữa thôi. Qua đêm nay, cô nhất định sẽ xoá sạch bóng dáng người con trai ấy trong tâm trí. Để rồi ngày mai, Thiên Thy sẽ không còn phải đau thương vì bất cứ ai và vì bất cứ thứ gì nữa. Nhất định phải như vậy!

Thế nhưng trong hàng ngàn giọt nước lạnh lẽo chảy khắp cơ thể, nơi khoé mắt Thy vẫn có cảm giác ấm nóng lạ kì. Phải rồi, những giọt nước mắt bao giờ cũng nóng hơn tất cả những giọt nước khác. Bởi chúng xuất phát từ tâm con người mà ra… Liệu Thiên Thy có thể quay trở lại với cuộc sống trước kia một cách toàn diện được không? Bởi vì đánh mất niềm tin chẳng khác nào một vết cắt cứa vào tim, và vết cắt nào cũng sẽ để lại sẹo. Cho dù có muốn xóa cũng không thể nào xóa được.

o0o

Mùa mưa ảm đạm cuối cùng cũng đã đi qua, trả lại cho bầu trời những ngày nắng xanh tươi ấm áp. Bầu trời trong trẻo như thêm cao hơn, xanh mát và thật rực rỡ khi chứa những tia nắng đầy sức sống đang lan toả khắp mặt đất khô.

Hờ hững trong tà áo dài phất phơ bước vào cổng trường, Thiên Thy lơ đãng đi thẳng một mạch vào lớp học, chẳng màng đến những ánh nhìn không mấy thiện cảm đang gắn chặt vào người cô. Từ khi buổi họp báo “tàn nhẫn” kia kết thúc, đã không ít người biết đến Thiên Thy như một cô gái bị bệnh ảo tưởng hạng nặng. Nhất là những học sinh cùng trường. Từ hôm đó, họ luôn nhìn Thy bằng đôi mắt có chút khinh khi và chế giễu. Nhưng đối với kẻ hời hợt với cuộc sống ngoài kia, thì chuyện đó nhỏ nhoi như những chú kiến con, và chúng có tồn tại hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô gái bất cần.

Hờ hững với người đời đã đành, Thiên Thy còn dửng dưng với chính những người sống chung nhà với cô. Trong đó có cả Bảo Duy, mặc kệ cho cậu em lúc nào cũng theo sát Thy như hình với bóng. Chỉ ngoài những lúc làm vệ sinh cá nhân, ban đêm ngủ phòng riêng và đi học khác lớp. Những lúc còn lại thì nơi nào có bước chân của Thiên Thy, nơi đó có bóng dáng của Bảo Duy. Bất kì lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Và rồi tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên khắp sân trường, vồn vã như những bước chân của các cô cậu học trò bước trên nền gạch bóng. Chia cắt những phút giây được bên cạnh người mình thích của cậu học trò có gương mặt baby.

- Em về lớp đây, giờ ra chơi ngồi đây đợi em mua thức ăn cho nhé.

Duy nở nụ cười rạng ngời tựa nắng mai, mắt cậu chứa chan những tia nhìn thân thương dành cho Thy. Vậy mà đáp lại cậu lại chỉ là cái nhíu mày khó chịu…

- Duy! Đừng đối xử với chị như một đứa trẻ thiểu năng.

Đúng là những ngày qua, đã không ít lần cậu em khiến Thy khó chịu bởi lúc nào cũng bám riết lấy cô, chăm chút cô từng li từng tí hơn cả ông bố chăm sóc con gái nhỏ. Cậu vô tình biến Thy thành cô nàng lười biếng, vì tất cả những việc gì làm được, Duy đều dành làm cho Thy hết, từ việc lấy nước uống cho đến việc… điều chỉnh trang phục trên người cô. Nhưng những hành động quan tâm thái quá như thế, chỉ làm Thy càng nhớ đến ai đó và càng thấy khó chịu mà thôi.

- Chào!

Các dãy bàn trống bắt đầu được lắp đầy bởi những bộ cánh trắng. Trúc Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thiên Thy. Dường như càng ngày cô càng đối xử miễn cưỡng và gượng gạo với Thy hơn. Biết được điều đó, nên Thiên Thy cũng chỉ mỉm cười nhẹ để đáp lại lời chào kia, không hề bất an như trước. Bởi giờ đây Thy không còn bận tâm đến những ai ưa hay ghét mình nữa rồi, mặc dù đó có là bạn thân của cô đi chăng nữa.

- Mình chết mất thôi, trông ảnh mặc complete còn đẹp hơn cả hồi làm model cho fashionday!

Trong khi chờ đợi giáo viên vào lớp, những nữ sinh bàn trên tranh thủ truyền tay nhau một cuốn tạp chí dày cộm, bàn tán xôn xao với vẻ hứng thú. Và những lời bàn tán ấy đã vô tình lọt vào tai Thy khi cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Ờ ờ đúng luôn, càng ngày càng đẹp. Thì ra vụ scandal lúc trước chỉ là do gặp tai nạn khi giúp đỡ người – nào – đó mà thôi. Tụi mình lỡ hiểu lầm anh ấy mất rồi. Hic!. – Một bạn nữ khác cố tình nói to, giọng điệu nhấn nhá như muốn để Thy nghe thấy thật rõ.

- Xí! Mà ai biết được, bây giờ người ta có nhiều chiêu trò để gây sự chú ý lắm.

- Hứ! Ai chứ John của tui dư thừa độ nổi tiếng, cần gì đến những trò đó chứ.

- Chuẩn luôn! Thử hỏi xem trong giới model có ai là không biết ảnh, chưa kể đến trong làng âm nhạc và giới nghệ sĩ piano. John nổi như vậy cần gì dùng những chiêu trò đó. Chẳng qua là không may dính vào mấy – thành – phần – tệ - nạn do lòng tốt thôi. Mà công nhận nhỏ đó lì ghê, dám đến cuộc họp báo của ảnh rồi la làng lên luôn. Ảo tưởng quá nhiều!

- Ê cho tui xem với!

Và rồi cuốn tạp chí sau một hồi được truyến đi khắp lớp cũng đã vô tình đến bàn của Trúc Anh. Hình ảnh chàng trai lịch lãm trong bộ complete đen đập thẳng vào mắt Thiên Thy khi cô vừa quay vào trong lớp, thôi không nhìn ra cửa sổ nữa.

Trúc Anh ái ngại cầm cuốn tạp trí lên tay, hết nhìn vào chàng trai nổi bật trên trang bìa rồi lại kín đáo liếc nhìn Thiên Thy ngồi cạnh bên. Cô e dè đưa cuốn tạp chí cho Thy vì thấy Thy có vẻ quan tâm đến nó. Nhưng nào ngờ khi vừa chạm đến tay, Thiên Thy chợt nhếch cười rồi quăng thẳng vào thùng rác cuối lớp với thái độ hời hợt. Đúng lúc đó giáo viên bước vào nên những cô bạn trên kia không ai biết đến hành động “lãng phí và vô cùng đáng ghét” của Thiên Thy. Nếu không, chắc hẳn lớp học sẽ trở thành một nơi để nổ bom và Thy là đứa châm ngòi. Thế nhưng, trong tận đáy mắt sâu thẳm đầy vẻ hời hợt kia, là một nỗi đau đến tê dại.

Chiều nhạt nắng.

Con sông Hàn vẫn hiền hòa chở đầy gió, từng gợn nước lăn tăn đùa nghịch với ánh hoàng hôn trông yên bình lạ. Và những bước chân cô liêu lại lang thang trên vỉa hè tấp nập.

Chẳng hiểu vì sao những chiều qua, bước chân Thiên Thy luôn tìm đến con đường này một cách vô thức. Là đôi chân tự tìm đến con đường quen thuộc? Hay vì con đường đã yêu thương in hằn dấu chân xưa, khiến chúng phải tìm về?

Đúng! Con đường này thân thuộc với Thy quá đỗi. Nó gắn bó với cả cuộc tình chóng vánh của cô. Đây là nơi lần đầu Thy gặp lại Đăng. Lần đầu tiên anh nắm tay cô trao những yêu thương ngọt ngào, lần đầu tiên Thy biết lo lắng, xót xa đến phát khóc vì người con trai đó bị thương. Tất cả đều diễn ra trên con đường nằm bên cạnh dòng sông hiền hoà này.

Thực sự không thể phủ nhận rằng những ngày qua, Thiên Thy đã luôn phải dằn vặt với bản thân rất nhiều. Bao nhiêu sự cố gắng, quyết tâm của Thy đều trở nên vô ích, khi mà cô càng muốn quên người con trai đó bao nhiêu thì hình ảnh của anh lại hiện về trong tâm trí cô rõ ràng, sống động và thân thuộc bấy nhiêu. Thế nhưng, nỗi nhớ lớn lao tựa dòng sông ấy luôn được che đậy kĩ càng bằng màu mắt buồn dửng dưng.Vậy nên chẳng ai có thể hiểu thấu được điều đó. Luôn là một mình cô tự hành hạ bản thân, hoang hoải với ngàn nỗi nhớ - quên. Quên một người, thực sự không dễ dàng như Thy nghĩ. Để rồi những lúc đêm tối, nơi khoé mắt cô lại xuất hiện những giọt mưa buồn, lì lợm thấm ướt gối. Chưa bao giờ Thiên Thy thấy thất vọng về bản thân như lúc này.

Mưa đâu cố ý vương trên vai người

Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay

Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi

Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày

Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi

Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.

(Một chút quên anh thôi – Bảo Thy)

Và rồi đôi mắt buồn lơ đãng thoáng ngạc nhiên khi đánh rơi ánh nhìn nơi bóng hình quen thuộc. Bỗng chốc, Thy cảm thấy tim mình giật lên một nhịp mạnh khi nhìn thấy chàng trai lịch lãm trong complete đen, đang chống tay vào song sắt ngăn cách con đường với mặt sông. Đôi mắt mệt mỏi của anh cũng có nét gì đó buồn tênh tựa mặt sông phẳng lặng trước mặt.

Như cảm nhận được sự theo dõi của ánh mắt nào đó dành cho mình, Minh Đăng thôi không chìm đắm vào con sông Hàn nữa. Anh đứng thẳng người lên để xác định trực giác, nhìn ngó xung quanh. Để rồi đôi mắt màu café buồn khựng lại trước thân hình nhỏ bé trong muôn vàn người trên con đường ấy.

Thoáng chốc, Thiên Thy cảm thấy đôi mắt ấy như chứa đựng cả đại dương nỗi buồn sâu thẳm, cả bầu trời nhớ nhung da diết. Nhưng cô thực sự không thể xác định được đây là sự thật hay ảo tưởng. Bởi rất nhanh sau đó, những tia nhìn buồn vời vợi ấy được thay thế bằng nét cười tinh ranh. Đôi môi mỏng cũng mấp máy những câu nói sặc mùi giỡn cợt.

- Honey! Lâu rồi không gặp.