Mấy ngày sau, khi Từ Hồng Quân đã khỏi ốm lại đến phiên Y Linh bị cảm nhẹ.

Khỏi cần đoán cũng đã biết được là anh đã lây cho cô.

Dù không mấy khó chịu trong người nhưng Y Linh lại tranh thủ mè nheo với anh.

Để anh nuông chiều cô một chút, xem như bù lại mấy ngày trước đã lo lắng cho anh thật nhiều.

Lúc này, Từ Hồng Quân đang ở trong bếp.

Buổi tối hôm qua, anh đưa cô đi xem một bộ phim điện ảnh ở rạp.

Nhân vật nam chính trong phim có tài nấu ăn rất ngon.

Cảnh phim bữa ăn tối của cặp đôi hiện lên rất lãng mạn.

Y Linh ngồi dựa vào cánh tay anh, không suy nghĩ nhiều mà khẽ nhận xét:

- Nhìn thích thật...

Anh không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Y Linh phát hiện chiều nay anh về nhà từ khá sớm, lên phòng thay quần áo rồi ở luôn trong bếp đến tận bây giờ.

Cô đứng bên ngoài nhìn trộm vào, thấy dì Châu đang hướng dẫn anh làm bếp.

Y Linh khẽ cong môi mỉm cười.

Nhìn cử chỉ có phần vụng về của Từ Hồng Quân, xem ra anh chưa từng làm những việc này.

Dì Châu đôi lần muốn giành làm đều bị anh từ chối.

Lúc dì vô tình quay sang trông thấy Y Linh lấp ló ngoài cửa bếp đã định cất tiếng gọi cô, nhưng thấy cô ra dấu im lặng, dì liền hiểu ý xin phép anh ra bên ngoài một chút.

Lúc bước qua cửa, dì Châu quay sang nháy mắt với cô rồi đi thẳng ra ngoài phòng khách.

Y Linh ra hiệu cảm ơn dì rồi nhẹ nhàng bước vào trong bếp.

Từ Hồng Quân đang cắt rau củ rất tập trung, đến nỗi anh không nhận ra cô đang đứng ngay phía sau lưng.

Đến khi Y Linh bất ngờ vòng hai tay ôm lấy anh, Từ Hồng Quân mới chợt giật mình nhưng vẫn không ngừng tay.

Cô nghiêng đầu áp mặt vào tấm lưng rộng của anh.

- Anh lén lút cả buổi chiều ở trong này để làm gì đây hả?

- Em nhìn còn không đoán được hay sao? Nấu bữa tối cho em đó.

Y Linh buông anh ra, đứng sang ngang để có thể nhìn được mặt anh.

- Nhưng anh có thể để dì Châu làm hoặc chúng ta ra ngoài ăn là được rồi mà.

Từ Hồng Quân lúc bấy giờ mới ngừng tay, quay sang nhìn cô mỉm cười.

- Không phải chính em đã nói được người yêu nấu bữa tối cho ăn sẽ rất thích hay sao?

Y Linh nhoẻn miệng cười, nhón gót chân lên chạm môi với môi anh.

Cô nhìn thấy một chút mồ hôi nơi chân tóc của Từ Hồng Quân, bàn tay cô khẽ vuốt mặt anh.

- Vất vả cho anh rồi.

Cô lấy đũa định gắp một miếng thức ăn nếm thử liền bị anh ngăn lại, ôm người cô đưa ra khỏi phòng bếp:

- Em không được ăn vụng.

Cũng gần xong rồi, đợi anh một chút nữa thôi.

Tất cả sẽ là của em hết, muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Y Linh chu miệng tỏ vẻ không hài lòng nhưng lại ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Cô đợi đến gần bảy giờ tối thì bữa ăn mới chuẩn bị xong.

Không biết hương vị thế nào nhưng phần trình bày khá ưng mắt.

Y Linh xoa bụng ngồi xuống ghế, vẻ mặt tỏ ra hờn dỗi:

- Em sắp trở thành con ma đói luôn rồi.

Từ Hồng Quân liền vỗ về, ngồi xuống bên cạnh Y Linh.

Anh gắp thức ăn đút cho cô.

- Em ăn thử xem có vừa miệng không?

Từ Hồng Quân chăm chú quan sát thái độ của cô.

Cô nhai chầm chậm để cảm nhận rõ hương vị.

Tuy không xuất sắc nhưng quả thật không tệ chút nào.

Y Linh giả vờ nhăn mặt.

Từ Hồng Quân liền lo lắng:

- Sao vậy? Anh nấu dở lắm sao?

Y Linh che miệng giấu nụ cười thích thú vì trêu chọc được anh.

Nhưng cô không đùa dai mà liền sau đó thể hiện biểu cảm hài lòng.

- Không đâu.

Em thật sự thấy rất ngon.

Nghe Y Linh nói vậy làm Từ Hồng Quân rất vui mừng nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại thêm lần nữa.

- Em nói thật không?

Anh lại gắp thức ăn thêm cho cô.

- Em ăn nhiều một chút.

Tình tiết không hề giống với bộ phim hai người xem ngày hôm qua nhưng chuyện Từ Hồng Quân làm ngày hôm nay vẫn khiến Y Linh cảm thấy rất lãng mạn và xúc động.

Lúc hai người vừa trở về phòng ngủ, Y Linh liền vòng tay thân mật ôm lấy anh.

Đôi mắt cô nhìn anh vô cùng cảm kích.

- Hồng Quân, cảm ơn anh...

Từ Hồng Quân cúi gần đến mặt cô hơn, đưa tay nựng đôi gò má ửng hồng, ánh mắt biểu lộ tâm trạng đang rất vui vẻ.

- Cảm ơn anh vì chuyện gì...?

Cô khẽ cụp mi mắt xuống rồi lại ngước lên nhìn anh:

- Cảm ơn anh vì luôn chiều theo mọi mong muốn của em, dù có khi em đòi hỏi những điều rất vô lý.

Giọng nói của Y Linh trong trẻo, ngọt ngào lại thêm một chút nũng nịu khiến lòng anh nghe được không khỏi tan chảy.

Khoé môi anh cong lên, nụ cười rất ấm áp.

- Chỉ cần em vui là được...

Anh hôn lên trán rồi đến đôi mắt, cuối cùng dừng lại thật lâu ở bờ môi mềm có hương thơm của cô.

- ...!Anh tình nguyện làm mọi chuyện vì em.

Đổi lại chỉ mong em thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh anh...

Y Linh khẽ gật đầu, dựa vào ngực anh.

Khoé môi cô nở ra nụ cười đầy mãn nguyện.

Từ Hồng Quân ôm cô rất chặt, yêu thương khôn xiết.

Khoảnh khắc xao xuyến rung động khiến tim người nhớ mãi không quên..