Trịnh Hùng tức giận, hai tay đập mạnh xuống bàn mà đứng bật dậy.

- Mày nói sao? Hai đứa đó vẫn tiếp tục qua lại á?

Tên đàn em lí nhí trong miệng:

- Là em tận mắt thấy nên không sai được đâu sếp.

Trịnh Hùng nghiến răng kêu ken két, bàn tay hắn siết chặt đến nỗi gân máu nổi lên dày đặc.

- Mày có chắc là con bé đó đã xem mấy món đồ tao gửi cho nó rồi chứ?

Tên đàn em gật đầu khẳng định một cách dứt khoát, trình bày cặn kẽ lại mọi chuyện.

- Em đã theo dõi phía trước cửa hiệu Elyn suốt một tuần nay.

Bưu phẩm gửi đến được một con bé nhân viên ký nhận.

Hai ngày sau, Thái Y Linh có đến cửa hàng.

Em dám chắc cô ta đã mở ra xem rồi.

Tên đàn em dừng lại liếm môi, nuốt khan một ngụm nước bọt xuống cổ họng rồi mới nói tiếp:

- Buổi chiều tối hôm đó, Từ Hồng Quân đến đón cô ta.

Thái Y Linh từ cửa hàng bước ra, sắc mặt vui vẻ như không có chuyện gì.

Hai người còn ôm hôn tình tứ trước khi leo lên xe rời đi.

Em đã cẩn thận gọi thêm người theo dõi trước biệt thự của chủ tịch Từ, mọi thứ vẫn bình thường như lúc trước.

Tiếng gốm vỡ loảng xoảng vang lên.

Chiếc bình hoa đặt bên cạnh bị Trịnh Hùng ném vào tường vỡ toang.

Mảnh vỡ, xác hoa và nước trong bình nằm vương vãi khắp sàn.

- Khốn kiếp.

Trịnh Hùng phát ra tiếng thở nặng nhọc, cơ mặt hắn co giật vì bị kích động.

Hắn ngồi phịch trở lại xuống chiếc ghế da.

Bàn tay lớn gân guốc ôm lấy nửa bên vầng trán nhăn nhó.

Những ngón tay xen vào kẽ tóc bấu chặt da đầu.

- Một kẻ trăng hoa bỗng dưng muốn yêu đương tử tế.

Thêm một con nhỏ ra vẻ cao thượng bất chấp ở bên hắn.

Rốt cuộc tụi nó là loại người gì vậy?

Tiếng nói của Trịnh Hùng phát ra khản đục, đầy tức tối.

Thư ký Vương từ nãy giờ vẫn ngồi trong phòng quan sát, chậm rãi lên tiếng:

- Vậy Trịnh tổng định sẽ làm gì tiếp theo đây?

Trịnh Hùng dùng đôi mắt hằn những tia đỏ giận dữ liếc về phía vừa phát ra tiếng nói.

- Làm gì sao? Chỉ còn có ba ngày là phiên đấu thầu sẽ diễn ra.

Cậu nghĩ tôi còn có thể kịp làm gì được nữa.

Thư ký Vương vẫn giữ thái độ từ tốn:

- Vậy ngài sẽ để chúng ta rút lui khỏi dự án?

Những ngón tay của Trịnh Hùng một lần nữa lại siết chặt, hắn trả lời bằng thứ giọng khô khốc.

- Không.

Tất nhiên là không rồi.

Đôi chân mày của hắn nhíu chặt trước khi nói tiếp.

- Có điên tôi mới làm như vậy.

Cậu nghĩ mấy ông già trong hội đồng mà biết chuyện này sẽ vui vẻ nhượng bộ với tôi sao? Hẳn là đám người đó sẽ chẳng để tôi được yên thân.

Liền sau đó, hắn nhếch mép cười đê tiện:

- Tôi chưa từng nói mình là chính nhân quân tử.

Lời hứa đó tôi không nhất định phải thực hiện.

Trịnh Hùng đặt một tờ séc lên bàn, quay sang tên đàn em nãy giờ vẫn đứng rúm ró chờ đợi:

- Thù lao của tụi bây.

Liệu hồn không được hé răng nửa lời với bất kỳ ai.

Tên đàn em sợ sệt nhận lấy tờ séc, nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Thư ký Vương khẽ buông một tiếng thở dài:

- Đúng ra từ đầu ngài không nên đem chuyện này ra đặt cược.

Cơ hội thắng thầu của chúng ta vốn dĩ không hề thua kém tập đoàn Hoàng Hà.

Hà cớ gì phải làm ra những chuyện không mấy hay ho như vậy.

Trịnh Hùng trừng mắt với Vương Thanh, lớn tiếng quát lên:

- Câm miệng.

Cậu đừng ở đó dạy đời tôi.

Mỗi lão già càm ràm đã khiến tôi nhức đầu lắm rồi.

Không đến phiên cậu bảo tôi phải làm gì.

Trịnh Hùng bỗng bật ra một tràn cười man dại.

Cười chán chê, hắn nghiêng đầu ra sau dựa vào thành ghế, mắt nhắm lại, giọng nói đều đều, âm thanh khản đục phát ra trông như là tự nói với chính mình.

- Lũ khốn kiếp các người lúc nào cũng coi tôi là đồ bỏ đi.

Vương Thanh không nói gì thêm, sự thất vọng hiện rõ trên mặt không hề che giấu.

Anh vẫn còn nhớ lý do mình đến làm việc cho Ngân Xuyên, là vì ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế trong kinh doanh lẫn đời thường của Trịnh Hiếu.

Lối chơi đẹp, sòng phẳng, cư xử hoà nhã, biết mềm mỏng và cứng rắn đúng lúc đã giúp ông đưa Ngân Xuyên trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu về bất động sản.

Tiếc thay, hổ phụ sinh cẩu tử.

Con trai ông không những bất tài mà còn là kẻ tiểu nhân đê tiện, hạ lưu bỉ ổi.

Chỉ mới bốn năm kể từ lúc Trịnh Hùng tham gia vào việc điều hành, vị thế của tập đoàn ngày càng trượt dốc không phanh.

Vợ chồng Trịnh Hiếu kết hôn mười lăm năm mới sinh được duy nhất một đứa con trai, nên dù hắn có sai bao nhiêu lần vẫn được bao dung tha thứ.

Trịnh Hiếu chuyển Vương Thanh từ vị trí thư ký riêng của ông sang làm thư ký riêng cho Trịnh Hùng vì hy vọng anh có thể giúp đỡ, khuyên nhủ hắn.

Nhưng người làm cha như ông còn không dạy dỗ được đứa con ngỗ nghịch này thì anh làm sao khiến hắn nghe lời khuyên của mình được?

Thư ký Vương ngẫm mà lắc đầu ngao ngán.

Cứ đà này, không sớm thì muộn, cơ nghiệp của Trịnh gia cũng sẽ bị hủy hoại trong tay của người đàn ông kia..