Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 19: 19 Đừng Để Cô Ấy Biết

Đầu đau như búa bổ, Từ Hồng Quân nét mặt nhăn nhó, đôi mắt từ từ hé mở.

Anh không nhận ra đây là đâu, căn phòng trước mắt hoàn toàn xa lạ.

Mơ hồ cảm nhận được sức nặng trên cơ thể mình, Từ Hồng Quân nhìn qua thấy cô gái tên Nguyệt Nhi đang nằm dựa trên ngực anh.

Anh kéo tấm chăn ra, phát hiện hai người không một mảnh vải che thân.

Từ Hồng Quân hốt hoảng ngồi bật dậy, đẩy cô ta sang một bên.

Nguyệt Nhi còn đang ngủ, bất ngờ bị anh hất mạnh kêu lên một tiếng.

- Chủ tịch, anh bị làm sao vậy?

Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt cau có của cô ta liền chuyển sang bộ dạng lẳng lơ, nụ cười giả lả.

Nguyệt Nhi trườn người đến vuốt ve tấm lưng trần và bờ vai rộng của anh.

- Chẳng phải đêm qua hai chúng ta đã rất mặn nồng vui vẻ hay sao?

Câu nói vừa buông khỏi miệng, cổ tay cô đã bị bàn tay to khoẻ của Từ Hồng Quân siết chặt đau nhói.

- Cô câm miệng lại cho tôi.

Lời anh nói ra gằn từng chữ khàn giọng đến đáng sợ.

Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn cả là ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đầy ghét bỏ.

- Đau quá...!Anh bỏ tay em ra đi.

Từ Hồng Quân buông cổ tay Nguyệt Nhi ra, hai tay anh ôm đầu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Nhưng dù cố cỡ nào, điều cuối cùng anh nhớ được cũng chỉ là khoảnh khắc anh đứng dậy muốn rời khỏi quán bar.

Từ Hồng Quân đứng dậy mặc lại quần áo của mình đang nằm vương vãi trên sàn nhà.

Nguyệt Nhi thấy anh không buồn nhìn ngó đến cô dù chỉ một lần nên có chút tức tối, khẽ hứ một tiếng.

Đúng lúc này, tiếng chìa khóa tra vào ổ lạch cạch vang lên.

Tiếng cánh cửa mở ra và tiếng chân người bước vào.

Nguyệt Nhi nghe tiếng động liền kéo tấm chăn lên che chắn cơ thể đang trần trụi của mình.

Từ Lục Khiêm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nở ra nụ cười khoái trá.

- Hahaaa, xem ra đêm qua anh không thua kém gì em.

Từ Hồng Quân nắm chặt cổ áo sơ mi của anh ta, mặt đối mặt chất vấn.

- Từ Lục Khiêm, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Từ Hồng Quân vốn dĩ cao lớn hơn Lục Khiêm, cộng thêm sự tức giận đang bốc lên nên sức mạnh hoàn toàn áp đảo người em họ.

Biểu cảm ngạc nhiên của Lục Khiêm không có vẻ gì là giả bộ.

- Chuyện của anh sao lại hỏi em chứ?

- Vậy sao cậu lại biết anh ở đây?

Cổ áo Lục Khiêm bị Từ Hồng Quân siết mạnh đến khó thở, anh muốn gỡ tay anh họ ra nhưng lại không đủ sức.

- Anh buông tay ra trước đi.

Từ Hồng Quân buông tay ra.

Từ Lục Khiêm ho khan mấy tiếng, chỉnh cổ áo đã bị kéo xộc xệch ngay ngắn trở lại rồi mới trả lời, xoè chiếc chìa khóa trong tay ra trước mặt.

- Mới sáng sớm Trịnh Hùng đã gọi cho em.

Hắn đưa chìa khóa và địa chỉ chỗ này bảo em đến đón anh.

Từ Lục Khiêm làm vẻ mặt tiếc rẻ:

- Em vẫn còn muốn ở với Hương Hương thêm chút nữa nhưng lại bị cậu ta quấy rầy.

Từ Hồng Quân day trán suy nghĩ.

Đôi mắt anh nhắm nghiền, khoảng cách giữa hai đầu lông mày nhíu lại.

- Cậu thật sự không biết gì?

- Em thề là em không liên quan đến chuyện này.

Từ Lục Khiêm thái độ kiên quyết, một mực phủ nhận.

Từ Hồng Quân cài nốt mấy chiếc khuy áo còn lại, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn.

Anh nhìn Lục Khiêm với ánh mắt có phần đe doạ.

- Chuyện ngày hôm nay cậu thấy, tuyệt đối không được nói với Y Linh.

Từ Lục Khiêm nhếch môi:

- Được rồi.

Chuyện của hai người em sẽ không xen vào.

Từ Hồng Quân bước về phía cửa, không hề quay đầu nhìn lại mà nói:

- Còn cô ta nữa, cần tiền hay gì thì cậu cứ đáp ứng cho cô ta.

Miễn sao cô ta biết điều coi như không có chuyện hôm nay.

Từ Lục Khiêm quay sang nhìn Nguyệt Nhi đang ngồi thu mình nơi góc giường, vẻ mặt cô ta là biểu cảm đan xen giữa tức giận và ấm ức khi người đàn ông kia không bận tâm đối hoài đến cô dù chỉ một chút.

Từ Hồng Quân ra đến hành lang bên ngoài liền lấy điện thoại của mình ra xem.

Đã gần mười giờ sáng.

Không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào của Y Linh.

Anh bấm gọi vào số của cô.

Sau hai hồi chuông, bên kia đầu dây có người nhấc máy.

“Em nghe đây.”

“Ừm...!Tối qua anh say quá nên Lục Khiêm đưa anh tới ngủ ở nhà của cậu ta.

Anh xin lỗi đã không gọi cho em.”

“...”

“Anh còn phải ghé qua tập đoàn giải quyết chút công việc, buổi chiều anh sẽ về”

“Được rồi, anh không sao là tốt rồi.

Em sắp phải vào họp với nhân viên.

Gặp anh sau nhé”

“...Y Linh, anh yêu em”

“...”

Tiếng tút tút vang lên.

Từ Hồng Quân bao giờ cũng đợi Y Linh cúp máy trước anh.

Anh đứng dựa lưng vào tường, đầu ngả ra sau.

Trong lòng anh lúc này là cảm giác dây dứt và tội lỗi.

Anh không muốn giấu cô chuyện này nhưng anh sợ nếu nói ra thì sẽ mất cô.

Anh vẫn nhớ rất rõ trong một cuộc trò chuyện bâng quơ, Y Linh đã nói rằng, cô có thể tha thứ mọi lỗi lầm của người mình yêu, ngoại trừ bạo lực và ngoại tình..