Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 1: 1 Bữa Tiệc Ở Diamond Palace

Chiếc taxi tấp vào cổng chào của trung tâm tổ chức sự kiện Diamond Palace.

Cô gái bước xuống xe, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng bằng voan rất đẹp.

Hai người bảo vệ của sự kiện, trong bộ com lê đen lịch lãm, tiến đến chào hỏi và hướng dẫn cô gái đi vào đại sảnh.

Xung quanh còn có nhiều bảo vệ khác đang giúp khách đến dự tiệc đỗ xe vào bãi.

Toà nhà sự kiện được thiết kế theo kiến trúc châu Âu cổ điển, toát lên vẻ quyền lực và vương giả.

Gian sảnh rộng lớn với sàn được lát đá hoa cương và đường đi được trải thảm nhung màu đỏ đậm.

Khắp nơi tràn ngập thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ toả ra từ những chiếc đèn chùm pha lê sang trọng trên trần nhà.

Nữ tiếp tân đón lấy chiếc thiệp mời từ tay cô gái.

Sau khi đọc thông tin khách mời ghi trên thiệp, nữ tiếp tân nở nụ cười niềm nở của một người làm dịch vụ chuyên nghiệp, đưa cánh tay hướng về hành lang bên trái:

- Cô Y Linh, mời cô đi theo lối này.

Hai người đi dọc theo đường hành lang, hai bên tường được bày trí tranh vẽ của nền hội họa châu Âu cổ điển cách tân.

Những chiếc bục để tượng thạch cao và những chiếc lọ cắm đầy hoa tươi.

Khi gần đến cánh cửa gỗ lớn chạm trổ tinh xảo, Y Linh đã nghe thấy tiếng ồn ào, náo nhiệt của hội trường phía trong.

Hai người đàn ông mặc com lê đen đứng ở cửa khom lưng chào và đưa tay mở cửa để cô bước vào.

Hội trường bữa tiệc là một căn phòng rộng lớn có sức chứa tối đa hơn 1000 người.

Những người đàn ông mặc âu phục sang trọng, nhìn qua đã biết là được cắt may ở một cửa hiệu danh tiếng.

Những người phụ nữ diện những chiếc váy dạ hội kiêu sa, rực rỡ đủ sắc màu.

Những món trang sức đắt tiền dường như dưới ánh đèn lung linh mà trở nên lấp lánh hơn.

Đang đưa mắt tìm kiếm người quen trong bữa tiệc, Y Linh đã nghe được tiếng gọi tên mình:

- Y Linh, ở bên đây nè.

Tống Mỹ Lan trong bộ váy dạ tiệc trễ vai đính đá màu vàng nhạt, cử chỉ tinh nghịch tiến đến kéo Y Linh ngồi vào bàn.

Những người trong bàn này phần lớn đều là bạn học năm cấp ba của Y Linh nên tất cả chỉ gật đầu chào nhau mà không cần phải giới thiệu.

***.

||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Về Nhanh |||||

Y Linh trước giờ không thích đến những bữa tiệc đông người.

Bữa tiệc của giới thượng lưu như này lại càng không thích hợp với cô bởi cô vốn dĩ không thuộc về tầng lớp này.

Tối thứ bảy tuần trước, nhận được cuộc điện thoại của Mỹ Lan thông báo về bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của ông bà Tống gia, Y Linh muốn tìm một cái cớ từ chối nhưng nghĩ mãi vẫn không được một lý do thích hợp.

Trong lúc cô còn đang phân vân thì người bên kia đầu dây đã nhanh chóng nắm được ý nghĩ của cô:

- Cậu không được từ chối đâu nhé.

Chị Nhược Lan của tớ muốn nhân dịp này có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với cậu.

Hơn nữa mấy người bạn hồi cấp ba cũng muốn gặp lại cậu đấy.

- ...Ừm, tớ biết rồi.

Hẹn cậu ở bữa tiệc nhé.

Những năm cấp ba, Y Linh là một học sinh xuất sắc nổi tiếng trong trường.

Là một người trầm tính và ít nói, Y Linh không thân thiết với nhiều người nhưng số người nể phục thành tích học tập của cô lại không ít.

Tống Mỹ Lan tuy không phải bạn thân của cô nhưng cả hai có mối quan hệ tốt đẹp và vẫn giữ liên lạc với nhau sau khi tốt nghiệp.

Sau khi hoàn thành chương trình đại học, Y Linh muốn mở một thương hiệu thời trang riêng nhưng bản thân lại không có nhiều tiền.

Gia đình cô chỉ là tầng lớp trung lưu, cô từ nhỏ chỉ sống với mẹ và không có nhiều họ hàng thân thích.

Tống Mỹ Lan khi biết chuyện đã cùng chị gái góp một khoản tiền tương đối lớn cho cô mượn không điều kiện để đầu tư cho việc kinh doanh.

Cửa hàng thời trang của Y Linh đã hoạt động được gần sáu tháng và bắt đầu đi vào ổn định.

Cô biết mình cần phải đến tham dự bữa tiệc để chào hỏi cho đúng phép tắc.

***

Những người cùng bàn tiệc với Y Linh trò chuyện rất vui vẻ.

Cô ngồi đó chăm chú lắng nghe và bật cười trước mấy lời bông đùa hài hước.

Đồ ăn được bày biện trên bàn rất đẹp mắt, hương vị rất vừa miệng.

Y Linh ăn rất từ tốn, tay cô xoay xoay chiếc ly chứa thứ chất lỏng màu nâu đỏ, là cô ca chứ không phải rượu vang.

Cô khẽ ngước nhìn xung quanh, những người ở đây phần lớn đều có thân phận đặc biệt.

Ba mẹ của Mỹ Lan đều là người làm trong cơ quan tư pháp nên có tầm ảnh hưởng rất rộng rãi.

Nhiều người đến dự bữa tiệc này vì mong muốn lấy lòng ông bà Tống gia, tiện cho việc nhờ vả về sau và đưa con cái đến đây làm quen, gây dựng mối quan hệ với các nhân vật có máu mặt trong xã hội.

Cuộc sống vương giả như này khiến Y Linh cảm thấy có chút ngộp thở nhưng đồng thời cũng rất ngưỡng mộ.

Nếu một ngày khi thương hiệu thời trang của cô trở nên danh tiếng, cô cũng sẽ trở thành một trong số bọn họ..