Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, Thiện bắt đầu dạy tôi những kĩ năng cơ bản trong nghề. Bắt đầu là cách điều khiển lửa, ai cũng tưởng chừng đơn giản nhưng khi thực hiện lại khó vô cùng. Mỗi món ăn đều có lượng nhiệt riêng, không để ý thì không thể nào thành công được. Thi thoảng anh vẫn dặn tôi:

- Làm nghề này quan trọng nhất là tính kiên trì, em có thể không có năng khiếu nhưng không bao giờ được bỏ dở giữa chừng.

Rồi chúng tôi dần trở nên thân thiết, đi làm về hôm nào rảnh rảnh hai người lại rủ nhau đi ăn uống vài món ven đường. Thiện ban đầu không vào đâu, nhưng nghe tôi ca ngợi nhiều quá giờ lại thành nghiện. Tôi cũng ít về bằng xe bus hơn, chủ yếu là đi nhờ xe Thiện:

- Anh hay cho em về nhờ thế này, em ngại lắm. Cứ để em đi xe bus cũng được mà.

- Anh tiện đường thì anh cho em đi nhờ thôi. Ai nói gì cứ kệ người ta. Con gái con đứa, một thân một mình về thì muộn còn chen chúc trên xe bus nguy hiểm lắm. Hơn nữa anh thích em, anh chở em về cũng là điều đương nhiên.

- Anh đừng trêu em nữa, chị Nhi nghe thấy lại buồn.

- Ô hay. Nhi thì có liên quan gì đến chuyện này? Anh đang nói chuyện giữa anh và em cơ mà, em không hiểu thật hay cố tình không hiểu đấy?

- .....

Tôi im lặng nhìn ra ngoài, không nói gì thì Thiện lại tiếp lời:

- Hoài này, anh thích em là chân thành chứ tuyệt đối không có ý trêu đùa gì em. Anh biết trong lòng em còn nhiều điều khó nói, nhưng anh sẽ không ép buộc em đâu. Em cứ suy nghĩ kĩ đi, rồi quyết định cũng chưa muộn.

Chị gái nghe tôi kể chuyện không những không phản đối, còn ủng hộ nhiệt tình.

Tôi nhiều lần tự dặn bản thân không được lay động, phải lí trí lên nhưng lần nào cũng bị thất bại nặng nề trước thái độ của Thiện. Và tôi nhận ra tôi đã thích người đàn ông này.

Không phải cảm giác yêu vội vàng, bất chấp như Toàn. Mà là cảm giác ấm áp xuất phát từ sâu thẳm trong trái tim đã từng tổn thương của người phụ nữ qua một đời chồng.

Tắm rửa xong tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ. Thì mẹ gọi điện lên:

- 20 tháng này giỗ bố, hai đứa có về không?

- Chắc là có mẹ ạ, hôm qua chị Hòa vừa bảo con.

- Con cũng nên về thắp cho bố nén hương để bố yên lòng, chứ đi cả nửa năm nay rồi còn gì?

- Vâng ạ. Để mai con đến xin nghỉ, sáng 19 hai chị em về.

- Ừ. Ở trên đấy có ai tốt với con, không chấp nhặt chuyện quá khứ thì con cũng phải biết cho mình cơ hội. Chứ không ai sống cô độc cả đời đâu. Mọi chuyện đã xảy ra cứ coi như gió thoảng, mây trôi. Con không có lỗi, muốn trách thì chỉ trách số con nghiệt ngã thôi.

Hai mắt tôi rưng rưng theo lời mẹ nói, từ ngày tôi lên đây, chưa có tháng nào mẹ quên gửi gạo cho hai chị em. Miệng lưỡi nhân gian lắm điều thị phi, có đứa con gái bỏ chồng như tôi, mẹ một mình ở quê chắc cũng chịu nhiều thiệt thòi lắm.

- Con biết rồi, mẹ đừng lo.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đã gần 7h. Vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo chạy ra trạm xe bus cho kịp giờ làm.

Đến nhà hàng không biết trời xui, đất khiến làm sao tôi lại gặp chị Loan đang nói chuyện với chị Nhi:

- Em chào chị. Chị mới đến ạ?

- Ừ. Chị đến tìm anh Thiện có chút việc.

- Chắc giờ này anh ấy chưa đến đâu, bình thường cứ hơn 9h anh ấy mới anh Long mới tới. Hay em dẫn chị vào phòng, ngồi cho yên tĩnh.

- Thôi không cần đâu, để chị ngồi đây đợi cũng được. Em cứ đi làm đi.

- Vậy có việc gì chị gọi em nhé.

- Ừ. Không phải lo đâu.

Tôi đi qua thấy thế cũng cúi đầu chào cho lịch sự:

- Em chào chị.

Chị ta không vội trả lời, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét. Rồi mới gật đầu:

- Em tên gì?

- Em tên Hoài.

- Có phải lần trước chị đến đây gặp em rồi không?

- Đúng rồi ạ.

- Nhìn em cũng còn trẻ, lại xinh xắn cao ráo sao vào đây làn phụ bếp làm gì cho phí thanh xuân?

- Em từ quê lên, không có bằng cấp đi xin bán quần áo mấy chỗ rồi mà người ta không nhận. Cũng may đúng lúc nhà hàng mình tuyển phụ bếp, nên em vào đây làm luôn.

- Ừ. Mà em với anh Thiện có quan hệ tốt nhỉ?

Tôi tự nhiên chột dạ, khi nghe xong câu hỏi này:

- Dạ không, cũng bình thường thôi chị ơi.

- Em đừng căng thẳng quá, chị hỏi thế vì hôm nọ chị gặp anh Thiện chở em thôi, chứ không có ý gì đâu.

- À. Tại hôm đó nhà em có việc gấp, không kịp đi bộ ra bắt xe bus nên anh Thiện cho em về nhờ thôi. Chị đừng hiểu lầm nhé.

Chị ta mỉm cười đầy tự tin:

- Sao em lại nghĩ thế? Chị với anh Thiện quen biết lâu rồi, đôi khi hiểu rõ đối phương hơn cả bản thân thì có gì phải nghi ngờ em?

- Vậy em xin đi trước vào làm việc, không lát nữa lại bị sếp mắng.

Tôi lon ton chạy trước, nhưng cảm giác đằng sau cứ có ai đó đang nhìn chằm chằm làm tôi bất giác rùng mình. Người phụ nữ này quá đẹp, quá hoàn hảo. So với chị ta tôi chỉ là một cây cỏ dại bên đường không đáng đem ra so sánh. Tốt nhất nên tránh xa cho đỡ phiền phức. Lôi thôi không khéo mất việc như chơi.

Vào bếp chị Loan nhìn thấy tôi đã vời vời:

- Bà Nhi vừa nói gì với mày mà lâu thế?

- Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ hỏi em thân với anh Thiện à? Mà hôm nọ thấy anh Thiện chở em?

- Bỏ mẹ mày rồi, lần sau nhìn thấy bà ấy thì tránh xa ra đừng béng bảng lại gần.

- Sao nghiêm trọng thế chị? Em có làm gì bà ấy đâu?

- Mày không biết đấy thôi, đầu năm ngoái có con lễ tân thích anh Thiện lắm. Ngày nào cũng vào bếp hỏi thăm anh ấy mấy lần, không biết sao đến tai bà Nhi. Một tuần sau con kia bị đuổi việc luôn.

- Đến mức đấy cơ á?

- Còn phải nói. Mày thấy đấy nhà hàng mình bao nhiêu đứa con gái, mà có đứa nào dám đến gần anh Thiện không?

- Sao chị không nhắc em sớm?

- Tao cũng không ngờ bà Nhi đánh hơi nhanh vậy. Giờ cứ làm việc bình thường thôi, chuyện đến đâu hay đến đó. Còn xem thái độ của anh Thiện nữa.

Tôi nghe chị Loan nói mà lòng rối tung, rối mù hết lên. Nếu đúng như vậy thì từ hôm nay tôi bắt đầu khó sống rồi đây. Nhưng tôi vẫn tin bản thân mình đủ mạnh mẽ vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống, sau những thăng trầm, gian truân tôi đã trải qua trong quá khứ.

Khi Thiện vừa đến, tôi chưa kịp chào đã thấy Nhi chạy lại khoác chặt tay Thiện:

- Sao nay anh đến muộn thế? Em đợi anh cả gần tiếng rồi đây nài.

- Đoạn ngã tư gần nhà anh tắc đường quá, có việc gì không gọi điện, phải đến tận đây tìm anh?

- Mẹ em bảo đến mời anh với anh Long tối sang ăn cơm. Bà cô bên Úc nhà em vừa về chiều qua.

Thiện cau mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử:

- Ngại quá. Anh có hẹn đi đám cưới thằng bạn thân rồi. Em về bảo mẹ thông cảm cho anh nhé.

Nhi xị mặt xuống, tay nhất quyết không buông tay Thiện ra:

- Sao mời anh ăn cơm, càng ngày càng khó thế?

- Tại anh bận chứ khó gì, em cứ về bảo với mẹ như thế. Lần sau anh đến xin lỗi bác sau.

- Chính mồm anh nói đấy. Không được nuốt lời đâu.

- Ừ. Em về đi, tí nữa anh bảo anh Long cho. Khỏi phải ngồi chờ làm gì cho mất công.

- Oki. Vậy em về đây.

Nhi xách túi ra về, còn cố ý quay lại liếc tôi cảnh cáo. Tôi tảng lờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà có thì sao chứ? Tương lai tôi với Thiện dù có yêu nhau, cũng không liên quan gì đến chị ta? Công việc này là do tôi vất vả tìm được, tôi kiếm tiền bằng mồ hồ, nước mắt của tôi chứ đâu ngửa tay xin không của ai mà tôi phải lo lắng?

Tôi luôn mong muốn những năm tháng còn lại của cuộc đời mình, sẽ xuất hiện một người yêu thương tôi. Có thể cùng tôi vượt qua mọi khó khăn. Không cần giàu sang, không cần gia thế. Chỉ cần tôi và anh luôn chân thành với nhau là đủ rồi.

Đến giờ tôi vẫn không biết quan hệ giữa tôi và Thiện là gì, nhưng ở cạnh anh, làm việc cùng anh khiến tôi trở nên thoải mái, cởi mở hơn. Không ru rú núp mình trong cái vỏ ốc thật dày nữa.