Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 47: 47 Vòng Tròn Vô Lối Thoát

Cậu định trốn ở đây đến bao giờ?

Dương Thần nhìn con người xụi lơ trên giường kia liền không khỏi rầu rĩ.

Đúng là vướng vào cái gì thì cứ vướng chỉ là tuyệt đối đừng vướng vào lưới tình!

- Thì ngày mai tớ về....

Khả Như nằm trong chăn nói vọng ra.

- Ngày mai? Cậu có chắc ngày mai chịu về không?

- Chắc mà...còn nếu không....!thì hai, ba ngày sau tớ sẽ về...

- Hai, ba ngày sau? Cậu không sợ hai bác lo lắng à?

Dương Thần nhướng mày hỏi.

- Không có gì đâu...lúc nãy cậu cũng đã gọi điện rồi không phải sao? Không cần lo lắng...

Nhìn người kia chẳng còn chút sức sống, Dương Thần cũng chẳng biết nên nói gì.

Bởi lẽ chuyện tình cảm của cậu.....!cậu còn chưa thể giải quyết, làm sao có thể giúp người khác đưa ra ý kiến....

..............

Ngày hôm sau..

Cốc! Cốc!

- Tới ngay!

Dương Thần đang bắt cơm trong bếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cạch!

- Anh tiểu Nghi!

Vừa nhìn thấy người trước mặt, cậu liền vui vẻ gọi.

- Bà chủ kêu tôi đưa cái này cho cậu.

Bà ấy nói cậu dạo này không nên gặp ba mình.

Phạm Thụy Nghi không cảm xúc đưa cho cậu một bao thư.

Nhìn đồ vật trước mắt, ánh mắt Dương Thần bỗng trở nên ảm đạm.

Mọi chuyện cuối cùng lại như vậy...

- Ừm, em hiểu rồi...

- Nếu không còn gì thì tôi xin phép.

Phạm Thụy Nghi nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cậu nhưng lại phớt lờ tỏ ra không thấy.

- Khoan đã! Anh....anh nếu chưa ăn gì thì ở lại đây đi! Công việc của anh bận như vậy, nếu ăn không đầy đủ sẽ không tốt cho sức khỏe...

Cậu vô thức vương tay muốn níu lấy cánh tay người trước mặt.

- Cậu chủ, chúng ta không thân thiết như vậy.

Mong cậu không quên thân phận của cả hai.

Hắn lạnh nhạt, sau đó né tránh cánh tay của cậu.

- Nhưng bác sĩ đã nói bao tử của anh không được tốt!

Lần trước cậu vô tình thấy giấy khám sức khỏe của hắn vì thế mới biết.

Nếu Phạm Thụy Nghi cứ tiếp tục lơ là thì chắc chắn sức khỏe sẽ ngày càng suy yếu...

Dương Thần nghiêm túc nhìn người kia nói.

- Cậu có thấy bản thân rất ph....

- A Thần, cậu làm gì vậy?

Hắn chưa nói hết câu thì một giọng nói mềm mại đã vang lên.

- Khả Như, cậu tắm xong rồi sao? Đợi tớ một lát!

- Diệp tiểu thư?

Phạm Thụy Nghi cau mày hỏi.

- Phải...cậu ấy tạm thời sẽ ở lại đây...

Dương Thần ngập ngừng, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Cậu cứ thế quên mất mình đang ở chung với Khả Như!

- Cậu chủ, những gì từng đề cập, chắc cậu sẽ không quên.

- Em nhớ! Nhưng mà...

- Đừng để cảm xúc ngu ngốc của chính mình làm cậu chết ngộp.

Tôi đi trước.

Phạm Thụy Nghi quay lưng không thèm để tâm sắc mặt của cậu.

- Cậu sao vậy?

"...."

- A Thần! A Thần!

- Hả?

Dương Thần hoàn hồn, sau đó nhìn cô gái bên cạnh mình ngơ ngác.

- Cậu làm gì mà đứng như pho tượng vậy? Còn nữa, người lúc nãy là người quen của cậu sao?

Khả Như thấy sắc mặt cậu có chút lạ liền hỏi.

- Ừm.....!là anh tiểu Nghi...

- Lại là anh ta à?

Nghe thấy cái tên đó, Khả Như cau mày, rõ ràng vô cùng không thích cái người vừa được nhắc tới.

- Anh ấy đến đưa đồ cho tớ! Được rồi mau vào ăn cơm còn đi học!

Dương Thần mỉm cười rồi quay lưng đi vào nhà bếp.

- Mà A Thần, hình như tớ chưa gặp ba mẹ cậu lần nào thì phải?

Khả Như vừa lau tóc vừa hỏi.

Dương Thần khựng lại, ánh mắt trở nên phức tạp sau đó lại làm như không có chuyện gì mà nói:

- Sau này....rồi cậu sẽ gặp...

...........

- Mẹ...

- A Thần, con...con quen biết với nhà họ Diệp sao?

Ninh Thủy Nhi sau khi biết chuyện cậu là bạn của Diệp Khả Như liền hẹn cậu ở một quán cafe sau khi tan học, bởi bà biết rõ vấn đề này không đơn giản một chút nào cả...

Chưa kể đến ngày hôm đó, sắc mặt của cậu lại xanh đến như vậy...

- Cậu ấy là bạn của con...

Nhấp lấy một ngụm nước, Dương Thần cố tình tỏ ra bình thản nhưng bàn tay lại không nhịn được mà khẽ run...

- A Thần, bao thư đó con đã đọc rồi phải không? Con cũng biết ba con, ông ấy...

- Mẹ! Con đã lớn rồi...bạn bè của con, con muốn mình có thể tự chọn....chưa kể đến những gì ba làm, mẹ cho là đúng hay sao?

Cậu thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn chằm vào mẹ.

Bà ấy gầy đi rồi...

- Mẹ biết....mẹ biết ba con là người thế nào...nhưng...nhưng...

Bà cắn răng, giọng nói thể hiện sự bất lực.

Bà thừa nhận bản thân là một người phụ nữ nhu nhược, không thể làm được gì cả...

- Mẹ, con biết lo cho chính mình mà! Chỉ mong rằng....sau này nếu mẹ biết được....ba muốn đối phó với anh tiểu Nghi hay ai đó...thì mẹ có thể....nói với con được không?

............

- Tâm trạng cậu sao vậy?

Tạ Hàm Ưng nhìn Phạm Thụy Nghi lên tiếng hỏi.

Tên này làm gì mà như oán phụ vậy trời!

Phạm Thụy Nghi không rãnh quan tâm y mà chỉ lấy một điếu thuốc ra hút.

Ánh mắt thoáng hiện lên vẻ mặt của Dương Thần ban nãy...

Chết tiệt! Tại sao lại nhớ đến cậu ta nữa chứ?

Tên nhóc đó...sao lại ngu ngốc như vậy? Nếu để Dương Quyền Triết biết cậu ta và cô gái họ Diệp kia ở chung...thì chắc chắn...

Càng nghĩ chân mày hắn càng cau lại, điếu thuốc trong tay cũng vì vậy mà bị bóp nát, sau đó thì không nói một lời mà nặng nề bước đi.

- Có vẻ lại là vấn đề liền quan đến cậu chủ nhỏ...

Reng!

- Alo! Ai vậy?

- Cậu cút con mẹ nó cho tôi!

Tút!.