Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ngay từ đầu, không ai trong chúng ta có thể biết trước kết cục, Diệp Quân Lan không biết, Mã Văn Tài cũng không biết.

Chúng ta đoán trúng mở đầu, nhưng không đoán trúng kết quả, đến cuối cùng chính chúng ta cũng không đánh bại được chút thay đổi thất thường của nhân gian.

Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có bàn tay run run lướt qua gương mặt, lạnh như băng mà bất lực, giống như đã dùng hết dũng khí của cả đời, là ai ở bên tai nàng khẽ gọi tên nàng mang theo nỗi bi thương sâu sắc như vậy, là nước mắt của ai đang rơi trên mặt nàng làm thiêu đốt linh hồn nàng.

Diệp Quân Lan một lần nữa trở nên vô lực, không mở được mắt ra, ý thức dần dần xa vời, nàng cảm thấy chính mình càng ngày càng mơ hồ không rõ, càng ngày càng hoảng hốt, Tu Nhân, là chàng đang gọi ta sao? Khóe mắt có nước mắt lướt qua, Tu Nhân, thật xin lỗi, không thể cùng chàng đi đến cuối đường rồi.

Một mảnh bóng tối, cái gì cũng không có, đây là đâu? Nàng là ai? Tại sao, nàng cái gì cũng không nhớ được nữa? Nữ tử mờ mịt mở mắt ra, đôi mắt trong suốt sách sẽ nhìn chung quanh, có chút thất thố bất lực.

“Tỷ tỷ!” Nơi xa có giọng nói truyền đến, mang theo vui mừng cùng kích động. Tỷ tỷ? Nữ tử ngờ vực xoay người, một thân ảnh màu đỏ rất nhanh nhào vào ngực nàng, ôm chặt lấy nàng. Nàng bất đắc dĩ nhìn cô gái trong ngực, trong lòng không khỏi cảm thấy quen thuộc, liền để nàng ấy tùy ý ôm mình thật lâu.

Nữ tử trong ngực ngẩng đầu lên, mày lá liễu, khuôn mặt như phù dung, sóng mắt giương nhẹ, vẽ ra một vòng xuân thủy, cặp môi đỏ mọng hơi cong lên, lay động phong tình, quả là một giai nhân xinh đẹp! Nữ tử thầm nghĩ, chẳng qua . . . . . . Đẩy nàng ấy ra, nàng liền hỏi: “Cô nương, cô là ai?” Tuyệt đối không vì nàng ấy là mỹ nhân mà mềm lòng!

Lông mày giai nhân xinh đẹp nhất thời nhíu lại, lệ quang trong mắt long lanh, ủy khuất nhìn nữ tử, nói: “Tỷ tỷ, muội là Khanh Nhan mà!” Mặc dù Diêm Vương nói tỷ tỷ sẽ không khôi phục trí nhớ, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

“Khanh Nhan sao?” Nữ tử nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cười khẽ.

“Tỷ tỷ, tỷ đã nhớ ra!” Khanh Nhan thấy nàng biểu hiện như vậy, vô cùng cao hứng. Nhưng không ngờ nữ tử trước mặt trong nháy mắt biến sắc, ánh mắt lãnh lệ, một tay bóp nàng, lạnh lùng nói: “Ta không nhận ra cô! Nói, đây là đâu?”

“Tỷ. . . . . . Tỷ. . . . . .” Khanh Nhan trừng lớn mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau đớn, tại sao tỷ tỷ có thể đối xử với nàng như vậy!

Không biết làm sao, nữ tử vừa nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, trong đầu mơ hồ liền hiện lên chút hình ảnh, nội tâm đột nhiên đau xót, từ từ buông tay, than nhẹ một tiếng, tầm mắt nhìn sang một bên, nhàn nhạt nói: “Cô đi đi!”

“Tỷ tỷ. . . . . . Tại sao. . . . . .” Khanh Nhan không hiểu nhìn cô gái trước mắt, giờ phút này nàng lẳng lặng đứng yên ở đó, ánh mắt xa xăm, trống rỗng, tịch mịch, còn có cô độc. . . . . .

“Ta không phải tỷ tỷ của cô, ta cũng không nhận ra cô. Ta ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ.” Cô gái bình thản nói, không có chút cảm xúc nào, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, nàng lắc đầu, nói, “Cô đi đi.”

……

“Thiếu gia. . . . . .” Mã Thống gõ cửa, trong lòng tràn đầy lo lắng. Trong nhà, im ắng, không có ai đáp lại, một mảnh tĩnh mịch. Mã Thống đẩy cửa ra, bước nhanh đi vào, sau đó sửng sốt.

Mã Văn Tài nửa ngồi bên cạnh giường, trong ngực chính là Diệp Quân Lan ngủ say từ ngày đó vẫn chưa tỉnh, hắn ôm nàng thật chặt, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch.

“Lan nhi, nàng thích nhất là hoa đào phía sau núi, đợi đến đầu xuân ta dẫn nàng đi xem có được không?”

“Lan nhi, Thiên Nhiên Cư gần đây có điểm tâm mới rồi, nàng không phải thích bánh ngọt nhất sao, ăn rất ngon, rất mềm, lại mang chút mùi thơm ngát nữa. . . .”

. . . . . . . . . . . .

Mã Thống quay đầu đi chỗ khác, trong mắt cảm xúc phức tạp, hắn xoay người rời đi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, một trận gió thổi qua, bông tuyết rơi lên vai hắn. Mã Thống ngạc nhiên ngẩng đầu, ngoài trời tuyết rơi tới tấp. Tuyết rơi rồi sao? Hắn ngu ngơ đứng đó, trong lòng tràn đầy chua xót.

Trong phòng, Mã Văn Tài ôm Diệp Quân Lan, tựa đầu vùi vào cổ nàng, ai cũng không nhìn thấy ánh mắt của hắn, giọng nói khàn khàn trầm thống, giờ phút này nhiều thêm một chút cầu khẩn.

“Lan nhi, đừng ngủ, được không?”

“Lan nhi, ta van nàng, tỉnh lại nhìn ta một chút, được không?!”

“Lan nhi, ta xin nàng, van xin nàng. . . . . .” Giọng nói nghẹn ngào, cầu khẩn, đừng bỏ lại một mình hắn.

Mã Thống canh giữ ở ngoài cửa một ngày một đêm, nhìn tuyết trắng bao phủ gạch ngói, bao trùm cả vùng đất, trắng xoá một mảnh, vô cùng sạch sẻ, trong lòng càng thêm lo lắng.

Két…két.. —— Cửa mở ra, Mã Văn Tài chậm rãi đi ra.

Mã Thống xoay người, nhìn về phía hắn, đôi mắt chợt mở to, “Thiếu gia. . . . . . người. . .làm sao. . . . . .” hắn chợt không nói được gì nữa.

Sợi tóc màu đen nổi bật xen lẫn với làn tóc bạc, nhìn lại, chính là một đầu tóc xám. Thì ra một đêm bạc đầu cũng không phải là chuyện gạt người.

Bản thân Mã Văn Tài cũng không để ý, chỉ mệt mỏi nhìn Mã Thống, trong mắt lạnh lùng tĩnh mịch, phân phó nói: “Tìm cho ra tung tích Ngọc Vô Hạ.”

“Vâng.” Mã Thống đáp lời, lui xuống mấy bước, sau đó xoay người rời đi.

Mã Văn Tài yên lặng đứng trong sân, để mặc bông tuyết tùy ý rơi xuống, rơi lên tóc, rơi lên vai, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng che dấu nỗi đau đớn trong mắt.

Nếu như sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, hắn nên một tấc cũng không rời khỏi nàng, nhưng không có nếu như. Có lẽ, đây chính là trời cao trừng phạt hắn!

Lan nhi, nếu như nàng mất, ta nên làm gì bây giờ?

Hai tháng trước.

Trong thư phòng, Trụy Nhi tỉ mỉ kể lại kế hoạch của Ngọc Vô Hạ cho Diệp Quân Lan.

“Tiểu thư. . . . . .” Trụy Nhi đắc ý nói, quay đầu lại phát hiện ánh mắt ngơ ngẩn của tiểu thư, lẳng lặng nhìn mình, bàn tay vô thức vân vê trang sách, Trụy Nhi khẽ cau mày, tiểu thư nàng…… chẳng lẽ là đang thương tâm sao?

Diệp Quân Lan giống như không nghe thấy tiếng gọi của Trụy Nhi, nàng từ từ vuốt lại trang sách đang nhăn nhúm, thả xuống bàn, tầm mắt cũng hướng ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa lên, sáng rực rỡ, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy trái tim như có từng đợt băng giá.

Khóe miệng khẽ cong, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, nàng rốt cuộc đang mong đợi điều gì? Không phải đã sớm biết rồi sao? Ngay từ lúc bắt đầu, các nàng đã không thể quay trở lại.

Trụy Nhi lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, nàng dường như nhìn thấy khóe mắt Diệp Quân Lan mơ hồ hiện lên chút trong suốt, sau đó biến mất không thấy gì nữa, nàng xoa xoa mắt, chỉ thấy tiểu thư nhà mình nghiêng mặt đi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt nàng, không khỏi làm cho nàng cảm thấy chút bi thương.

Trụy Nhi muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được, nàng âm thầm nắm chặt tay, cúi đầu không nói thêm gì nữa, tiểu thư. . . . . .

“Nàng quyết định?” Trong giọng nói bình tĩnh nghe không ra chút dao động, Mã Văn Tài nhìn Diệp Quân Lan đứng trước mặt, nhàn nhạt hỏi, chỉ có bàn tay đang nắm chặt nổi lên gân xanh giấu trong tay áo là tiết lộ tâm tình của hắn lúc này.

“Phải.” Ánh mắt Diệp Quân Lan lướt qua một bên, không đưa mắt nhìn hắn, nên nàng không nhìn thấy trong đôi mắt đen nàng yêu nhất kia đang từ từ nổi lên lửa giận, mãnh liệt mênh mông.

“Diệp Quân Lan, nàng bây giờ đến dũng khí nhìn ta cũng không có sao?!” Một tay nâng cằm Diệp Quân Lan lên, buộc nàng nhìn về phía mình, Mã Văn Tài cảm thấy vô cùng tức giận, tức giận nàng tự chủ trương, tức giận nàng cuối cùng mới nói cho hắn biết quyết định, tức giận nàng không đặt an toàn của bản thân lên đầu, tức giận nàng. . . . . . Hắn nhìn vẻ kiên quyết trong mắt nàng, chút lửa giận kia cũng từ từ dập tắt, ánh lên vẻ vô lực và bi ai, tại sao, Lan nhi, nàng không tin ta có thể bảo vệ tốt cho nàng sao?

Hắn thả tay xuống, xoay người sang chỗ khác, “Nàng quyết định là được rồi.”

“Không phải đâu Tu Nhân, chẳng qua là. . . . . .” Diệp Quân Lan muốn giải thích, nàng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn dần dần biến thành một loại bi ai, sau đó quay lưng đi, liền nóng nảy, vội vàng tiến lên, đứng ở trước mặt hắn, đưa tay ôm lấy hắn, “Không thể không đi.” Lần này, Tu Nhân, nếu tất cả mọi chuyện đều bắt đầu do nàng thì hãy để nàng tự mình kết thúc nó. Ngọc Vô Hạ, Ngọc tỷ tỷ, tất cả hãy để ta kết thúc đi.

Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên quyết.

Mã Văn Tài cuối cùng gật đầu, đúng vậy, hắn luôn luôn biết sự quật cường của nàng. Mang theo chút tâm tình không sao hiểu được ôm nàng vào trong ngực, khép mắt lại, sau lần này, mọi chuyện có thể kết thúc rồi.