Sau khi trở về từ thành phố H, Kỷ Hoài không thèm để ý đến Thời Cấm dứt khoát đem cả người lẫn hành lý chuyển đến nhà mình.

 

Thời Cấm nhìn hành lý của mình chất đầy trên mặt đất, im lặng nhìn người đàn ông lúc này đang ngồi chồm hổm trên sàn nhà.

 

“Em không cần phải dọn dẹp đâu, để anh làm là được rồi.’’

 

Thời Cấm ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực.

 

“Em nói em muốn dọn dẹp lúc nào?’’

 

Cô chưa bao giờ nói sẽ sắp xếp hành lý của mình, cô chỉ muốn ngồi ở đây nhìn anh làm mà thôi.

 

Kỷ Hoài ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang nhíu mày với anh, không khỏi bật cười, anh cảm thấy dáng vẻ này của cô thật sự rất dễ thương.

 

“Quần áo phải sắp xếp theo loại, còn có giày, một đôi giày thể thao, một đôi giày cao gót…’’ Thời Cấm vừa đứng bên cạnh nhìn anh thu xếp, vừa nhắc nhở.

 

“Còn nữa, bàn chải đánh răng của em…’’

 

“Quần áo của anh phải chuyển sang nữa, của em không đủ….’’

 

“Mỹ phẩm dưỡng da em muốn để ở đây, gọn gàng…’’

 

Kỷ Hoài đi đâu, cô liền theo anh đến đó, luôn luôn giữ vững phẩm chất tốt đẹp “Quân tử động khẩu không động thủ’’ của mình.

 

Thời Cấm ngồi bên mép giường nhìn vào xấp quần áo của Kỷ Hoài, cô phát hiện quần áo của anh vẫn giống như trước kia, thích xếp vuông vức ngay ngắn, không như cô, quần áo cứ thế tùy ý nhét vào trong tủ.

 

Mà những lúc ấy, anh sẽ lấy ra những bộ mà cô đã nhét vào để xếp ngay ngắn rồi với đặt chúng vào trong tủ một lần nữa.

 

“Kỷ Hoài.’’

 

“Ừ?’’

 

“Mệt không?’’

 

Kỷ Hoài ngước mắt nhìn cô một cái: “Em muốn làm gì, chẳng lẽ em muốn giúp anh sao?’’

 

Thời Cấm nhìn anh, bỗng nhiên nở một nụ cười giảo hoạt, trong mắt mang theo vẻ ngây thơ: “Không, em chỉ hỏi thế mà thôi.’’

 

Ánh mắt cô rất đẹp, trong vắt sáng chói, tựa như những ngôi sao trên bầu trời, khi mỉm cười thì cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

 

Kỷ Hoài dừng động tác trong tay lại,  ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt tựa như hai ngọn lửa nóng bỏng, Thời Cấm cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm phảng phất quanh đây, nụ cười nơi khóe miệng chợt vụt tắt, theo bản năng dịch người sang một bên.

 

“Anh sao lại… Sao lại nhìn em như vậy?’’ Cô vừa hỏi vừa chuẩn bị đứng dậy chuồn đi.

 

Nhưng  khi cô chỉ vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước đi thì đã bị Kỷ Hoài túm bả vai rồi  đẩy xuống giường.

 

“Em muốn chạy đi đâu, hử?’’ Kỷ Hoài dán chặt đôi môi vào gò má trắng nõn, nhẹ nhàng ma sát.

 

Giọng nói gợi cảm của anh khiến toàn thân Thời Cấm tê dại, cả người mềm nhũn lụi xơ trên trường.

 

“Em… Không chạy…’’ Cô không dám nhìn anh, ánh mắt lở lửng trên khoảng không, nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Kỷ Hoài cong khóe môi, không nói một lời dán lên môi cô, gặm cắn mút mát, rồi cạy mở hàm răng trắng tinh, không chút do dự xông vào, tựa như một cơn cuồng phong dữ dội quét sạch đi những hương vị ngọt ngào trong miệng.

 

Nụ hôn của anh mãnh dào dạt nhưng đong đầy tình yêu, Thời Cấm từ từ nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh, khẽ nâng  người về phía trước.

 

Kỷ Hoài ôm lấy bả vai cô, khảm sâu người phụ nữ anh yêu vào trong lồng ngực của mình, rồi chậm rãi tách ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Thời Cấm, Thời Cấm khẽ nheo mắt, hàng mi dày nhẹ nhàng run rẩy, mờ mịt hơi nước.

 

Yết hầu anh chuyển động lên xuống, trực tiếp đưa tay vén vạt áo của cô lên.

 

Lòng bàn tay mang theo hơi lạnh khẽ xoa nắn làn da ấm áp mịn màng của cô, khiến Thời Cấm vô thức run rẩy nhưng đồng thời cũng tỉnh táo lại, cô đưa tay đè lấy bàn tay đang dần dần hướng lên trên của Kỷ Hoài.

 

“Không được… Bây giờ là ban ngày…’’ Thời Cấm từ chối nói.

 

Kỷ Hoài liếc nhìn phòng ngủ sáng choang, bàn tay dùng sức siết chặt lấy eo cô, Thời Cấm vô thức rên lên một tiếng, anh lại cúi đầu hôn xuống: “Ban ngày thì sao… Anh muốn em.’’

 

Quần áo bị anh đẩy lên, đôi môi nóng bỏng từ môi cô dần dần chuyển xuống, ra sức mút mạnh.

 

Thời Cấm cảm thấy đầu óc mình chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, cả người dưới thân anh lụi xơ thành bùn,  chỉ có thể ôm chặt  phối hợp với anh.

 

“Ưm…’’ Cô động tình rên nhẹ.

 

Âm thanh của cô khiến toàn thân Kỷ Hoài cứng lại trong giấy lát, tiếp đó càng mạnh mẽ phiên vân phúc vũ.

 

Ánh nắng dịu mát ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu rọi lên hai con người đang triền miên nồng nhiệt.

 

*

Thời Cấm dựa vào vả vai của Kỷ Hoài, hơi thở đều đặn, gò má trắng nõn lúc này tựa như cánh hoa đào, nhàn nhạt đỏ ửng, nhìn thấy cảnh này, Kỷ Hoài không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái.

 

“Em muốn đi tắm.’’ Thời Cấm nói, bây giờ cô cảm thấy khắp người mình dính dớp khó chịu,  không hề  thoải mái chút nào.

 

Kỷ Hoài ôm chặt cô, không lên tiếng.

 

Thời Cấm hơi khó hiểu, vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì đúng lúc này lại thấy anh vén chăn ra rồi bế cô rời khỏi giường, cô ngay lập tức kêu lên một tiếng, hai người bọn họ đều không mặc quần áo.

 

Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ dễ thương  này, kìm lòng không đậu lại hôn lên môi cô.

 

“Vừa nãy em vất vả rồi, để anh tắm giúp em.’’

 

Thời Cấm, “………”

 

 Sau khi mở vòi hoa sen để thử nhiệt độ nước cho vừa phải, lúc này Kỷ Hoài mới đặt cô xuống đất.

 

Dòng nước ấm áp giội vào người xua tan đi chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt nóng bỏng đen nhánh của người đàn ông trước mặt khiến cô hơi lo lắng.

 

Kỷ Hoài nhẹ nhàng ma sát xương quai xanh tinh  xảo của Thời Cấm, giọng nói dịu dàng và gợi cảm.

 

“Cấm Cấm, một lần nữa được không?’’

 

Thời Cấm kinh ngạc mở to hai mắt, đang muốn mở miệng từ chối thì những ngón tay thon dài của anh đã  thăm dò trên cơ thể cô.

 

“Ư…’’

 

Chờ tắm xong đi ra ngoài một lần nữa, Thời Cấm đã hoàn toàn kiệt sức, sau lần này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tắm chung với anh nữa.

 

*

Sáng sớm hôm sau, bởi vì hôm nay Thời Cấm có mấy tiết dạy ở Đại học S nên sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi làm.

 

Kỷ Hoài đã xuống xe, nhưng lại Thời Cấm vẫn còn ngồi trên ghế phụ ngó nghiêng, giống như đang tìm thứ gì đó.

 

“Sao vậy, em mất cái gì sao?’’ Anh  nghi ngờ hỏi.

 

Thời Cấm không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời anh: “Vâng, son môi của em rơi ở đâu rồi đấy, anh đi trước đi, đừng lo lắng cho em.’’

 

Kỷ Hoài cau mày, dường như cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

 

“Không phải em không thích trang điểm sao?’’

 

Quả nhiên, động tác của Thời Cấm đột nhiên dừng lại một lát, Kỷ Hoài nhướn mày, trong lòng hiểu rõ.

 

“Em không muốn đi cùng anh?’’

 

Thời Cấm vội vàng nhìn anh, sự bối rối hiện rõ trong ánh mắt: “Không phải, chỉ là…’’

 

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì chuyện lần trước nên bây giờ chỉ cần đi dạo trong khuôn viên trường là tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn cô, điều này khiến cô cảm thấy không quen lắm, cô không muốn trở thành tâm điểm của đám đông như vậy.

 

Ngẫm nghĩ lại những chuyện trước đây, lúc còn đi học, khi ở bên  cạnh Kỷ Hoài, Thời Cấm chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của những người xung quanh,  thậm chí hận không thể để cho toàn thế giới biết rằng cô chính là bạn gái của anh, nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, có thể càng trưởng thành,  càng hiểu rõ sức mạnh của những lời bàn tán.

 

Kỷ Hoài không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ trong đáy mắt trong veo ấy.

 

Cuối cùng vẫn là Thời Cấm không chịu nổi ánh mắt này của anh,  thở dài một cái,  mở cửa xe đi ra.

 

“Không sao, chúng ta đi thôi.’’

 

Cô đi đến bên cạnh Kỷ Hoài, Kỷ Hoài ngay lập tức  nắm lấy tay cô, Thời Cấm vừa định rút ra thì lại nghe anh nói.

 

“Đừng động đậy, anh biết em đang suy nghĩ gì, nhưng em là bạn gái của Kỷ Hoài anh, từ đầu đến cuối vẫn là như vậy, cho nên không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào.’’

 

Thời Cấm hơi sững sốt, hóa ra anh đều biết tất cả những suy nghĩ ẩn giấu tận sâu trong cô, nhưng không hiểu sao khi nghe những lời này, trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác thỏa mãn, tựa như được ngậm một viên đường, chỉ có sự ngọt ngào và ngọt ngào lan tỏa.

 

Kỷ Hoài nắm tay Thời Cấm đi bộ trong khuôn viên trường, quả đúng như dự đoán, hai người bọn họ giống như những con khỉ trong công viên, người nào đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn mấy lần.

 

Đại học là nơi chuyên chở những tin đồn.

 

Chẳng mấy chốc, gần như toàn bộ  trường học đều biết Kỷ Hoài và Thời Cấm công khai tình yêu.

 

Thậm chí đến cả hiệu trưởng cũng đã nghe đến chuyện này.

 

“Tiểu Kỷ, em làm thầy lo lắng chết mất.’’

 

Thành phố H xảy ra mưa bão vô cùng nghiêm trọng, bởi vì vậy mà bây giờ ở đó còn chìm trong tình trạng hỗn loạn, chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng lão hiệu trưởng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

 

Kỷ Hoài lễ phép cười một tiếng: “Đã để cho thầy lo lắng rồi, em không sao đâu.’’

 

Lão hiệu trưởng nhìn Kỷ Hoài, vui vẻ cười một tiếng, đứa nhỏ này là tự tay lão Điền dẫn dắt, quả nhiên chưa bao giờ đển hắn thất vọng,.

 

Lúc này đôi mắt hắn chợt lóe sáng, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, trêu chọc nói : “Tiểu Kỷ, nghe nói em là cô Thời đang là nhân vật hot nhất trong trường chúng ta, công khai ân ái?

 

Kỷ Hoài mặt không đổi sắc: “Là công khai.’’

 

Lão hiểu trưởng ngớ người, sau đó bật cười sang sảng.

 

“Tiểu tử này, tình yêu của cậu còn khoe mẽ đến thầy sao?’’

 

“Hiệu trưởng, nếu như không có chuyện gì nữa, vậy em xin phép đi trước, lát nữa còn có giờ dạy.’’

 

“Được, được, được, đi  đi.’’

 

Cậu ta vội vã đi lên lớp sao, rõ ràng là muốn nhân cơ hội còn chưa vào học để đi xem cô Thời thì có, chút tâm tư nho nhỏ này, hắn đều biết rõ.

 

“Hiệu trưởng, chào thầy.’’

 

Kỷ Hoài  vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng thì tiếng chuông vào học vang lên.

 

Anh nhanh chóng xuống tầng, đúng lúc này lại gặp được Thời Cấm đang chuẩn bị đến lớp.

 

“Cấm Cấm.’’

 

Khi Thời Cấm định vào phòng tập múa thì bị Kỷ Hoài kéo lại.

 

“Anh… Anh làm gì vậy?’’ Thời Cấm bị giật mình.

 

Cô muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, nhưng Kỷ Hoài lại càng nắm chặt hơn, cô lo lắng nhìn xung quanh một vòng, sợ bị người khác bắt gặp.

 

“Mau buông tay ra, em còn phải lên lớp.’’ Cô hạ giọng nói với Kỷ Hoài.

 

Kỷ Hoài nhìn cô, không hề buông tay.

 

“Vậy em hôn anh một cái đi, anh sẽ để cho em đi.’’

 

Thời Cấm vô cùng xấu hổ, “Anh bị bệnh sao.’’

 

“Em cứ xem như anh bị bệnh đi.’’

 

Thời Cấm thật sự không còn cách nào khác, anh nắm quá chặt, cô không thể nào giãy ra được.

 

“Được rồi, anh cúi đầu xuống đi.’’

 

Kỷ Hoài mỉm cười, ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu xuống.

 

Thời Cấm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên  gò má anh.

 

Kỷ Hoài  ngạc nhiên: “Chỉ như vậy là xong chuyện sao?’’

 

Thời Cấm trừng mắt nhìn anh: “Nếu không thì anh còn muốn thế nào nữa.?’’

 

Kỷ Hoài nhéo nhéo gò má của cô: “Em vào trước đi, buổi tối nhớ bồi thường cho anh.’’

 

Thời Cấm im lặng liếc anh một cái, không thèm quan tâm đến cái người mặt dày vô sỉ này nữa, trực tiếp bước thẳng vào trong phòng tập múa.

 

Cô vừa đi vào, ngay lập tức mấy sinh viên bên dưới đã ồn ào chọc ghẹo, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.