Sau khi Thời Cấm mượn lực Kỷ Hoài đứng vững người xong lập tức không chút do dự đẩy anh ra.
Kỷ Hoài nhìn vòng tay trống rỗng của mình, bật cười: “Em thật sự biết lợi dụng người khác đấy.’’ “Anh tự dâng mình tới cửa còn trách tôi sao?’’ Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của Thời Cấm, không nhịn được muốn trêu chọc một chút, vì thế tiến về phía cô, Thời Cấm cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, anh tiến một bước, cô lùi một bước, cho đến khi sau lưng chạm phải bức tường lạnh như băng. “Anh làm gì vậy?’’ “Em cảm thấy thế nào?’’ Anh từ từ đến gần rái tai cô. Thời Cấm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, da mặt Kỷ Hoài đúng là càng ngày càng dày, cô nhân cơ hội này cúi người xuống chuẩn bị chui ra từ dưới cánh tay anh. Kỷ Hoài chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô cũng biết lúc này cô đang suy nghĩ gì. Kết quả cô vừa cúi người xuống còn chưa kịp trốn thoát thì đã bị Kỷ Hoài bất ngờ ôm lấy, thuận thế áp chặt người vào vách tường. “Anh có bệnh sao?’’ Thời Cấm không nhịn được mắng. “Ừ, anh có bệnh, và em chính là thuốc của anh.’’ Kỷ Hoài dùng giọng điệu trêu chọc nói, nhưng sự ôn nhu tràn đầy trong ánh mắt kia lại khiến người khác không tự chủ được mà sa chân vào đó. Trong lòng Thời Cấm chợt hoảng hốt, bàn tay đặt hai bên hông siết chặt thành nắm đấm. “Anh điên rồi.’’ Cô ngoảnh mặt sang nơi khác, không nhìn vào ánh mắt Kỷ Hoài. “Ừ.’’ Bàn tay đang giữ lấy eo cô bỗng nhiên siết chặt rồi nhẹ nhàng nhấc cô lên, Thời Cấm lập tức cảm thấy mình bị nhấc cao lên một đoạn. “Cấm Cấm.’’ Kỷ Hoài tiến sát lại gần, gần đến mức thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng hít thở của anh. Cô giãy giụa muốn trốn thoát nhưng cũng đành chịu, người này dùng lực không lớn, nhưng lại vừa đủ, sẽ không để cho cô bị tổn thương, cũng đồng thời cũng không để cho cô dễ dàng thoát khỏi. “Anh có việc gì cứ nói thẳng.’’ Thời Cấm hiểu được rằng mình chẳng thể làm gì được, chỉ đành phải hung hăng trừng anh một cái. Kỷ Hoài vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng sau khi tới gần anh lại không thể kiểm soát được bản thân mình, dẫu sao người trong ngực anh lúc này là cô gái đã chiếm giữ toàn bộ tuổi thanh xuân của anh. Là cô gái khiến anh nhớ nhung trằn trọc đến mất ngủ vô số đêm. “Anh muốn hôn em.’’ Giọng nói của Kỷ Hoài vô cùng dịu dàng, tựa như được ngâm trong đường mật, mang theo sự cám dỗ chết người khiến cho cô nhất thời quên mất như thế nào là từ chối, đôi môi của anh cứ thế đến gần. Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần trước, không hung hăng không thô bạo, chỉ còn lại nỗi nhớ trào dâng cháy bỏng và ôn nhu nồng đậm. Anh nhẹ nhàng ma sát, dịu dàng nghiền ép, dễ dàng cạy mở hàm răng thăm dò trong miệng cô, trong nháy mắt ôm cô dựa vào vách tường đuổi bắt đầu lưỡi của anh. Đôi mắt đen nhánh thâm thúy tràn ngập sự cưng chiều vô tận ấy khiến cho Thời Cấm hoàn toàn không thể chống cự được, cái nét cưng chiều ấy quen thuộc lạ thường, tựa như Kỷ Hoài của năm đó, cũng đã từng nhìn cô như vậy. “Ngoan, nhắm mắt lại.’’ Anh rời khỏi miệng cô cô, dán chặt lên đôi môi mềm mại kia, nhẹ giọng dụ dỗ. Thời Cấm như bị anh đầu độc một lần nữa, theo bản năng nhắm mắt lại, trong ánh mắt Kỷ Hoài nổi lên ý cười, tiếp tục công việc còn dang dở.*“A!” Thời Cấm đứng trước bồn nước trong nhà vệ sinh, nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong tấm gương trước mặt, ảo não xoa xoa tóc, cô cảm thấy mình bị điên thật rồi, lúc nãy lại còn phối hợp với anh ta nữa chứ. Rõ ràng biết Kỷ Hoài có khả năng mê hoặc lòng người, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân mình hết lần này đến lần khác cứ thế bị anh đầu độc, cô thật là vô dụng mà. Thời Cấm mở vòi nước, không do dự dội nước lạnh vào mặt mình, trong chốc lát, dòng nước lạnh như băng khiến cô tỉnh táo hơn không ít. Cô nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên mở miệng, giống như đang lặp lại một lời thề nào đó. “Không thể, Thời Cấm, tuyệt đối không thể, chẳng lẽ mày đã quên những gì mà mày đã nói sao, chẳng lẽ mày muốn nếm thử cảm giác ấy một lần nữa sao?’’*Tối hôm sau Thời Cấm ngồi xếp bằng trên ghế sofa nói chuyện điện thoại với Lâm Tịch. “Cấm Cấm, cậu thật sự không còn cảm giác gì với Kỷ Hoài nữa sao?’’ Lâm Tịch đang đắp mặt nạ ở đầu dây bên kia, cho nên giọng nói truyền đến hơi kỳ quái. “Cậu đừng nhắc đến anh ta với tớ nữa, tớ đã sớm không có cảm giác gì nữa rồi.’’ Thời Cấm mắt cũng không thèm nháy nói với cô. Lâm Tịch trầm mặc mấy giây rồi tiếp tục nói: “Thật ra tớ cảm thấy Kỷ Hoài vẫn còn yêu cậu đấy.’’ Thời Cấm đang chuẩn bị cầm máy tính dừng lại trong giây lát, sau đó cô tự giễu cười một tiếng: “Quên đi, tớ không có sức quyến rũ lớn đến mức có thể khiến có anh ta chờ tớ đằng đẵng suốt sáu năm đâu.’’ “Nhưng năm đó cậu yêu anh ta như thế, bây giờ sao có thể nói không yêu là không yêu chứ?’’ “Tuổi trẻ ngu muội nha, lúc đó mắt tớ bị mù mới đi thích một người lưu manh giả danh tri thức như vậy.’’ Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, cô lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Không phải cô giận Kỷ Hoài mà là giận chính bản thân mình, tức giận bởi đã nhiều năm trôi qua nhưng ở trước mặt anh, cô vẫn dễ dàng bị anh tước đoạt hết vũ khí mau chóng đầu hàng như vậy. “Cấm Cấm, thật ra thì sau khi cậu xuất ngoại, Kỷ Hoài…’’ “Lâm Tịch, bây giờ tớ không muốn thảo luận những chuyện này nữa, đã sáu năm rồi, níu kéo quá khứ cũng chẳng làm được gì, tớ đã mệt mỏi lắm rồi.’’ Lâm Tịch trầm mặc. “Đã đếm ngược thời gian rồi, tớ muốn tranh được vé.’’ Thời Cấm chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang hiển thị những con số đếm ngược, bỗng nhiên mở miệng nói. Chỉ còn mấy giây, vé vào cửa của concert Tôn Yến Tư sắp được bán ra rồi, bàn tay đang nắm chặt con chuột máy tính của Thời Cấm đều đổ mồ hôi lạnh. 3, 2, 1… Thời Cấm nhanh chóng nhấn liên tục con chuột, phải dành được vé! Nhưng mà… Tại sao con chuột này lại không hề có phản ứng gì vây? “Chuyện gì xảy ra vậy, máy tính của tớ…’’ Thời Cấm sụp đổ. “Sao vậy?’’ Lâm Tịch ở đầu giây bên kia nghi ngờ hỏi. “Bị đơ rồi.’’ Máy tính bị đơ rồi, cái máy tính tồi tàn này tại sao lại bị đơ đúng giờ phút quan trọng chứ? “Cái gì bị đơ?’’ “Con chuột, máy tính của tớ.’’ “Cậu đừng sốt ruột, tớ lập tức mở máy tính giúp cậu giành vé ngay.’’ “Không kịp nữa rồi?’’ “Sao?’’ “Vé đã hết rồi…’’ Thời Cấm uể oải nói. Máy tính của cô đã hoạt động bình thường trở lại rồi, nhưng vé thì hết sạch. “Hả, hết vé?’’ “Ừ.’’ “Không sao, không sao, vẫn còn mấy ngày nữa mới tổ chức concert cơ mà, tớ sẽ giúp cậu chú ý xem có người nào muốn nhượng vé lại hay không?’’ “Sẽ có người như vậy sao?’’ “Tớ nghĩ hẳn là có, có lẽ có ai đó bận việc đột xuất không thể đi được, được rồi, đừng chán nản nữa.’’ Trong số những người đã mua vé thành công chắc chắn sẽ có người bận công việc hay vì những lý do nào khác mà không đi được, muốn nhường lại vé, nhưng không phải muốn nhượng lại vé cũng sẽ bị Thời Cấm phát hiện. Mấy ngày qua, cô không hề có tin tức gì về việc vé có còn hay không.*Tối ngày hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Thời Cấm lại chuẩn bị dạo quanh một vòng các diễn đàn trên Weibo xem thử có người nào nhượng vé hay không. Loanh quanh một vòng, vẫn không có kết quả. Thời Cấm ôm máy tính dựa vào đầu giường, nói thật cô cũng không nhất thiết phải đi, nhưng không hiểu tại sao, bản thân mình lại cố chấp thích Tôn Yến Tư như vậy, có lẽ cũng giống như Kỷ Hoài. Nghĩ đến đây, điện thoại di động đang đặt trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên. Là tin nhắn của Kỷ Hoài. Vốn dĩ không muốn để ý đến nó, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, vì thế duỗi tay cầm lấy điện thoại mở tin nhắn ra, là một tấm ảnh Kỷ Hoài đang cầm lấy hai tấm vé. Cẩn thận nhìn lại một chút, Thời Cấm nhận ra hai tấm vé mà anh đang cầm trong tay chính là vé vào concert của Tôn Yến Tư. Cô còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì Kỷ Hoài lại gửi một tin nhắn tới. Kỷ Hoài : Một người bạn cho anh hai tấm vé vào concert, em có muốn đi không ? Thời Cấm nắm chặt điện thoại di động, trong lòng đang đấu tranh dữ dội, mấy giây trước cô còn đang suy nghĩ, thật ra cô cũng không thích Tôn Yến Tư đến thế, nhưng giờ phút này cô lại do dự. Lúc này ở bên kia. Kỷ Hoài ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt thường ngày luôn tỏ ra bình tĩnh không gợn sóng bây giờ lại hơi căng thẳng. Ngay cả Lương Hòa đang ngồi đối diện anh cũng không nhịn được khinh bỉ. "Nhìn cậu này, đây là Kỷ Hoài mà tớ quen biết sao?’’ Kỷ Hoài ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên hàm ý nói một câu: “Kỷ Hoài trước kia ngay cả vợ mình cũng không thể chăm sóc tốt, không nên quen biết thì hơn.’’ Lương Hòa hơi sửng sốt, tiếp đó nói: “Kỷ Hoài, thật ra mà nói cho đến tận bây giờ tớ vẫn không biết tại sao hai người lại chia tay nữa.’’ “Là lỗi tại tớ, lúc đó đã không đủ trưởng thành mới khiến tớ và Thời Cấm uổng phí nhiều năm như vậy.’’ “Nhưng tớ vẫn cảm thấy không đáng, có một điều gì đó không đúng lắm, không phải lúc đầu hai người là vì Cấm học muội muốn xuất ngoại nhưng không nói cho cậu biết nên mới xảy ra mâu thuẫn sao, sau đó cô ấy bị ngã từ trên sân khấu xuống, về sau nữa lại xuất ngoại, rồi trở về thì tựa như biến thành một người khác vậy.’’ Kỷ Hoài lấy tay ấn trán, Thời Cấm là một người sợ đau, cô ngã xuống từ trên sân khấu gãy chân nhưng lúc ấy anh lại không thể ở cạnh cô, thậm chí hai người còn đang chiến tranh lạnh, khi đó cô đã tuyệt vọng và đau đớn đến nhường nào, nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Hoài tựa như có ngàn kim châm muối xát, đau đớn đến tột đỉnh. “Chẳng lẽ là bởi vì khi Cấm muội muội ngã gãy chân, cậu lại không thể ở bên cạnh chăm sóc nên cô ấy mới hận cậu sao?’’ “Tớ nghĩ có thể là như vậy, lúc đó tớ nên ở bên cạnh cô ấy.’’ “Cậu cũng không cần quá tự trách chính mình như thế mà, lúc ấy cậu không biết tình hình, hơn nữa nhà cậu cũng xảy ra chuyện, cậu gần như là ốc không mang nổi mình ốc.’’ Lương Hòa an ủi. Kỷ Hoài mệt mỏi nhắm mắt lại, giờ đây anh chỉ cần nhắm mắt thì trong đầu đều là cảnh tượng hỗn loạn ngày hôm đó. Kỷ Lẫm bị nghi ngờ trình độ giải phẫu có vấn đề dẫn đến cái chết bất ngờ của một bệnh nhân, thân nhân của người kia không chấp nhận được sự thật, trước cửa phòng bệnh đều vang vọng những tiếng khóc tuyệt vọng. Người bệnh nhân qua đời đó không ai khác chính là mẹ của Quản Hi Duyệt, Kỷ Lẫm lúc ấy phải tạm thời đình chỉ chức vụ và có nguy cơ bị tước giấy phép hành nghề, người thân bệnh nhân chửi mắng nguyền rủa, đến giờ mỗi lần nhớ lại, anh đều cảm giác nó chỉ là một cơn ác mộng. Cho đến khi các ban ngành liên quan xác nhận lại quá trình phẫu thuật ngày hôm đó của trưởng khoa Kỷ không hề tồn tại bất cứ vấn đề gì, cũng không có cái gì gọi là tai nạn y tế, nhưng bệnh nhân đã qua đời là một sự thật không thể nào sửa đổi được. Đến khi vấn đề này được xử lý xong hoàn toàn đã là một tuần sau, khi đó anh mới biết được Thời Cấm đã ngã xuống sân khấu trong cuộc thi ngày hôm đó, ngay lập tức hốt hoảng gọi điện cho cô, nhưng số máy kia lại không hề tồn tại, đi đến trường học tìm thì được thông báo rằng người nhà cô đã làm thủ tục nghỉ học, sau đó mới biết cô đã xuất ngoại để chửa trị chân mình. Mấy năm qua, anh vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày cô quay lại, tốt nghiệp đại học năm thứ tư ấy, trường học có một suất học bổng tu nghiệp ở nước Anh, lãnh đạo nhà trường đề cử anh, nhưng anh đã từ chối, anh không biết cô đi đâu, cũng không có ai có thể nói cho anh biết, anh sợ sau khi mình đi, lỡ như cô có quay lại mà không tìm được anh thì phải làm thế nào. “May mắn cô ấy đã quay lại, không phải sao, đôi chân cũng không có gì đang ngại, thật ra thì tớ cảm thấy trong lòng Cấm muội muội vẫn còn có cậu, tương lai còn dài, không cần nóng vội.’’ “Ừ, trước đây là cô ấy theo đuổi tớ, lần này sẽ đến lượt tớ theo đuổi cô ấy.’’