Lâm Tịch phát hiện Thời Cấm mấy ngày nay có gì đó không hề giống bình thường.

 

Ngày ngày đến trường trước khi vào học khoảng chừng mười phút, Thời Cấm sẽ kéo cô đi dạo trong khuôn viên trường, vừa tản bộ vừa ngó nghiêng nhìn Đông nhìn Tây tựa như đang tìm kiếm người nào đó.

 

Ngày hôm nay Lâm Tịch lại lần nữa bị lôi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi lớp đã thấy sức nóng oi bức khó chịu của mùa hè ngay lập tức đập vào mặt khiến cô thiếu chút nữa ngộp thở.

 

“Thời Cấm, mấy ngày nay cậu bị sao vậy, rốt cuộc là cậu đang nổi điên cái gì?’’

 

Thời Cấm không đáp lời, chỉ dùng vẻ mặt đầy phiền muộn nhìn xung quanh.

 

Cô cũng cảm thấy mấy gần đây mình bị trúng tà thật rồi.

 

Mấy ngày này cô thường không thể kiểm soát được bản thân mình mà nghĩ đến nam sinh kia, trong đầu ngập tràn khuôn mặt tuấn tú pha chút lạnh lùng của anh.

 

“Này, tại sao cậu lại bày ra một vẻ mặt dục cầu bất mãn* cho tớ xem vậy?’’ Lâm Tịch  ở bên cạnh  hoảng sợ nhìn cô.

 

“Đi chết đi, tớ chỗ nào giống như đang dục cầu bất mãn, cậu không nhìn ra tớ đây tựa như Lâm muội muội** ưu sầu sao?’’

 

Khóe miệng Lâm Tịch giật giật một cái, “Kính nhờ cậu đừng so sánh mình với Lâm muội muội được không, Lâm muội muội người ta là một mỹ nhân, cậu là cái gì?’’

 

“Mắt của cậu bị mù rồi, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp này của tớ sao?’’

 

Lâm Tịch làm một vẻ mặt buồn nôn, “ Tớ tình nguyện mắt mình bị mù.’’

 

“Nói đi, rốt cuộc mấy ngày nay cậu bị làm sao vậy, tớ luôn có cảm giác như cậu đang muốn tìm ai đó.’’ Lâm Tịch đi thẳng vào vấn đề.

 

Thời Cấm thở dài, “Được rồi, nói thật với cậu, tớ đúng là đang tìm một người.’’

 

“Tìm ai, tìm ai?’’ Lâm Tịch giống như đang phát hiện ra một châu lục mới.

 

“Cậu còn nhớ nam sinh mà ngày hôm đó chúng ta bị Trịnh lão đầu xách đến văn phòng đã nhìn thấy không?’’

 

Văn phòng?

 

Lâm Tịch nghiêng đầu, nghiêm túc nhớ lại.

 

“Nhớ, chính là nam sinh bị chúng ta chặn đường...’’ Lâm Tịch nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

 

“Cậu… Cậu tìm người đó làm gì, không phải cậu đối với hắn…’’

 

“Ừ.’’ Thời Cấm gật đầu xác nhận với cô.

 

“Mẹ kiếp.’’ Lâm Tịch không nhịn được văng tục.

 

“Thời Cấm, cậu đang đùa sao, không phải lúc trước cậu từng nói hai chúng ta sẽ cùng nhau làm cẩu độc thân sao?’’

 

“Thời Cấm, “……”

 

*

“Thời Cấm, Thời Cấm.’’

 

Lâm Tịch hùng hùng hổ hổ xông vào, đặt mông ngồi bên cạnh Thời Cấm rồi liên tục lắc lắc bả vai cô.

 

Thời Cấm bị lắc đến váng đầu hoa mắt, “Đừng lắc nữa, tớ muốn nôn quá.’’

 

Lâm Tịch buông tay ra, dùng vẻ mặt đầy thần bí nhìn cô.

 

“Tớ có một chuyện đảm bảo cậu sẽ vô cùng hứng thú với nó.’’

 

Thời Cấm bĩu môi, bây giờ ngoại trừ chàng trai kia, những thứ khác không thể khơi dậy hứng thú trong lòng cô.

 

Lâm Tịch nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Thời Cấm, vì vậy nhích đến gần bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu.

 

Sau khi nghe xong, Thời Cấm ngay lập tức trợn tròn hai mắt, “Fuck! Thật hay giả? Mau nói cho tớ, nói có tớ.’’

 

Lâm Tịch được nước liếc cô một cái, “Muốn nghe sao?’’

 

Thời Cấm như gà mổ thóc liên tục gật đầu.

 

“Không nói.’’ Cô nhẹ nhàng nhả ra một câu.

 

“Đừng mà, Lâm tiên nữ, Lâm tỷ tỷ, cậu nói có tớ đi, cầu xin cậu mà.’’

 

“Lăn đi, đừng chiếm tiện nghi của tớ, cậu rõ ràng sinh trước tớ năm tháng đấy.’’

 

“Được, Lâm muội muội, được chưa.’’

 

Lâm Tịch cong cong khóe miệng, đưa ra hai ngón giữa tạo thành một đường chéo.

 

Thời Cấm, “… Cậu đang lừa tớ?’’

 

Lâm Tịch vô tội chớp chớp mắt mấy cái.

 

Thời Cấm vươn ra năm ngón tay.

 

Lâm Tịch lắc đầu, sau đó xòe mười ngón tay ra, “Không trả giá.’’

 

Thời Cấm khẽ cắn răng. “Được.’’

 

Ở thời đại mà tình bạn bè còn không bằng một bao kẹo cay, Lâm Tịch hiển nhiên được lợi.

  

  *

“Cậu có chắc anh ấy ở trong phòng tập đàn dưới tầng hầm không?’’ Thời Cấm nghi ngờ hỏi.

 

Vừa mới tan lớp, những người trong phòng dương cầm rời đi không ít, không tính gì quản lý, cũng chỉ còn lại hai ba học sinh ở bên trong.

 

Lâm Tịch nhíu mày với cô, “Dĩ nhiên chắc chắn, tớ vừa nhìn thấy anh ấy đi vào trong, chẳng lẽ cậu đang chất vấn tớ sao?’’

 

Thời Cấm vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải.’’

 

Hai người đưa mắt ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng xác định được nhân vật bọn họ tìm kiếm đang ngồi ở trước cây đàn 812.

 

Hai người lén lén lút lút thập thò ở cửa.

 

“Thực sự là anh ấy.’’ Thời Cấm nhỏ giọng nói.

 

"Tớ đã bảo tớ nhìn thấy người đi vào mà, lần này thì tin rồi chứ.’’

 

Ngay khi hai người đang xì xào bàn tán, một nam sinh cao lớn cầm sách luyện dương cầm trong tay đi về phía bọn họ.

 

‘’Các cậu đang làm gì ở đây vậy?’’

 

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, người nọ đứng trước mặt các cô, từ trên cao nhìn xuống.

 

Mẹ kiếp, chiều cao của người này đã vượt quá mức cho phép mà lại còn đẹp trai nữa, ngũ quan mang theo chút lạnh lùng, cương nghị.

 

Chiều cao của Thời Cấm và Lâm Tịch đều chưa đến con số một mét sáu, khi đứng được mặt anh ta miễn cưỡng lắm chỉ có thể cao đến ngực mà thôi.

 

Nam sinh thấy hai người không nói một lời nào, quay đầu nhìn vào phòng tập đàn một cái, sau khi thấy người ở trong kia trong lòng tập tức hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

 

‘’Thích cậu ấy sao ?’

 

‘’A…’’

 

‘’Vậy để tớ giúp các cậu gõ cửa.’’ Vừa nói, nam sinh quả thật đưa tay gõ lên cửa kính.

 

‘’Kỷ Hoài…’’

 

‘’Nên đi học, đi thôi.’’ Lâm Tịch kéo lấy cánh tay của Thời Cấm lôi cô chạy về phía cửa.

 

Nam sinh nhìn theo bóng lưng đang chạy trối chết của hai người, bật cười thành tiếng.

 

Xem ra lại là hai nữ sinh bị Kỷ Hoài mê hoặc.

 

Cho đến khi hoàn toàn chạy ra khỏi tầng hầm, hai người mới khom người xuống, chống hai bàn tay trên đầu gối liên tục thở dốc.

 

‘’Cậu có nghe được không… Nam sinh vừa rồi gọi người kia là… Là Kỷ Hoài…’’ Lâm Tịch  vừa nói vừa thở hổn hển.

 

‘’Nghe… Nghe thấy.’’

 

Hóa ra anh ấy chính là Kỷ Hoài trong truyền thuyết.

 

‘’Thời Cấm, cậu… Cậu đúng là người không thể coi thường mà, nhìn một cái liền trực tiếp nhìn trúng ngay Kỷ Hoài.’’

 

‘’Tớ cũng thể ngờ là lại có thể trùng hợp như vậy nha, nói thật, Kỷ Hoài quả thực rất hợp khẩu vị của tớ.’’

 

Lâm Tịch cho cô một ánh mắt khinh bỉ.

 

‘’Nhưng mà Kỷ Hoài là một người không dễ dàng để theo đuổi rồi, nữ sinh trong trường chúng ta thích anh ấy xếp thành một hàng dài, hơn nữa còn có hoa khôi trường Nhị Trung bên cạnh, sao có thể đến…’’

 

Thời Cấm nhíu mày, ‘’ Được, được, được, cậu đây là xem thường tớ sao, tớ cũng nói cho cậu rõ, cho dù Kỷ Hoài là ai đi chăng nữa, nổi tiếng như thế nào đi nữa, tớ nhất định sẽ phục được anh ta.’’

 

‘’Hahahaha.’’ Lâm Tịch không một chút khách khí ôm bụng cười vang.

 

‘’Tốt, tốt, tốt, tớ sẽ xem cậu chinh phục anh ta như thế nào, tớ lau mắt chờ xem.’’

 

Thời Cấm vừa định đáp trả nàng, thì một loạt tiếng chuông chói tai bất ngờ vang khắp toàn bộ sân trường.

 

Sân trường vốn dĩ đã ồn ào, ở trong khoảnh khắc này tựa như muốn nổ tung.

 

Hai người liếc nhìn nhau  một cái, một giây kế tiếp, ăn ý chạy như điên về phía tầng ba tòa nhà đối diện.

 

Phải biết rằng, tiết học tiếp theo của hai người là tiết tiếng Anh, giáo viên dạy Anh nổi tiếng là công chính nghiêm minh, vô cùng nghiêm khắc, cô ấy ghét nhất là học sinh vào lớp trễ.

 

Cô ấy phạt học sinh đến trễ bằng những phương pháp càng ngày càng thâm độc, tất cả mọi người thậm chí còn sợ cô ấy hơn là sợ bị lưu ban.  

  

  *

"Kỷ Hoài.’’ Lương Hoà gõ gõ cánh của kính căn phòng dương cầm nhỏ của Kỷ Hoài.

 

Tiếng đàn trong phòng ngay lập tức dừng lại.

 

Kỷ Hoài mở cửa.

 

‘’Tập hợp, thầy Cao sẽ nhanh chóng đến đây.’’

 

‘’Ừ.’’

 

Kỷ Hoài xoay người cầm lấy cuốn nhạc lý trên kệ đàn.

 

‘’Người anh em này, cậu biết không, vừa rồi có hai em gái nhỏ xinh đẹp ở ngoài cửa phòng lén lút nhìn cậu đánh đàn đấy.’’ Lương Hòa khoác tay lên bả vai của cậu, vẻ mặt đầy thô bỉ nở nụ cười.

 

‘’Vậy sao, có liên quan gì đến tớ không ?’’

 

‘’Chậc, chậc, thật lạnh lùng mà.’’ Lương Hòa khoa trương nhún bả vai một cái.

 

Kỷ Hoài liếc cậu ta một cái.

 

‘’Cậu lạnh lùng như vậy, cẩn thận cô độc đến đến cuối đời đấy.’’

 

‘’Cậu nhiệt tình như vậy nhưng cũng không thấy cậu có đối tượng đấy sao ?’’ Kỷ Hoài đẩy cánh tay đang khoác trên bả vai mình xuống, mặt không đổi sắc chặn miệng cậu ta.

 

Lương Hòa hơi sửng sốt, tiểu tử này vẫn độc miệng như ngày nào, những em gái nhỏ đem lòng thích cậu ta chắc chắn bị mù hết rồi, các cô ấy có biết cậu ta độc miệng như vậy không ?

 

Thôi quên đi, cậu ta là đại ca, sao có thể hiểu được cảm giác của một người tiểu đệ như mình chứ.

 

“Mấy ngày nay cậu luyện tâp như thế nào rồi, lát nữa thầy Cao sẽ kiểm tra đấy, nhưng bây giờ tớ mới luyện được đoạn thứ nhất thôi.’’ Lương Hòa cuốn cuốn quyển sách dương cầm trên tay, phiền não hỏi.

 

Kỷ Hoài nhíu mày.

 

“Luyện tốt rồi.’’

 

“Tốt rồi?’’ Lương Hòa khiếp sợ nhìn cậu ta.

 

“Hôm qua mới bắt được bản chất của bản nhạc này, hôm nay cậu đã thành thạo rồi sao ?’’

 

"Ừ.’’

  

"Mẹ kiếp, nguyên một đêm hôm qua cậu cùng với lão tử chơi game, cậu con mẹ nó làm sao có thời gian để luyện tập ?’’ Lương Hòa không nhịn được nói tục.

 

"Trước giờ học tranh thủ luyện một chút.’’

 

Lương Hòa, "…...."

 

Cậu ta tuyệt đối không phải là người, lúc ấy anh thật sự là bị hút não mới có thể làm bạn với người này?

 

----------------------

*Dục cầu bất mãn : Chưa thỏa mãn dục vọng .

 

**Lâm muội muội: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của tác giả Tào Tuyết Cần.