Thời Cấm nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng phản ứng lại kéo cặp sách đến trước ngực mình mở khóa kéo rồi lấy ra một quyển sách dương cầm.

 

“Em… Em tới luyện đàn…’’ Vừa nói, cô vừa nhấc chân bước vào phòng.

 

Kỷ Hoài nhìn lướt qua quyển sách dương cầm trong tay cô rồi khẽ rũ mắt xuống, không nói gì thêm nữa.

 

Thời Cấm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hoài, dè dặt bước đến cây đàn dương cầm bên cạnh.

 

Sau khi ngồi xuống, cô mở cuốn sách dương cầm ra đặt ở trên kệ đàn.

 

Ngón tay đã sẵn sàng đặt lên trên những phím đàn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, không phải cô không biết chơi dương cầm, khi còn ở trường sơ trung cô đã từng được học qua, tuy nhiên chỉ là những phần cơ bản, một chút cơ bản này ở trước mặt Kỷ Hoài thật sự khiến cô không tự tin cho lắm.

 

Kỷ Hoài tỉnh bơ nhìn Thời Cấm một cái, bàn tay đang đặt tên dương cầm hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy, giống như lần đó hơi game ở căng tin, nét mặt hoàn toàn giống hệt nhau.

 

Lúc này trong lòng Thời Cấm  vô cùng khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh thong thả, cô vừa rồi còn nhìn thấy Kỷ Hoài đang quan sát mình đấy.

 

Cô lật cuốn sách đến trang có bản nhạc “Khúc dương cầm đêm thứ năm.’’

 

Trước đó cô đã đánh dấu tất cả các nốt nhạc trong bản nhạc này rồi.

 

“Đồ, Rê, Mi, Son, Đố…’’ Thời Cấm khẽ hát theo nhạc điệu.

 

Tay phải tìm được vị trí của nốt Đô, ngón tay theo đó mà nhấn xuống, nhưng rõ ràng đã chơi theo nhạc lý trên cuốn sách mà tại sao tiếng đàn phát ra ngoài lại không giống với những gì mà cô nghe được trong nguyên bản của nó, cảm giác giai điệu có gì đó là lạ.

 

Cô thử đi thử lại mất mấy lần, không hiểu sao vẫn là cảm giác kỳ lạ đó.

 

"Hạ Mi." Giọng nói lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào của Kỷ Hoài vang lên bên cạnh.

 

Động tác của Thời Cấm ngay lập tức dừng lại, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.

 

“Hạ nốt Mi.’’

 

“Hạ nốt Mi?.’’

 

“Em không biết bài hát này phải hạ nốt Mi La Si sao?’’

 

“Hạ nốt Mi La Si?’’ Thời Cấm vô thức lặp lại một lần nữa.

 

"Trong nhạc lý kia của em có đánh dấu là phải hạ nốt Mi La Si đấy, em không biết sao?’’

 

Thời Cấm nhìn vào xuống sách dương cầm của mình, quả nhiên trong kia có ghi rõ ràng là phải hạ nốt Mi La Si.

 

Cô suy sụp cúi đầu chống tay lên trán, có vẻ như những kiến thức trước kia cô học được đã trả lại hết cho giáo viên dạy dương cầm mất rồi.

 

Nhìn bộ dàng mờ mịt kia của cô, cuối cùng Kỷ Hoài vẫn thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục luyện đàn.

 

Thời Cấm cắn cắn môi nhìn anh, cô nghĩ chắc hẳn bây giờ Kỷ Hoài đã bị chọc đến phát cáu, có lẽ từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy một người ngu ngốc như vậy.

 

Cô suy nghĩ một chút, vì muốn cứu vãn mặt mũi của mình bèn nói với Kỷ Hoài.

 

“Em biết bài hát này, là tiểu dạ khúc của Mozart phải không ?’’

 

Tiếng đàn của Kỷ Hoài dừng lại trong giây lát, sau đó lại tiếp tục  ngân vang như lúc ban đầu, động tác trong tay không ngừng lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

 

"Chopin."

  

“Hử.’’ Thời Cấm nghi hoặc nhìn anh.

 

“Là tiểu dạ khúc của Chopin.’’

 

Khuôn mặt Thời Cấm nhất thời hoàn toàn bốc cháy, cô mím chặt  môi, nhắm mắt lại, sau đó lặng lẽ dùng cuốn sách dương cầm che kín mặt mình, im lặng không nói lời nào nữa, lúc này cô sẽ nhất quyết giả bộ làm đà điểu, có chết cũng không thể ngẩng  mặt lên được nữa.

 

Đúng là đùa giỡn đại đao trước mặt Quan Công – Múa búa trước cửa Lỗ ban!*

  

Xấu hổ đến chết mất!!!

 

Kỷ Hoài vừa chơi “Tiểu dạ khúc” vừa nghiêng đầu nhìn Thời Cấm.

 

Lúc này cô đã hoàn toàn vùi đầu vào trong cuốn sách dương cầm, nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của cô, khóe miệng anh vô thức lặng lẽ nở một nụ cười, tốc độ ngón tay nhanh dần, tiếng đàn trở nên du dương, trầm bỗng.

 

Một lúc lâu sau Thời Cấm vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể dùng sách che mặt lén nghe anh chơi đàn, không thể phủ nhận, tiếng đàn của anh đích thực rất êm tai.

 

Cô đưa tay vào trong túi áo động phục học sinh lấy điện thoại di động ra, bí mật mở mục ghi âm.

 

*

Màn đêm dần buông xuống, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ từ từ lui dần nhường chỗ cho đêm tối bao phủ toàn thành phố.

 

Động tác của Kỷ Hoài đã dừng lại, Thời Cấm cũng dừng bút ngẩng đầu nhìn anh,  vừa rồi cô vẫn luôn chăm chú đánh dấu nhạc điệu .

 

Anh gấp cuốn sách dương cầm bỏ gọn gàng vào trong cặp sách.

 

Thời Cấm cũng vội vàng bỏ sách và bút vào trong cặp sách của mình.

 

Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng dương cầm kỹ thuật số, sau khi đi ra Kỷ Hoài khóa kỹ cửa phòng lại.

 

Sắc trời đã tối dần, trong sân trường đã lên đèn sáng rực, vẫn còn đó tiếng người cười nói ồn ào, bây giờ chính là khoảng thời gian kết thúc tiết tự học đầu tiên.

 

Cơn gió đêm mùa hạ mang theo hơi thở mát lạnh, Thời Cấm và Kỷ Hoài sánh vai nhau bước ra khỏi sân trường bỏ lại phía sau lưng không khí sôi nổi dần xa.

 

Hai người đi song song với nhau bước thẳng đến bến xe buýt, biển quảng cao nơi bến xe đã sáng đèn, chẳng biết từ bao giờ nó đã được đổi thành hình ảnh của Tôn Yến Tư.

 

Tôn Yến Tư là nữ ca sĩ mà Thời Cấm yêu thích nhất, cô cũng không thể giải thích được tại sao mình lại yêu thích đến vậy, có lẽ là thích cái tính cách không kiêu căng ngạo mạn của cô ấy, cũng có thể là thích những bài hát mà cô ấy thể hiện, thích đến mức cô thuộc làu tất cả, nhất là ca khúc “Gặp gỡ” đã từng vang khắp các phố lớn ngõ nhỏ năm 2003.

 

Kỷ Hoài thấy Thời Cấm đang ngây người nhìn lên tấm biển quảng cáo Tôn Yến Tư, một lát sau, Thời Cấm mới nhận ra Kỷ Hoài đang chăm chú nhìn mình.

 

Cô hơi xấu hổ xoay người lại, “Kỷ Hoài, anh có thích Tôn Yến Tư không?’’

 

Kỷ Hoài  bỏ hai tay vào trong túi quần, cơn gió đêm thổi qua những sợi tóc mái trên trán, anh nhìn thoáng qua tấm biển sau lưng cô, bình thản nói : “Không có cảm giác gì.’’

 

“Em thích cô ấy, rất rất thích.’’ Khi nhắc đến Tôn Yến Tư, ánh mắt Thời Cấm vô cùng rạng rỡ.

 

Kỷ Hoài không đáp lời cô, đúng lúc này chiếc xe buýt 313 đã tới.

 

“Buýt đến rồi.’’

 

Thời Cấm nhìn sang, đúng là 313, hai người cùng nhau lên xe.

 

Hành khách trên xe không nhiều lắm, chỉ có tốp năm tốp ba mấy người.

 

Cả hai ngồi  ở hàng cuối cùng ngay sát cửa kính,Thời Cấm ngồi bên trong, Kỷ Hoài ngồi ở bên ngoài.

 

Xe buýt chầm chậm chạy đi.

 

Thời Cấm chăm chú quan sát Kỷ Hoài, nhưng  từ đầu đến cuối anh vẫn luôn bình thản nhìn về phía trước, bầu trong không giữa hai người bỗng chốc trở nên hơi lúng túng.

 

“Anh…’’ Thật khó khăn lắm mới nhớ ra được một đề tài nói chuyện, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, vừa xoay người lại thì đã nhìn thấy Kỷ Hoài đã nhắm mắt lại từ bao giờ.

 

Mặc dù trời đã tối nhưng trong khoang xe vẫn chưa bật đèn, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt từ đèn đường và ánh đèn neon của các cửa hàng lớn bé trên đường chiếu vào.

 

Anh nhắm mắt lại, cơ thể khẽ lắc lư theo chuyển động của xe buýt, khuôn mặt được chiếu rọi thứ ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, chập chờn, mờ mờ ảo ảo.

 

Thời Cấm chăm chú nhìn nét mặt Kỷ Hoài lúc ngủ.

 

Thật ra thì cô đã từng gặp rất nhiều người đàn ông vô cùng đẹp trai khác.

 

Mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi mỏng, những thứ này đều rất bình thường, nhưng những đường nét ở trên mặt anh  dường như có một sức hút đặc biệt khiến cô mỗi lần nhìn thấy đều không thể rời mắt, anh không phải là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô đã thấy nhưng lại là người duy nhất khiến cô nhớ mãi không quên, thậm chí còn xuất hiện trong những giấc mơ của cô.

 

Thời Cấm nghĩ rằng cô thích Kỷ Hoài, tựa như thích Tôn Yến Tư vậy.

 

Không thể giải thích được lý do nhưng lại ăn sâu vào tận xương tủy.

 

Nhìn dáng vẻ của anh có lẽ là đã ngủ rồi.

 

Thời Cấm đảo đảo ánh mắt mấy vòng sau đó rút điện thoại di động từ trong túi ra, đối mặt  với gương mặt của Kỷ Hoài, điều chỉnh tốt tiêu điểm rồi lén chụp một bức ảnh.

 

“Tách.’’

 

…. ….

 

Tiếng “Tách, tách” bất thình lình vang lên khiến Thời Cấm ngẩn người ra.

 

Cô… Quên tắt âm.

 

Cô ôm chặt điện thoại vào trong ngực, cứng ngắc nghiêng người nhìn Kỷ Hoài, vẻ mặt của anh  vẫn bình tĩnh như thường, dường như không phát hiện ra.

 

Lo lắng nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, lúc này Thời Cấm mới len lén thở phài nhẹ nhõm.

 

Khá may, khá may.

 

Cô  mở điện thoại di động ra, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Kỷ Hoài trong album ảnh, càng  nhìn càng thấy  thật đẹp trai, khóe miệng Thời Cấm vô thức nở  một nụ cười.

 

“Xóa nhanh.’’ Giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Hoài bất thình lình vang lên.

 

Nụ cười trên khóe miệng Thời Cấm lập tức cứng đờ.

 

“Xóa… Xóa cái gì?’’ Cô theo bản năng lén lút đưa điện thoại nhét lại vào trong túi.

 

Hai cánh  tay  Kỷ Hoài khoanh trước ngực, hai mắt vẫn nhắm chặt.

 

“Tôi không điếc.’’

 

Thời Cấm, “…..’’

 

Thời Cấm nhìn bức ảnh vừa chụp được trong album, chọn mục xóa, nhưng vẫn tiếc nuối không nỡ ấn xuống dòng chữ xác nhận, cô nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi.

 

“Em đã xóa.’’

 

Kỷ Hoài hơi nghiêng người, không đáp lời cô.

 

“Thật lạnh lùng.’’ Thời Cấm nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Sau khi nói xong cô liền tựa đầu vào cửa sổ, ánh đèn nê ông trên cầu đều được thắp sáng,  dưới cầu xe cộ qua lại không dứt.

 

Khung cảnh bản đêm của thành phố S rất nổi tiếng, màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn rực rỡ được thắp lên, đèn đường xa gần chiếu sáng lẫn nhau, đèn đuốc huy hoàng, bốn bề  là những cửa hàng lộng lẫy tạo ra thứ ánh sáng lung linh tuyệt trần.

 

Đèn màu rực rỡ về đêm ngoài cửa sổ kia lung lay ánh mắt cô, ánh đèn phía xa xa dần mờ đi, suy nghĩ cũng từ từ tan rã.

 

Còn người bên cạnh vốn không nói một lời lúc này lại nghiêng người nhìn sang.

 

Kỷ Hoài nhìn cô, có thể nhận ra người bên cạnh đã thực sự đã ngủ say.

 

Có hai loại người thường sẽ ngủ trên xe buýt, một là người thực sự mệt mỏi, còn loại thứ hai là say xe, mà Thời Cấm thuộc về loại thứ hai.

 

Cô khẽ cúi đầu xuống, mái tóc ngắn mềm mại che đi hơn nửa khuôn mặt, cái đầu nhỏ nhỏ cũng lắc lư lên xuống theo sự rung chuyển của buồng xe, dáng vẻ tựa như đang gật gù đắc ý khiến người khác không nhịn được bật cười. (Đọc full đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)

 

Cô đong đưa cơ thể, đột nhiên tựa như không thể phanh lại, đầu lập tức nghiêng về phía cửa sổ thủy tinh bên cạnh.

 

Kỷ Hoài hơi ngạc nhiên, nhanh tay lẹ mắt đưa tay vòng qua lưng cô chắn ở trên cửa kính, đúng lúc này cái đầu nhỏ nhắn không nghiêng không lệch vừa vặn đập vào lòng bàn tay của anh, nơi khớp xương phát ra một ấm thanh lộp cộp, xem ra cái đầu này của cô không phải cứng ở mức bình thường.

 

Kỷ Hoài theo bản năng nhíu mày.

 

Thật đau.

 

Cô ngủ rất ngon, đầu dựa vào lòng bàn tay anh nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Kỷ Hoài cũng không dám cử động, rất sợ sẽ đánh thức cô dậy…

 

“Đã đến bến Tập Khánh, hành khách xuống xe…. ‘’ Tiếng loa phát thanh trong buồng xe đột nhiên vang lên.

 

Thời Cấm khẽ lẩm bẩm, chân mày dần dần nhíu lại, đôi mắt cũng có dấu hiệu mở ra.

 

Gần như cùng lúc đó Kỷ Hoài đột nhiên thu tay về.

 

“Cốp.’’

 

--------------------

Đùa giỡn đại đao trước mặt Quan Công – Múa búa trước cửa Lỗ ban!*: Ý của câu nói này tương tự như câu thành ngữ Múa rìu qua mắt thợ.