Diệp Tử kêu lên thất thanh, người ngã nhào lăn theo bậc cầu thang, chiếc va li tuột khỏi tay, áo quần rơi ra tung tóe.

Diệp Tử đã nghĩ: Thế là hết hết hết…

Cô thấy trời đất quay cuồng, một dịch thể nóng hập và dính ướt chảy buốt từ cơ thể, cô kêu lên yếu ớt: “Con…”

Eric đứng bất động, hắn đờ đẫn nhìn Diệp Tử rên rỉ, quay sang đứa hầu ở đang khoanh tay đứng nhìn gọi: “Don’t stare blankly, call an ambulance, right away!” (Đừng đứng ngây ra đấy, mau gọi cấp cứu)

Lúc được đưa lên xe cấp cứu, Diệp Tử nhìn thấy bầu trời thắm xanh của Singapore, nước mắt lăn thành hàng.

***

Tôi đăm đăm nhìn Ức Đình, từng lời của ả như chiếc búa nặng, đập từng nhát từng nhát lên tâm can tôi. Diệp Tử của tôi, người tôi xót yêu nhất, vì sao em lại phải trải qua quá nhiều nỗi thống khổ và trắc trở?

Ông trời, ông nhẫn tâm vậy sao?

Nếu tháng mười năm ngoái, trong 19 ngày ấy tôi gọi cho em, thì mọi thứ, mọi thứ có phải sẽ đơn giản hơn không?

Ức Đình tức giận: “Anh còn nhìn tôi làm quái gì nữa, nói câu xem nào, tôi không cần biết bao giờ anh kết hôn, cái việc này là do anh gây nên, anh mà không chịu trách nhiệm, tôi, tôi sẽ…”

Tôi nắm chặt lấy tay Ức Đình: “Diệp Tử đang ở đâu? Đưa tôi đi gặp Diệp Tử”