Vừa tan làm tôi lao ngay đến chợ hoa.

Bách hợp bách hợp bách hợp, cả đời mình tôi chưa từng tặng hoa ai bao giờ, kể cả bạn gái cũ.

Nhắc đến bạn gái cũ thực lòng tôi vẫn còn đôi chút hoài nhớ, mặc dù giờ đây tất cả chỉ còn là một tấm hình cài trong ví. Trong tình yêu tôi rất đơn giản, đơn giản đến đáng thương.

Tôi lớn lên trong gia đình truyền đời theo nghiệp binh, tất yếu phải vào đại học Quân sự, cả trường ngoài một quản giáo nữ, còn từ già đến trẻ xanh rì một lũ đực rựa, ngày ngày không lên lớp chuyên ngành thì vào lớp chính trị học hành huấn luyện, đến tối mềm nhũn như con sên, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.

Chẳng hề biết đến cái thứ tình yêu lãng mạn dưới mái trường.

Hồi mới đi làm tôi yêu thầm một cô gái, ngờ đâu tình cảm chỉ phát sinh một chiều, còn chưa kịp tỏ tình, một gã cùng cơ quan đã nhanh chân đến trước.

Sau đó tôi có quen một em làm trong vũ đoàn Đông Phương, gọi là em nhưng cô ta hơn tôi 4 tuổi, khi ấy cô ta đang cặp với một ông tây Canada, tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vá lấp vào chỗ còn trống của cô ta.

Nhưng tôi vẫn xem đó như người bạn gái duy nhất của mình, sau khi cô ta cưới chồng về trời tây, tôi vẫn không gỡ tấm hình ra khỏi ví.

Tôi phải thừa nhận là tôi lười yêu.

Thế nên, tôi thực sự không biết chiều phụ nữ thế nào.

Nghe chừng có vẻ vừa nhạt nhẽo vừa đáng ngán.

Nhưng rất may, tôi còn nợ Diệp Tử 4000 tệ, nhìn thấy tiền, có khi cô ấy sẽ chịu gặp tôi?

Đẩy cánh cửa phòng.

Giật thót!

Cả phòng toàn gái đẹp!

Ngoài Diệp Tử, Tiểu Ngọc, còn 4 cô gái nữa, trong một phút, tôi hơi lảo đảo.

Diệp Tử hôm nay rất giữ thể diện cho tôi trước đám chị em, không hề như buổi trưa nhắm tịt mắt lại, còn hướng về tôi nở một nụ cười. Nụ cười ấy quả thật nghiêng nước nghiêng thành.

“Anh mang Bách Hợp đến thật đấy à? Đến đây, giới thiệu chút nhé,” em chỉ vào đám con gái, “Tiểu Ngọc thì anh biết rồi, còn đây là Ức Đình, Tiểu Vân, Thanh Thanh, Tuyết Nhi…Còn đây là bạn tao - Lý Hải Đào.”

(Ức Đình - gái Tứ Xuyên, 25 tuổi, những năm 90 sớm đã lang bạt tới Hải Nam trở thành gái bán hoa, sau đó theo chân Bắc Hạ Đại Quân tới Bắc Kinh, bề ngoài nữ tính, kinh nghiệm phong phú, đối với ngành này như cá gặp nước, thuộc hạng hàng hấp dẫn.

Tiểu Vân - gái Thiên Tân, 20 tuổi, mặt thanh mắt to, phong thái sắc lạnh, người ngợm rất chuẩn.

Thanh Thanh - người Giang Nam, 21 tuổi, không cao lắm, ngực 70D, mặt tròn xinh, mắt to, thuộc tuýp nhỏ xinh.

Tuyết Nhi - gái Đại Liên, cao 1m73, da trắng ngần, nhỏ tuổi nhất, vừa tròn 17, tóc quăn tự nhiên, không đẹp theo tiêu chuẩn truyền thống mà trông rất giống tây.

Tiểu Ngọc - gái Đông Bắc, 23 tuổi, tóc vàng, mắt bé lông mi thưa, người xương, hành tung choang choác liều mạng, trông đĩ hơn cả đĩ.

DIỆP TỬ - người Thanh Đảo, 22 tuổi, nghe nói đã học 8 năm múa, là ca sĩ của vài hộp đêm trước đó, gái đẹp được công nhận thuộc hàng cao cấp.)

“Chào mọi người chào mọi người”

“Ôi, gặp qua rồi, gặp qua rồi…” Ba bà đã như chợ vỡ, giờ tận 5 cô thi nhau nói, bỗng chốc làm tôi liên tưởng đến cảm giác sượng sùng của Tôn Ngộ Không trước mặt thầy Đường Tăng, tôi đành phải trốn đi hỏi y tá về …cái vỉ đập ruồi.

Chúng tôi tán về đủ thứ chuyện, em có duyên lắm, biến cái phòng bệnh gần bằng quán nhạc, giả sử chỗ này có thêm đầu máy karaoke, là tôi có thể ngồi thu vé rồi.

Diệp Tử cười sảng khoái, nghe nói trước đây em từng đi hát, chất giọng tốt ấy vẫn chưa hề mất. Diệp Tử dựa lưng vào gối, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, có một sợi tóc hightlight nhuộm dưới mái, trông cực ấn tượng, hấp dẫn.

Diệp Tử đưa tay trái lên dụi mắt, một móng tay sơn màu vàng chanh đã tróc sơn, hình ảnh ấy thân thiết với tôi như thể em là cô con gái người hàng xóm.

Diệp Tử gầy rộc đi, đôi mắt càng to càng sáng, đôi lúc em nhìn sang làm tôi mòng mòng hoa mắt.

Gườm cổ trắng mềm của em đeo một sợi dây chuyền bạch kim, mặt của nó óng ánh sáng bóng.

Vành tai em rất đẹp, cong hồng như miếng tôm rán tôi thích ăn ngày nhỏ.

Diệp Tử mắt sáng má thơm, Diệp Tử thơ thướt mỏng mảnh

Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử…