- Hàng lớn là chỉ vũ khí quân sự như súng, đạn, xe quân dụng, tên lửa v.v... còn nếu là hàng nhỏ thì là chỉ người. Tùy vào tình hình có thể là áp giải hay tiếp viện cho các khu vực của chúng – Nghĩa nói một hồi để giải thích các ám hiểu của tổ chức sử dụng

- Vậy cậu điều tra ra được hàng lớn lần này là gì chưa – Người đàn ông đấy hỏi

- Dạ thưa chú.. cháu.... cháu...... – Nghĩa ngập ngừng

- Được rồi. Tôi biết rồi. Chắc tổ chức kia đã biết

- Dạ. Có lẽ vậy. À chú. Cháu điều tra ra được chúng trở trên một con thuyền rất lớn. Cháu đoán hàng lần này phải rất đặc biệt. Có thể là kích thước lớn. hoặc là số lượng rất lớn

- Được rồi. Biết gì về con tàu chưa

- Dạ. Rồi ạ. Ởđây

Nghĩa mở màn hình máy tính số hai lên và phóng lớn lên màn hình chính. Hình ảnh con tàu Zend II hiện lên. Người đàn ông và cô gái vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy toàn bộ hình ảnh không gian đa chiều của nó

- Là Zend II. Zend I từng bị tổ chức phá hủy. Không ngờ chúng lại có thể làm ra tiếp chiếc này

- Dạ vâng. So với chiếc cũ nó còn hiện đại hơn rất nhiều lần

- Chúng ta cần một chuyên gia vũ khí. Nghĩa à. Thu xếp toàn bộ chỗ này đi. Từ giờ tôi cần cậu quay về tổng cục

- Dạ. Nhưng mà chỗ này – Nghĩa nhìn xung quanh với những gì nhiều năm gắn bó

- Chỉ cần mang những thứ thực sự cần thiết. Còn lại phá hủy hết

- Rõ

Nghĩa quay đi và bắt đầu thu dọn mọi thứ trong căn nhà

- Để mình giúp – Cô gái nói

- Cảm ơn cậu

Người đàn ông lấy điện thoại.

- Vinh. Cậu cho xe vào chỗ tôi đi

- Rõ

......................

Vinh – 21 tuổi.tham gia chương trình đào tạo bí mật do quân đội thực hiện. chức vụ lính vận tải. Tốt nghiệp quân hàm sĩ quan hậu cần. quân hàm trung sĩ– quân chủng hậu cần. là lái xe riêng cho thủ trưởng. Cậu là một tay đua cừ khôi trên mọi nẻo đường làđịa hình. Hoạt động tại tổng cục

......................

Đồ của Nghĩa cũng không quá nhiều. Cậu chỉđem theo bốn chiếc laptop, trang bị quân sự và vài gói bắp xếp vào các túi.

- Vẫn thích món đó hả Nghĩa – Cô gái hỏi

- Ừ. Ngồi bên máy tính nhiều cũng buồn. nên ăn cái này cũng đỡ. Hì– Nghĩa đáp lời

Người đàn ông gắn vài quả C4 trong phòng và lắp thiết bịđiều khiển từ xa. Nghĩa cho hết đồ lên một chiếc xe đẩy

- Xong hết rồi thưa chú. Ta đi chưa ạ

- Ra đi. Vinh đang đợi bên ngoài đấy –Ông ta kích hoạt các quả bom nhận tín hiệu

- Hả. Cậu ấy cũng đến sao – Nghĩa ngạc nhiên hỏi

- Mình và chú đã đi cùng cậu ấy đến đây – Cô gái quay sang trả lời

- Vậy là có tài xế ngon rồi.

- Thôi nhanh lên đi – Ông ta nói rồi bước ra ngoài

- Vâng chú

Nghĩa đẩy đống đồ lên trên mặt đất

Bên ngoài. Vinh nhìn qua gương chiếu hậu thấy mọi người đi ra

- Ê quỷ! Vẫn yếu đuối như xưa nhỉ

Vinh hạ kính xuống và nói khi thấy Nghĩa bắt đầu thở khi đẩy đống đồ lên. Cậu bước xuống xe vàđi về phía sau mở nắp xe

- Đưa đây giúp cho nào

- Cảm ơn nhé. Cậu thì vẫn khỏe nhỉ - Nghĩa vỗ vai người bạn lâu năm

- Tôi tập thể dục hằng ngày đấy. Đâu như cậu. Ngồi đưa hai con mắt vào máy tính đâu

- Thôi. Tâm sự sau đi mọi người. Nhanh rồi lên xe đi – Người đàn ông nói thúc dục hai người

- Vâng – Cả hai đồng thanh

Vinh và Nghĩa xếp hết đồ lên xe rồi vào xe

An vị trong xe. Nghĩa lay hay ngắm nghía lục lọi trong xe

- Cậu tìm cái gì vậy? – Vinh quay sang hỏi

- Lâu rồi mới ngồi xe này đấy. Không biết nó có gì mới không?

Trong khi Nghĩa đang tò mò thì Vinh rút khẩu Px4 Storm giơ trước mặt Nghĩa. Nghĩa giật thót cả tim mình vì thấy họng súng ngay trước mặt mình

- Cậu thử không? Xem nó có mới không nhé. Lâu lắm rồi tôi không dùng

Vinh dí sát khẩu súng vào đầu Nghĩa và lên đạn. Ánh mắt của mình nhìn Nghĩa. biết rằng Vinh đang đùa, Nghĩa khoát tay vinh ra với vẻ mặt bực tức vì tròđúa quá trớn của bạn

- Thôi không đùa với cậu nữa. Đi đi

- Thủ trưởng. Giờ ta đi đâu – Vinh quay xuống hỏi người đàn ông

- Sư đoàn 315

- Rõ

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh đi trên đường

Đi được một quãng. Nghĩa chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu quay sang phía người đàn ông

- À chú – Nghĩa nói – Còn chỗ này? – Nghĩa chỉ về phía căn nhà hoang tàn

- Không phải lo đâu

Nói rồi ông lấy điện thoại và

“Bùmmmmm...”

................................................................

.

.

.

.

.

To be continue