_ Vậy, mình sẽ thay đổi mục "Marital status" trong lý lịch từ "Single" sang "Married" nhe – Bình đỏ mặt hồi hộp nhìn tôi – Em nói "yes" chứ? 

_ Sao? – Tôi ngơ ngác rồi bật cười – À, dĩ nhiên, "yes" một trăm lần. 

_ Còn vụ làm nail? – Bình nhoẻn cười hạnh phúc – Hay là anh sẽ về Việt Nam làm thầy giáo dạy tiếng Pháp? 

Tôi nhìn nụ cười bừng sáng như bỏ bùa của Bình và ánh mắt chứa chan yêu thương của anh, nghĩ có phải chờ anh thêm gần hai mươi năm nữa tôi cũng chịu. Những ngày trước chỉ vì một lần chở nhau bềnh bồng ở Sài Gòn mà tôi điêu đứng suốt bao năm dài. Giờ chúng tôi đã cùng nhau đi "quá xa" đến mức này, chờ thêm nữa thật quá khó. Tôi bỗng dưng thấy rời xa Bình ngay lúc này là không thể, nhất là khi tôi vừa nghe lời cầu hôn của anh. 

_ Em không muốn lên máy bay nữa – Tôi ham muốn được ở lại thật sự - Mình cùng đi San Francisco đi, mặc kệ cuộc họp ở Hà Nội, mặc kệ KSA và mọi chuyện của họ. 

_ Thôi thôi em đi về đi – Bình xoay lưng tôi lại đẩy về phía cổng hải quan – Em về Việt Nam sớm anh cũng mừng, anh cũng quay về Apple làm việc, khỏi phải nộp đơn xin nghỉ việc vì cứ nghỉ phép đi chơi với em. 

_ Vậy còn San Francisco? – Tôi thấy bứt rứt – Em không thích cứ dời lại mãi mà cả hai cứ bận rộn công việc. Hay anh cầm lại cái nhẫn đi, để em có động lực phải đến San Francisco nhận lại. Anh hứa sẽ giữ nó để trao cho em chứ không phải ai khác nhé. 

_ OK anh hứa, anh sẽ chờ em ở San Francisco – Bình mỉm cười âu yếm gật đầu – Còn em thì, hãy hứa trên máy bay đừng trò chuyện với bất kỳ đàn ông nào đẹp trai và độc thân! 

Cuộc họp ở Hà Nội kết thúc tốt đẹp hơn cả dự kiến, suy cho cùng, không ai muốn gây khó dễ cho một tập đoàn lớn đang cam kết đầu tư lâu dài và nghiêm túc. Ông sếp người Mỹ của tôi trước đó căng thẳng nhăn nhó giờ mặt dãn ra, nói ông rất cảm kích tôi đã bay về gấp dù đang nghỉ phép. Ông sẽ bù lại cho tôi vé máy bay trở lại Mỹ chơi, khi nào tất cả những việc liên quan đến vụ tác dụng phụ này được giải quyết rốt ráo. Tôi nghe vậy mặt cũng dãn ra. 

_ Chúng ta về Sài Gòn liền để họp gấp cập nhật tình hình cho những trưởng phòng khác – Sếp thăm dò nhìn tôi – và thêm một cuộc họp báo qua Tập đoàn bằng điện thoại. 

_ Họp nữa hả? – Mặt tôi chùng trở lại – Tôi vừa mới bay ròng rã cả ngày từ Los Angeles về Hà Nội, rồi giờ là từ Hà Nội về Sài Gòn. Tôi nghĩ ông biết tôi không phải là robot. 

_ Tôi biết, cô là một phụ nữ mạnh mẽ và chuyên nghiệp – Sếp vỗ lưng tôi nịnh nọt rồi đổi sang đề tài khác – À mà cô sẽ đi San Francisco với ai vậy? Đừng nói là cô hẹn hò với bạn trai, sẽ lên kế hoạch lấy chồng rồi nghỉ việc! 

_ Tôi đâu phải robot – Tôi bật cười – Nhưng tôi cũng sẽ không nghỉ việc. 

Tôi ngạc nhiên nhận ra mình vẫn chưa xỉu khi đi từ phòng họp lớn về văn phòng riêng của mình. Khi vừa mở cửa bước chân vào, tôi sững người nhìn cuốn sách ảnh nằm ngay ngắn trên bàn. 

"From Chicago with love". Tôi ngồi xuống, tần ngần lật cuốn sách mà tôi vẫn chưa có thời giờ xem qua. Sách có những bức hình rất đẹp về cảnh quan thành phố, hồ Michigan, tháp Chicago Sears, công viên Millennium, phố shopping State Street. Khi lật đến phần giới thiệu địa điểm ẩm thực, tôi ngạc nhiên thấy một tấm thiệp mỏng được kẹp kín đáo ngay trang có hình nhà hàng tôi đã ăn cùng John đêm đầu tiên đến Chicago. Tấm hình có chú thích, giới doanh nhân yêu nhạc jazz xem nhà hàng này là điểm hẹn vì không khí rất riêng biệt. tôi run run cầm tấm thiệp mỏng in hình hồ Michigan lên đọc. 

Dearest, 

Trong nhà hàng này, kể từ lúc em hồn nhiên tự giới thiệu mình còn độc thân và hỏi tình trạng gia đình của anh là gì, anh đã phải lòng em. 

Anh một mình trở lại đây nhiều lần và tưởng tượng em đang ngồi đối diện với những thắc mắc buồn cười. Mong được có dịp cùng em ăn tối, và chia sẻ với nhau nhiều điều hơn. 

From Chicago with love,  

John. 

Tôi nén một hơi thở sâu. Tim thắt lại đau nhói. Lúc ở Los Angeles John hỏi tôi đã xem cuốn sách chưa, không muốn làm anh buồn, tôi nói là rồi. Vì nghĩ tôi đã đọc tấm thiệp và thấu hiểu lòng anh, John đi theo tôi lên phòng và bộc lộ tiếp tình cảm của mình bằng một nụ hôn bất ngờ. 

Tôi bất giác đưa tay lên sờ môi mình, bỏng rát. 

Tôi lại giở lại cuốn sách From Chicago with love, những hình ảnh với John chợt hiện ra sống động như tôi có thể với tay là chạm được khuôn mặt rất lành. Đây là phi trường Chicago với những trận mưa đá mà tôi cứ tưởng mọi người chửi thề, John đã xuất hiện khi tôi sắp xỉu giữa những hàng dài chờ lên taxi. Đây là đại lộ Michigan, đêm quá muộn với ánh đèn cao áp tỏa ánh vàng ấm áp, tôi rảo bước bên John lòng đầy nghi ngờ nhưng phấn khích với mùi hương của cánh rừng ôn đới từ anh. Đây là hồ Michigan buổi bình minh, nơi tôi đã rượt đuổi John và lao vào anh như một mũi tên không xác định. Và đây là nhà hàng nhạc jazz... 

Sao tôi cứ thắc mắc vì sao anh thích tôi, anh đâu cần cả một quá trình dài quen biết hay những kỷ niệm gì lớn lao. Chỉ cần một khoảnh khắc đặc biệt nào đó giữa hai người chợt đến, và thế là phải lòng. Tiếc thay, tôi không phải là người có khả năng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng không tin vào tình yêu sét đánh. Giờ cầm tấm thiệp của John trên tay, đọc đến thuộc lòng những dòng chữ chân thành của anh, tôi chỉ biết thở dài. Tôi đã làm John thất vọng biết bao. 

Tôi đứng lên ra cửa sổ nhìn xuống phố phường. Sài Gòn vẫn đang bận rộn với những dòng xe hối hả náo nhiệt dưới kia, nắng chiều mang ánh cam nồng nàn bao phủ những vòm lá xanh. Tôi đã gắn bó với thành phố này, và chọn gắn bó với người đã cùng tôi chia sẽ kỷ niệm với Sài Gòn thân thương, của một xóm nhỏ Tân Định bình yên, của một buổi tối lãng mạn bồng bềnh. 

Tôi quay lại bàn, cầm cuốn From Chicago with love ngắm thêm một hồi lâu rồi thở dài cất sâu vào tủ hồ sơ. Nhưng tôi biết, mọi tình cảm không phải cứ cất sâu vào tim là có thể dễ dàng quên được. Và tôi cũng biết, tim của phụ nữ luôn đủ chỗ cho hơn một người.  

Tôi muốn nhận chiếc nhận của Bình, rồi tôi sẽ đến San Francisco. 

Mà không thể không nhớ về Chicago. 

Một chút thôi, một chút... 

Đủ nhói lòng. 

HẾT.