Nghiêm Noãn mất ngủ cả đêm.

Cô vờ ngủ rất lâu, đợi Trình Sóc Xuyên ngủ rồi mới chậm rãi nghiêng người sang ngắm khuôn mặt anh.

Mắt anh xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, chắc gần đây cũng mệt chết đi được, tài liệu mang về cứ chồng này đến chồng khác.

Thật ra, Trình Sóc Xuyên là người không hay nhắc đến công việc. Nhưng Nghiêm Noãn biết, anh rất bận, nhiều việc mệt muốn chết.

Làm cấp trên đưa ra quyết định thường chịu nhiều áp lực tâm lý, bởi vì một câu nói cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nhân viên của công ty, quyền cao thì trách nhiệm cũng lớn.

Anh trẻ như vậy đã phải chịu đủ kiểu người ngoài sáng trong tối nghi ngờ, có người không phục còn làm ngược lại.

Nhưng áp lực và khó khăn ấy, anh chưa từng mở miệng nói.

Ban đêm yên lặng. Cô thích yên lặng như vậy.

Chợt nhớ đến cái năm đi quay phim ở thôn núi xa xôi.

Thật ra quay đêm thường sẽ quay nguyên một đêm, khi đó cô chỉ đóng vai nữ ba nhỏ nhoi, không có bất kỳ quyền lên tiếng nào, nhưng lúc đó cô rất có dã tâm.

Ở nông thôn nhìn trăng ngắm sao, chẳng hề có cảm xúc dạt dào như trong thơ ca, rất hiện thực. Cô muốn tương lai bản thân có thể đứng trên độ cao này, lại nghĩ không biết mình sẽ trở thành người như thế nào.

Cô không bao giờ muốn trở thành một người không có ngày mai.(1)

(1)Là người bị bệnh nan y hoặc không có niềm tin vào ngày mai, vô vọng vào tương lai.

Những ngày tháng nghèo túng đến mức gây mê cũng không dám, cả đời này cô không muốn trải qua lần nữa.

Nghiêm Noãn cô một khi đã đánh cược thì chỉ muốn làm người chiến thắng. Vì thế toàn thân dựng gai nhọn, cũng có thể không cởi áo giáp.

Cô gặp được một cô gái vừa hiền hậu lại rất thông minh, ví như vợ Quý Thiên Trạch, Chung Vãn Anh.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở buổi tiệc từ thiện, Chung Vãn Anh nhắc quần áo cô có vấn đề, giúp cô tránh khỏi một vụ ám hại.

Sau đó, hôn nhân của Chung Vãn Anh và Quý Thiên Trạch khiến dư luận xôn xao, cô ở trong tối lén lút quan tâm, hâm mộ từ tận đáy lòng.

Một cô gái như Chung Vãn Anh, gia thế tốt, bằng cấp cao, đầu óc thông minh, cho dù làm cái gì cũng có thể dễ dàng đạt được thành tựu..

Trái lại, từ lúc ra mắt, Nghiêm Noãn luôn phải thận trọng, cảnh giác tai mắt khắp nơi, kèm theo đó là sẵn sàng công kích. Chưa bao giờ cô được để lộ bộ mặt thật của mình. Thật ra, cô không biết mình có tài đức gì khiến Trình Sóc Xuyên một lòng với mình.

Nghĩ đến anh nhường nhịn, Nghiêm Noãn cảm thấy rất khó chịu.
Nghiêm Noãn thao thức đến tận sáu giờ sáng hôm sau mới dần chìm vào giấc ngủ. Buổi chiều cô còn phải đi quay chương trình, uống gần hai cốc cafe mới miễn cưỡng vực dậy được chút tinh thần.

Chương trình mời cô làm khách mời là một show khá có tiếng tăm, hoàn thành đủ loại nhiệm vụ và thử thách mạo hiểm, có chút giống đổi bản đồ đánh quái thú.

Chương trình thường chia thành hai đội tranh tài. Nghiêm Noãn làm khách mời gia nhập đội hồng, bọn họ phải đến khu vui chơi tìm mảnh ghép của bản đồ.

Chương trình có kịch bản. Nghiêm Noãn đã đọc xong từ sớm. Phải chơi tàu lượn siêu tốc dốc(2) và tháp rơi tự do(3). Những trò chơi này đối với Nghiêm Noãn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

(2)Tàu lượn siêu tốc dốc (thực ra baidu là Tàu lượn siêu tốc dọc nhưng mình sang gg thì là Tàu lượn siêu tốc dốc): Tàu lượn siêu tốc thẳng đứng có độ rơi tối đa 60 mét, tương đương với tòa nhà 20 tầng. Đây là tàu lượn siêu tốc thẳng đứng có chiều cao cao nhất châu Á. Đường ray có tổng chiều dài 981 mét. Đây là tàu lượn siêu tốc thẳng đứng dài nhất thế giới. Trải nghiệm lặn và lướt dọc 90 độ, với tốc độ tối đa 112 km / h, được trang bị 3 đoàn tàu, có thể chứa 30 người một lúc.

(3)Tháp rơi tự do: Là trò đưa bạn lên độ cao rồi đột ngột thả xuống. Ở một số khu vui chơi nước ta cũng có trò này.

Nghỉ giữa giờ quay, A Tinh gọi điện thoại đến, “Chị, bên Đường Hạo Dương điều tra được rồi.”

Tay cầm cốc nước của Nghiêm Noãn thoáng khựng lại, “Vậy bây giờ em đến đây đi.”

A Tinh đáp, “Vâng.”

Tra ra à. Nghiêm Noãn uống nước trong vô ý thức, im lặng đi vào cõi thần tiên.

Nữ khách mời bên cạnh cũng mới đi tàu lượn siêu tốc giống cô, đang nôn mửa dữ dội. Thấy sắc mặt Nghiêm Noãn từ trắng bệch chuyển sang bình tĩnh, như thể kia chỉ giống ngồi máy bay, cô ấy bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Thật ra đây là kịch bản tổ chương trình cho Nghiêm Noãn. Nếu biểu hiện không sợ, tâm trạng không thay đổi gì thì có gì đáng xem chứ? Vì vậy Nghiêm Noãn giả bộ rất sợ hãi, không thể chịu đựng được, tiện thể hoàn thành nhanh nhiệm vụ trả lời ba bài thơ cổ có chứa từ “hoa” trong bài.

Do buổi tối còn hoạt động với chủ đề ẩn dưới lớp bọc, cho nên bọn họ phải ở chỗ này quay đến khuya, thời gian trống dùng đợi tổ khách mời khác hoàn thành nhiệm vụ. Nghiêm Noãn có chút buồn chán. A Tinh không thể đến ngay được, vì vậy cô mở wechat, nhắn tin cho Trình Sóc Xuyên.

Tiểu Noãn Noãn: (nhóc đáng yêu của bạn đã login.jpg)

Nghiêm Noãn còn chưa tìm được nhãn dán thứ hai gửi đi, Trình Sóc Xuyên đã trả lời.

Núi băng nhỏ: Chừng nào xong?

Tiểu Noãn Noãn: Chắc cỡ mười giờ.

Tiểu Noãn Noãn: (kiếm sống không thể yêu đương.jpg)

Tiễu Noãn Noãn: Phải đợi trời tối mới có thể quay một số chỗ.

Tiểu Noãn Noãn: (tôi cũng bất lực.jpg)

Núi băng nhỏ: Ừ

….

Ừ? Ừ???

Không còn gì nữa?

Nghiêm Noãn đợi một lúc lâu không thấy anh nói thêm, chống cằm ngẫm nghĩ. Có phải anh đang bận không? Chắc thế rồi…

Đúng lúc đó, Trình Sóc Xuyên nói thêm.

Núi băng nhỏ: Nhớ ăn cơm.

Tiểu Noãn Noãn: Cơm hộp chương trình chuẩn bị không ngon TAT

Núi băng nhỏ: Ngoan

….

Lại không còn gì nữa.

Nghiêm Noãn cảm thấy lạc lối.

Hơn bốn giờ chiều, A Tinh từ khoa học kỹ thuật Khải Trình chạy tới. Nghiêm Noãn đứng dậy, đi lên xe bảo mẫu …

Lên xe đóng cửa, Nghiêm Noãn hỏi: “Thế nào?”

A Tinh đưa tài liệu sang

“Đây là tài liệu tổng hợp lịch sử giao dịch ở thẻ chị Tuệ dùng chuyển tiền cho chị. Chị xem, ba ngày này chuyển dần mất một triệu.”

“Thông tin chủ tài khoản nhận là Diêm Tử Dương. Diêm Tử Dương là em họ chị Diêm Tuệ, đồng thời là em ruột của Đào Tử. Cậu ta vừa tròn mười tám tuổi, học đại học năm hai.”

[Lời editor: Tại sao 18 tuổi học năm hai á? Hình như vì cậu ấy chưa qua sinh nhật 19:)))]

Hiển nhiên, đây là chuyện “tốt” Đào Tử làm.

“Tiền bị chuyển đi trước khi chị Diêm Tuệ gặp tai nạn. Thêm nữa, bọn họ đã tìm ra chiếc xe không biển số bên phải lúc chị xảy ra tai nạn, nằm trong xưởng xe phế liệu ở thành phố bên cạnh, chưa có thông tin chủ xe.”

A Tinh tiếp tục nói, “Em hỏi thăm được một số tin tức từ trợ lý thực tập của Khương Khương rồi, cô ấy ở cạnh Khương Khương lâu hơn Đào Tử. Là Đào Tử đến tìm Khương Khương trước. Ban đầu, Khương Khương rất gai mắt cô ta, nhưng không biết vì sao sau đó lại nhận, hơn nữa còn cho làm trợ lý phụ trách sinh hoạt, quan hệ bọn họ cũng không tệ lắm. Cơ mà lần trước, trong một bữa tiệc rượu, Khương Khương mắng Đào Tử một trận.”

“Phải buổi tiệc bên bờ biển không?”

A Tinh gật đầu.

Nghiêm Noãn đã đoán đúng. Ở bữa tiệc lần trước vô tình gặp nhau trong toilet, sự thiếu kiên nhẫn của Đào Tử lập tức để lại manh mối cho cô. Khương Khương không tức giận mới là lạ.

Nếu cô ta tức giận, chứng minh có một số việc không chỉ cô ta biết mà còn nhúng tay vào.

Nghiêm Noãn đặt tay lên đầu gối, vô thức gõ gõ, im lặng mất một lúc mới nói: “Gần đây bên Khương Khương không có động tĩnh gì nhỉ.”

A Tinh gật đầu, “Từ Tuần lễ thời trang trở về, không có hành động nào khác. Cô ta bị một số diễn đàn liên hợp đào bới, còn kéo cư dân mạng cùng nhau bới ra một số nghệ sĩ khác hoạt động ở Tuần lễ thời trang. Đã nhiều năm rồi còn bị lật ra, chắc có một số người hận chết cô ta.”

Chắc vậy.

Tự mình tìm đường chết, để cho cư dân mạng cười nhạo, còn liên lụy đến người khác bị đào bới chuyện lăng xê trước đây, không hận cô ta mới là lạ.

Việc tốt nhất cô ta phải làm bây giờ là im lặng.

Nghiêm Noãn cúi đầu nghịch móng tay, không nói nữa.

Buổi tối cô không ăn gì, chỉ muốn nhanh chóng quay xong chương trình để về nhà.

Bọn họ vẫn chia làm hai đội, tìm kiếm mảnh ghép cuối cùng của bản đồ vào buổi tối, trong lúc tìm đồ còn có khả năng bị… đội khác phát hiện. Nếu bị phát hiện sẽ bị “nổ súng”, áo gile huỳnh quang khoác bên ngoài sáng thì ngưng hoạt động.

Khu trò chơi rất lớn, được chia thành sáu khu vực. Đến tối, náo nhiệt nhất chính là chỗ có thể xem biểu diễn trên quảng trường kiểu La Mã, thật ra còn có vòng quay chọc trời Starlight.

Nghiêm Noãn dạo chỗ vòng xoay ngựa gỗ. Tuy rằng chương trình đã trao đổi với du khách, để bọn họ không vây quanh yêu cầu khách mới ký tên nhưng Nghiêm Noãn gần đây là nữ vương của xoay quanh nhiều chuyện có tầm ảnh hưởng, nên có kha khá ánh mắt rọi về phía cô. Rất nhiều người vây quanh cô, làm cho cô chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi bị người của đội khác phát hiện ba lần. Cũng may là có nhiều người, cô mới tránh được súng của đối phương.

Nghiêm Noãn hết cách, bụng lại hơi đói, có chút không vui. Vì vậy cô thừa dịp đi vệ sinh một mình chạy ra.

Dù sao đi nữa cameraman vạn năng cũng có thể tìm được mình. Hơn nữa kịch bản buổi tối của cô rất ít, chủ yếu là… tạo cảm giác CP cho đôi nam nữ ở đội khác thôi, phần cuối mình xuất hiện một chút là ổn rồi.

Vòng quay chọc trời Starlight rất đẹp, Nghiêm Noãn tới đây thì dừng lại, yên lặng ngắm.

Có xe đẩy đồ ăn vặt đang bán kẹo bông gòn, đủ loại màu sắc. Đột nhiên cô rất muốn ăn nhưng trên người không có đồng nào.

Đương lúc cô ngây ngốc nhìn kẹo bông gòn thì có người vỗ vai. Nghiêm Noãn bị dọa giật nảy mình, nghĩ rằng mình bị người đội khác tìm được. Mới quay đầu lại, cô đã sững người.

Đã vào thu, Trình Sóc Xuyên mặc áo len dệt kim màu xám khói hơi rộng, ướm trên người anh tạo thành cảm giác lười nhác lại thoải mái.

Anh nghiêng đầu, giơ hộp đồ trên tay lên.

“Hoành thánh, anh nấu ở công ty. Còn nóng.”

Nghiêm Noãn ngơ ngác nhìn anh, “Anh… Sao anh lại tới đây?”

Trình Sóc Xuyên mím môi không nói. Nhưng cô rất đói, nhận hộp trong tay Trình Sóc Xuyên, lôi kéo anh đến băng ghế dài bên cạnh, bắt đầu ăn hoành thánh.

Trình Sóc Xuyên ngồi cạnh đưa khăn giấy cho cô. Hai người cứ ngồi như vậy, trước mặt là vòng quay chọc trời Starlight lấp lánh. Bỗng nhiên, Nghiêm Noãn nhớ đến một cảnh trong anime. Nhưng ngẫm kỹ lại, vẫn không nhớ rõ được.

Cô chỉ biết giờ khắc này, mình chỉ muốn ngồi ăn hoành thánh như vậy, không thèm lo bị người khác chụp được hay bị đội kia phát hiện.

Ăn xong, cô giục Trình Sóc Xuyên đi mua kẹo bông gòn hình trái tim cực lớn. Hai người đi đến, Nghiêm Noãn thường thường liếc mắt nhìn vòng quay chọc trời. Trình Sóc Xuyên hỏi: “Muốn ngồi sao?”

Nghiêm Noãn lắc đầu, nhiều người như vậy, chắc xếp hàng tới sáng mai.

Nhưng tháp rơi tự do đằng trước rất ít người. Ban ngày cô đã chơi một lượt, giờ tự dưng muốn chơi tiếp. Cô chỉ vào nó, hỏi Trình Sóc Xuyên, “Anh dám chơi cái này không?”

“Anh sao cũng được.”

Trình Sóc Xuyên đi mua vé, hai người ngồi song song, thắt chặt dây an toàn.

Tháp rơi tự do bay lên với vận tốc không đổi một cách thích thú rồi đột ngột mất trọng lượng rơi xuống trong nháy mắt.

Nghiêm Noãn không sợ, cứ thế mở to mắt ngắm cảnh. Tháp rơi tự do đạt đến độ cao max thì có thể ngắm cả khu vui chơi đèn đuốc sáng trưng. Khoảnh khắc tụt xuống, cô với Trình Sóc Xuyên siết chặt tay nhau.

Cô đột nhiên la lớn, “Trình Sóc Xuyên, em yêu anh, em rất rất rất yêu anh!”

Cô hô to nhưng âm lượng ấy lại quá nhỏ so với một khu vui chơi ồn ã. Có điều, Trình Sóc Xuyên ngồi cạnh cô nghe được rất rõ ràng. Trái tim anh đập điên loạn, đến lỗ tai cũng cảm nhận rõ.