4

Tôi phóng thẳng vào con hẻm, nhưng không thấy Đàm Thịnh dựa vào con hẻm như tôi đã thấy ở kiếp trước.

Chạy quá nhanh, tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn xung quanh.

Vẫn không thấy anh.

Tôi chợt nhớ ra anh sẽ đi đòi nợ.

Tôi lục lại trí nhớ, kiếp trước giọng nói của tên đàn em anh ấy khá lớn, tôi nghe được địa danh "con đường tơ lụa".

Không kịp suy nghĩ, tôi đã vội phóng xe, lao tới đó.

Xuống xe nhìn xung quanh.

Đây rồi, tôi tìm thấy anh ấy đằng sau một tòa nhà bỏ hoang.

Đàm Thịnh đang hút thuốc và cầm trên tay trên tay một cây gậy.

Mái tóc vàng tung bay trong nắng.

Anh nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị, rút ​​điếu thuốc ra, ấn mạnh vào tay người đàn ông.

Tiếng rên rỉ ki khiến tôi nổi da gà.

Chàng thanh niên sáng sủa năm xưa giờ trên mặt toàn vẻ thù địch.

"Chạy đi, sao lại không chạy? Tao vì mày mà lãng phí một tháng, mày trốn giỏi thật đấy."

Những người xung quanh đều đang cười, nhưng trái tim lại tôi đau đớn.

Anh ấy là học sinh khối tự nhiên giỏi nhất Nam Thành, khi anh ấy được tiến cử nhập học, dì Đàm đã khóc vì sung sướng.

Lúc ăn tối, anh quàng tay qua vai dì Đàm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ để mẹ sống thật tốt”.

Anh ấy không nên như thế này...

Đột nhiên một nhóm người khác đến, tôi nhanh chóng trốn vào góc.

Sau nhiều lần ch/ửi bới, hai nhóm lao vào đánh nhau.

Trận chiến diễn ra rất ác liệt, bụi tung bay, khói mịt mù.

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã thấy Đàm Thịnh bị đánh gục xuống đất.

Không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi cầm lấy một thanh gỗ bên cạnh, bước tới chỗ người đó.

Toàn bộ im bặt.

Tôi vẫn đang mặc đồng phục học sinh và đeo cặp sách, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đầy sợ hãi, tay tôi run không thể kiểm soát.

Đàm Thịnh nhìn thấy đó là tôi, đôi mắt anh ấy như sắp rơi ra ngoài, vẻ mặt không thể tin nổi.

Anh bật dậy chửi thề, nhấc tôi sang một bên, vội vàng quan sát tôi từ trên xuống dưới.

Sau khi chắc chắn rằng tôi không sao, Đàm Thịnh quay lại và đấm mạnh vào người mà tôi vừa đánh gục.

Phía Đàm Thịnh có rất nhiều người, trận đ/ấ/u nhanh chóng kết thúc.

Một đàn em tóc vàng bên cạnh anh ấy nhìn qua thở hổn hển, cười khẩy:

"Anh Thịnh, người của anh à? Thật thú vị!"

Giữa tiếng cười của đám đông, Đàm Thịnh kéo tôi ra ngoài mà không nói một lời.

Khuôn mặt anh lấm lem bụi và máu.

Đôi mắt của Đàm Thịnh đỏ bừng, trên mặt anh hiện rõ sự tức giận xen lẫn sợ hãi tột độ.

Tôi chợt nghĩ có lần bị người trả thù, người đó ra sức cạy cửa.

Nửa đêm, cửa nhà tôi bị cạy phá từng chút từng chút.

Tôi sợ đến mức trốn trong chăn khóc.

Nửa đêm, anh ấy lười biếng từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy cửa nhà tôi liền tái mặt vì sợ hãi.

Anh lao vào bế tôi xuống giường, mắt đỏ hoe rối rít xin lỗi, sợ tôi xảy ra chuyện gì.

Đàm Thịnh bây giờ trông giống hệt như hồi đó.

Sống mũi tôi cay cay, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nghĩ đến dáng vẻ của anh trong nhà x/á/c, lòng tôi đau như bị ai đó bóp chặt.

M/á/u trên trán anh ấy chảy xuống, ngay lúc tôi định đưa tay ra lau cho anh ấy, Đàm Thịnh đã che đầu và mặt lại và bắt đầu nói:

"Từ Chiêu Chiêu, em điên rồi sao? Bây giờ không phải là đến giờ học à? Chạy ra ngoài làm gì? Em không thấy anh đánh nhau sao? Em ở chỗ này làm cái gì? Em cho rằng em sống lâu quá rồi à?! Người nhỏ như này chỉ cần một cơn gió đã bị thổi bay! Em còn làm gì ở đây với một cái gậy? Hả?! Cái gậy kia không có mắt, nếu em bị thương thì sao hả?!"

Tôi không nghe thấy anh ấy đang nói gì cả, tâm trí tôi tràn ngập—

Anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống và Đàm Thịnh thực sự đang đứng trước mặt tôi!

Thấy khóe mắt tôi dần ươn ướt, Đàm Thịnh sững người.

Đôi lông mày cau lại, đột nhiên nhìn đi chỗ khác một cách tự ti:

"Từ Chiêu Chiêu, em lại muốn dạy cho anh một bài học à? Lại muốn nói anh đồi bại, muốn làm gì thì làm —— hừ!"

Anh chưa kịp nói xong, tôi đã lao vào vòng tay anh, nước mắt lưng tròng.

Những tên đàn em đó vẫn đang nói chuyện, nhưng bây giờ họ đều quay đầu lại để xem náo nhiệt.

Tôi vòng tay ôm chặt lấy chiếc eo gầy guộc của anh, khẽ khóc:

"Đàm Thịnh huhuhuhu, Đàm Thịnh của em, em nhớ anh lắm huhuhu!!!"

5

Nước mắt tôi chảy ra như đê vỡ, không ngừng chảy xuống.

Như sợ Đàm Thịnh sẽ biến mất, tôi ôm chặt eo anh không buông.

Trước cửa nhà, Đàm Thịnh bất lực nâng mặt tôi lên.

"Tiểu tổ tông, em muốn ôm bao lâu nữa, mau mở cửa đi."

Tất cả những chuyện này có phải là sự thật không? Đôi mắt nhỏ của tôi không dám rời khỏi anh ấy, tôi liên tục xác nhận cho đến khi Đàm Thịnh mang đến cho tôi một bát mì cà chua trứng bốc khói.

Nhiệt độ nóng bỏng, vừa ăn nước mắt của tôi lại rơi xuống.

Vẻ mặt của Đàm Thịnh trở nên nghiêm túc, anh ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đen láy:

"Chiêu Chiêu, có người b/ắ/t n/ạ/t em sao?"

Tôi ngước lên và lau nước mắt, rồi lại lắc đầu.

Trước khi anh kịp phản ứng, tôi vùi mặt vào ngực anh.

Như con chim di trú tìm về tổ ấm.

"Anh à, em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói như vậy với anh."

Cơ thể Đàm Thịnh đơ ra vài giây, đột nhiên một tiếng thở dài rơi xuống đỉnh đầu tôi.

"Anh không tốt, là anh làm em lo lắng."

Tôi ngẩng đầu lên, tranh thủ nói: "Anh à, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, em vừa lo vừa sợ, anh đừng đi đòi nợ nhé? Anh có đến đón em hàng ngày không."

Dù thế nào đi chăng nữa, bước đầu tiên là để Đàm Thịnh tránh xa những kẻ xấu đó.

Đàm Thịnh do dự một lúc lâu, cuối cùng gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của tôi.

Vào buổi tối, Đàm Thịnh ngồi lại với tôi trên ghế sofa trong phòng khách.

Đến nửa đêm, tôi bắt đầu chảy máu cam.

Tôi nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt ấy, tự dưng tôi thấy sợ vô cùng.

Không phải sợ bệnh, cũng không phải sợ chết.

Mà là tôi sợ không biết phải làm thế nào, sợ rằng tôi đến không kịp.

Càng sợ hơn khi tôi c/h/ế/t rồi, Đàm Thịnh sẽ ra sao.

Tôi quay đầu lại nhìn.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, Đàm Thịnh nằm ngoan ngoãn, yên tĩnh ngủ.

6

Trong những ngày tiếp theo, Đàm Thịnh không thất hứa, luôn ở bên tôi.

Nhưng lúc đi học tôi không thể để mắt đến anh ấy, mấy ngày sau tôi lại phát hiện trên người anh ấy có những vết thương mới.

Tại sao anh phải làm những việc đó?

Tôi không hiểu.

Có lẽ do quá căng thẳng nên tôi bị đau đầu dữ dội khi chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi nhét một cục giấy nhỏ vào mũi, sợ anh ấy phát hiện ra tôi bị chảy máu mũi.

Đàm Thịnh từ nhỏ đã cẩn thận, có thể nói anh ấy là người hiểu tôi nhất.

Khi tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên, quần của tôi có vết màu đỏ.

Chính anh ấy đã quàng chiếc áo khoác quanh eo tôi và chở tôi về nhà.

Khi dì Tấn đi mua băng vệ sinh cho tôi, anh ấy sẽ nấu những viên bánh nếp đường nâu cho tôi trong bếp.

Chỉ cần có chút gì đó không ổn ở tôi, anh rất dễ dàng nhìn thấy.

Đàm Thịnh ngồi xổm bên cạnh giường, kéo chăn ra khỏi đầu tôi.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sao vậy?”

Tôi sụt sịt và run rẩy ấn tay vào giữa xương sườn anh.

Có một vết bầm lớn ở đây, ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy nó.

Cảm nhận được sự đụng chạm của tôi, anh rùng mình, đôi môi hé mở rồi khép lại, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Tôi thấy anh ấy áy náy, tôi chạm vào mặt anh ấy:

"Anh à, hứa với em đi, em thật sự không muốn anh dây dưa với đám người đó nữa."

Đàm Thịnh là một người đàn ông ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa anh ấy thậm chí đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của mình vì tôi.

Tôi chảy nước mắt cầu xin anh ấy, anh ấy không thể không cảm động.

Sau khi thi xong môn toán, tôi chạy vội ra cổng trường, Đàm Thịnh đang đợi tôi ở cổng trường với ly trà sữa bạc hà yêu thích của tôi.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, nhếch mép cười trêu chọc: “Từ Chiêu Chiêu, dạo này sao em bám người thế?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh à, thi xong chúng ta đi du lịch nhé?”

Một tia do dự thoáng qua trong mắt Đàm Thịnh, tôi nhanh chóng làm nũng, anh ấy lại xấu hổ và bất lực.

"Được, được! Anh trai nghe em."

Tôi đặt vé máy bay đến Quế Lâm ngay tối hôm đó, sau khi thi, tôi bắt anh ấy để đi du lịch để tránh xa những người đó.

Đến lúc đó tôi sẽ làm đủ thứ mềm cứng, vứt si, điện thoại của anh ấy đi, để anh ấy làm việc khác.

Tất nhiên, tôi cũng muốn ở bên anh ấy trong những ngày cuối đời.

Vào ngày cuối cùng, tim tôi đập nhanh.

Tôi tự an ủi mình rằng chắc mình căng thẳng quá.

Sau khi giáo viên ra hiệu lệnh, tôi là người chạy ra khỏi phòng thi đầu tiên.

Ngoài cổng trường chẳng có bóng dáng quen thuộc nào.

Tôi thở gấp, run rẩy mở điện thoại, tôi gần như không giữ vững được.

Tôi gọi cho Đàm Thịnh năm, sáu lần nhưng không được, trái tim tôi như chìm xuống đáy vực.

Cuối cùng, lần thứ tám cuối cùng đã thông qua.

Tôi lau nước mắt, vội hỏi: “Anh đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại!”

Có rất nhiều tiếng ồn ở đầu dây bên kia, một giọng nói xa lạ vang lên:

"Có phải cô Từ Chiêu Chiêu không? Chúng tôi là đồn cảnh sát ở vùng ngoại ô. Chúng tôi tìm thấy thi thể của anh Đàm Thịnh trong nhà máy xi măng ở ngoại ô. Cô có thể qua đây không?"