Sau 9 giờ vùng ngoại ô Bắc Kinh gần như không có người.
Lý Vân để Giang Thủy dừng xe ở chân núi, bên ngoài đen nhánh một mảnh, không thấy chút ánh sáng nào, chỉ có đèn trong xe sáng lên. Lý Vân duỗi tay tắt đèn trong xe.
“Quá sáng.” Cô ta nói.
Giang Thủy vươn đầu muốn nhìn ra phía ngoài xe, trên thực tế cũng không nhìn thấy cái gì.
“Sợ không?” Lý Vân hỏi.
Giang Thủy quay mặt đi: “Vì sao phải sợ?”
“Không biết.” Lý Vân nói, “Cậu biết tôi muốn cậu tới đây làm gì không?”
“Cô muốn tôi tới làm gì?”
Lý Vân bật cười: “Cậu thật đúng là…”
Bọn họ ở trong xe đợi một lúc, không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng xe khác đi tới.
Lý Vân nhìn kính chiếu hậu, chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt: “Lái xe.”
Giang Thủy khởi động xe, chiếc xe đằng sau lập tức tăng ga phóng vọt qua.
Lý Vân nói: “Đi.”
Bụi đất bị cuốn lên lại rơi xuống, xe của Giang Thủy đi qua đường núi tịch liêu. Tiếng động cơ nổ vang đinh tai nhức óc đến từ chiếc xe độ phía trước. Cát vàng bị cuốn lên ập tới, hung hăng đập lên tấm kính pha lê trước xe.
Giang Thủy theo bản năng giảm tốc độ lại.
Cát vàng giảm bớt, một chiếc xe khác từ phía sau nhân cơ hội vượt qua.
Lại là một mảnh cát vàng che trời lấp đất.
“Chết tiệt.” Giang Thủy nhíu mày.
Vẻ mặt Lý Vân nhàn nhạt, chỉ có cặp mắt trong bóng tối không cam lòng mà lóe sáng.
“Không muốn ăn cát, thì nghĩ cách vượt qua đi.”
Vượt qua? Giang Thủy quan sát đoạn đường, đường núi quá hẹp, qua một đoạn nữa là tiến vào đường vòng quanh núi. Đường núi như vậy, tốc độ xe phía trược cực nhanh, vượt lên sẽ quá nguy hiểm.
Huống chi, anh chưa từng thử đường. Ai biết phía trước là cong hay dẹt, ai biết có thể có cái gì đột nhiên xuất hiện hay không. Này cũng quá khảo nghiệm năng lực ứng biến của tài xế rồi.
Lý Vân nghiêng đầu nhìn Giang Thủy: “Sợ rồi?”
“…”
“Cậu vừa nói như thế nào?”
Giang Thủy nhìn chằm chằm xe phía trước, nó đột nhiên đổi hướng, xoay đuôi, thoạt nhìn là một cú drift hoàn mỹ, nhưng thực tế nguy cơ quá lớn. (
Driff là một kỹ thuật trượt xe, muốn biết chi tiết mọi người sợt GG xem clip nhé)
Anh vuốt mồ hôi: “Có phải bọn họ không muốn sống nữa không?”
Lý Vân cười, bình tĩnh nói: “Tính mạng như một sợi dây treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Không biết là chết hay là sống, không biết sao, quá mỹ diệu.”
Giang Thủy nhịn không được nhìn Lý Vân một cái, người sau vẫn còn đắm chìm trong mỹ cảm khác thường, giống như một kẻ nghiện lên cơn, biểu tình lâng lâng.
“Có thể nhanh hơn một chút không?” Lý Vân nói, “Cậu sắp không nhìn thấy đuôi bọn họ rồi.”
Giang Thủy dựa theo tốc độ của mình đi tiếp: “Cô nói xô vàng đầu tiên, ở đâu?”
“Ở chỗ này.”
Giang Thủy nhíu mày: “Ở đâu?”
Lý Vân vươn tay ra, chỉ về nơi xa phía trước: “Nơi đó có người đang chờ, cầm một món tiền lớn. Chỉ cần cậu đuổi tới đầu tiên, số tiền kia sẽ là của cậu.”
“…”
Giang Thủy ngừng xe lại.
Lý Vân dường như cũng không kinh ngạc, khi quay đầu lại, trên mặt đã treo nụ cười ái muội: “Cậu không muốn lấy tiền sao?”
“Muốn.”
“Vậy đừng dừng lại.”
“Không dừng lại, tính mạng sẽ lơ lửng trên đỉnh đầu.”
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chốt mở cửa xe.
Lý Vân xuống xe, đi đến phía trước, ngăn lại một bên đèn xe, chỉ còn lại chùm tia sáng bên trái.
Giang Thủy cũng đi xuống, đứng cạnh cửa xe. Trong vùng núi hoang vu rộng lớn, thanh âm mát lạnh tinh tế của Lý Vân vọng lại, giống như đến từ một thế giới khác: “Cậu thấy cái gì?”
Giang Thủy nhìn trong chốc lát, thành thật mà trả lời: “Cỏ.”
“Chỉ có cỏ sao?”
“Chỉ có cỏ.”
“Tôi thấy núi.” Lý Vân nói, “Bên kia, nơi đèn xe chiếu không tới, có núi.”
Giang Thủy nhìn qua, phía bên kia đen ngòm, cái gì cũng không thấy rõ. Có lẽ là có núi, rốt cuộc thì hiện tại bọn họ đang ở trong núi.
“Cậu chỉ nhìn thấy cỏ, bởi vì phạm vi đèn xe có thể chiếu sáng chỉ có như vậy, nơi tay cậu có thể duỗi đến chỉ có như vậy, nơi đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy chỉ có như vậy.” Lý Vân quay đầu lại nhìn anh, “Cậu muốn thấy núi? Muốn thì ngồi vào, chạy xe đến nơi xa hơn đi.”
Lý Vân ngồi trở lại ghế phụ, lẳng lặng chờ Giang Thủy. Không bao lâu sau, Giang Thủy cũng ngồi vào, trầm mặc xuất phát, quay đầu xe lại.
Lý Vân nhíu nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Giang Thủy nói: “Dù tôi có cánh cũng không đuổi kịp. Lấy không được tiền, còn không bằng trở về. Đừng mất công đuổi tới lại không được gì.”
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã vụt chạy như điên trên đường trở về.
Lý Vân cười nhạt một tiếng nói: “Hay là sợ rồi.”
“…” Giang Thủy không nói gì, chỉ chuyên chú lái xe.
Từ trung tâm thành phố Bắc Kinh đến vùng ngoại ô lái xe mất gần hai giờ. Lúc này trở về, con đường lại vắng tanh.
Ô tô lao nhanh trên đường quốc lộ, cửa sổ xe nhắm chặt, trong thùng xe hết sức yên tĩnh, giống như một con thuyền chìm nổi giữa biển.
Lý Vân cảm nhận được lực ly tâm rất lớn, sức lực này giống như có một bàn tay thần kỳ, gắt gao đè cô ta lại trên ghế. Loại cảm giác này tạo thành khoái cảm ở vỏ đại não, làm mí mắt cô ta không ngừng mở rồi lại tiếp tục mở to hơn.
Trong hoảng hốt, cô ta ảo tưởng chính mình là một món đồ trong máy giặt, bị cuồng quay ầm ầm.
“Tốt, tốt, như vậy thật tốt.” Cô ta tự đáy lòng mà tán thưởng.
“…” Giang Thủy cũng không nói gì, híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc, giống một người lái tàu đang chế ngự sóng to gió lớn.
Một giờ sau, ô tô về tới địa điểm xuất phát.
Giang Thủy ngừng xe ở ven đường, Lý Vân ngồi ở trong xe không nhúc nhích, Giang Thủy không thúc giục cô ta, chỉ yên lặng mà ấn hạ cửa kính xe.
Lý Vân hỏi: “Ở chỗ này quen không?”
Giang Thủy gật gật đầu: “Quen.”
“Ăn thì sao?”
“Cũng quen.”
Lý Vân chống tay lên trán, vuốt tóc mái lên, nghiêng mặt nhìn anh, cười cười: “Cậu không cần chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tôi hỏi chính là muốn nghe lời nói thật.”
“…” Giang Thủy nghĩ nghĩ, nói, “Luôn ăn cơm hộp, ghét.”
Lý Vân cười ha ha: “Ồ, đã hiểu, muốn ăn ngon.”
“Không phải, muốn thay đổi khẩu vị.”
“Muốn đổi cái gì?” Lý Vân nói, “Bắc Kinh cái gì cũng có.”
Bắc Kinh đích xác cái gì cũng có, lại chỉ không có thứ anh muốn.
Ở thời khắc này, Giang Thủy càng thêm nhớ đến Dương Mai.
Trở lại phòng thuê, anh muốn gọi điện thoại cho Dương Mai. Kỳ thật cũng không có gì để nói, chỉ là muốn nghe giọng cô. Nhưng nghĩ lại, giờ đã muộn rồi, nói không chừng cô đã ngủ. Vẫn là thôi đi.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho cô.
Dương Mai không trả lời tin nhắn, nhưng lại nhanh chóng gọi điện thoại lại cho anh.
“Anh gửi dấu chấm câu là có ý gì?” Dương Mai hỏi.
“Anh muốn xem em đã ngủ chưa.”
“Nhỡ em ngủ rồi thì sao? Ngốc, tiếng chuông tin nhắn đánh thức em luôn rồi.”
“…”
Dương Mai đi ra ban công, trên không trung là những ngôi sao rải rác, thưa thớt. Cô nhớ tới có một đêm, Giang Thủy nói sẽ mang cô đi xem đầy trời ngôi sao. Cũng không biết cô phải đợi bao lâu mới có thể chờ đến cái đêm đáng quý này.
“Bên anh nhiều sao không?” Cô hỏi.
“Không nhiều lắm. Chỗ em thì sao?”
Dương Mai cười ha ha: “Ngốc, chúng ta cùng ở dưới một bầu trời.”
“Vậy sao em còn hỏi.”
“Nhưng mà em muốn biết.”
“…”
Giang Thủy hít hà một hơi, ngực rầu rĩ.
An tĩnh trong chốc lát, Dương Mai lại nói: “Này, bây giờ anh đang làm gì?”
“Nói chuyện điện thoại với em. Em thì sao?”
“Giống anh đó, nói chuyện điện thoại với anh.”
Kiểu đối thoại này một chút nội dung đều không có, nhưng mà bọn họ lại nói được vô cùng vui vẻ, cuối cùng, hai người đều cười rộ lên.
“Em đang bẻ đầu ngón tay đấy.” Dương Mai nói.
“?” Giang Thủy không rõ.
Dương Mai giải thích: “Mỗi ngày em đều phải tính một chút, một tháng còn chưa qua. Chờ thêm ít nữa, em sẽ đi tìm anh.”
Giang Thủy không nói gì. Anh cũng đang bẻ đầu ngón tay tính đấy, đã ở Bắc Kinh mấy ngày, anh đều ghi tạc trong lòng. Anh giống như mũi tên đã lên dây, chỉ chờ thời khắc vọt đi.
Thời khắc này rất nhanh đã đến.
Sau 9 giờ tối trên đường Nhị Hoàn, Giang Thủy lái xe đã cải tạo của Vương Chấn tới đúng hẹn.
Anh đi theo sau một chiếc xe màu đen không có giấy phép, giống một con cá mập hung mãnh, gắt gao cắn đuôi xe đằng trước.
Tài xế xe đằng trước cũng không phải đèn cạn dầu, giữa dòng xe cộ đông đúc táo bạo vượt qua. Giang Thủy cũng đi theo, không hề cố kỵ gì. Hai xe liên tục lặp lại hành động này, điên cuồng xen kẽ nhau.
Loại tốc độ cực nhanh này khiến adrenalin của Giang Thủy tăng vọt, trái tim anh nhảy bang bang, bên tai đã không còn nghe thấy bất luận thanh âm nào khác.
Tại một khắc này, anh rõ ràng ý thức được, cảm giác tính mạng mình như sợi dây lơ lửng trên đỉnh đầu. Thật căng thẳng, nhưng loại căng thẳng này lại rất hưng phấn.
Anh nhớ tới Dương Mai, nhớ tới dáng vẻ cô khi mặc váy. Váy dài màu xanh lá mạ, gió mạnh thổi qua, nhẹ nhàng tung bay. Nhớ tới dáng vẻ cô khi cởi váy, da thịt tuyết trắng, giống như cá trong biển cả, mượt mà trơn trượt, xúc cảm cực tốt.
Híp mắt, có thể tận tình mà ảo tưởng.
Quá kích thích. Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh. Vượt qua xe đằng trước cũng chưa tự biết.
Lúc dừng lại, anh thậm chí không biết chính mình thân ở nơi nào. Cả khối thân thể đều đang hơi hơi run rẩy, giống như người đánh cá giao tính mạng mình cho biển rộng, chỉ chờ đến thời điểm thủy triều lên, từng đợt sóng gió đánh tới, lật úp thân thể anh.
Giang Thủy bỗng nhiên ý thức được, anh căn bản không hề thay đổi. Anh cùng chính mình trước kia giống nhau như đúc, cứng rắn từ trong xương cốt, tình cảm mãnh liệt chảy trong huyết mạch.
Từ trong xe chạy xuống, Giang Thủy không màng tất cả hét vang vào không trung: “A —”
Người đi đường ngang qua bị anh dọa phát sốc: “Bệnh tâm thần!”
Anh nhớ tới khi còn đi học, cả ngày không làm gì, chỉ đánh nhau, tìm đàn bà. Khi đánh nhau, máu cả người như đang chảy ngược, tựa như giờ này khắc này vậy.
Anh đánh bạn học, đánh đến khi người ta kêu trời khóc đất, giáo viên gọi người nhà đến, còn ở buổi chào cờ đầu tuần thông báo phê bình. Nhưng rồi sau đó, ai dám động đến anh, anh vẫn đánh người ta răng rơi đầy đất như cũ.
Anh quá độc ác, chỉ sống trong thế giới của chính mình, kháng cự người khác.
“Có người bắt nạt con, con nói với ông, ông giúp con hết giận!”
“…”
Anh không rên một tiếng, trầm mặc giống một cái đầu gỗ. Lại là loại đầu gỗ cứng rắn nhất, chọc bị thương những người chung quanh tới gần anh. Bao gồm cả ông nội.
Ông nội bị anh làm tức giận đến sinh bệnh, thân thể ngày càng yếu đi. Anh im lặng không lên tiếng mà nhìn, đáy mắt lại gió nổi mây phun.
Cho nên bà nội mới có thể nói — “Bạch nhãn lang, bạch nhãn lang, mày tốt nhất sống không bằng chết.”
Khi đó, Giang Thủy kỳ thật là muốn chết. Nhưng sống không bằng chết mới là trừng phạt tốt nhất đối với anh.
Tít Tít Tít — tiếng động thình lình xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Giang Thủy.
Anh nhận điện thoại: “Alo?”
Lý Vân cao hứng hỏi: “Cậu có thẻ ngân hàng không?”
Giang Thủy: “Có.”
“Gửi số thẻ tới.”
Mười phút sau, anh bắt được xô vàng đầu tiên ở Bắc Kinh.
Cư nhiên là mười vạn.