Dương Mai cả đêm không ngủ, đến tận khi bình minh mới ghé vào bên giường bệnh ngủ trong chốc lát.

Di động đã chuyển thành chế độ im lặng đang rung lên trong túi khiến cô tỉnh lại, vừa nhìn thoáng qua liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Lý Diễm, sớm vậy.” Dương Mai nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Tớ lo cho cậu chứ sao.” Trong tay Lý Diễm xách theo hộp cháo mới mua, nói, “Bữa sáng, cậu cùng người bên trong ăn đi, không đủ tớ lại đi xuống mua.”

“Đủ rồi.” Dương Mai tiếp nhận, tiện tay ước lượng một chút, “Cũng không biết anh ấy có thể ăn được hay không.”

Lúc được đưa tới đây tối hôm qua, người đã lên cơn sốc. Viêm tuyến tuỵ cấp tính phải vội vàng làm thủ tục nằm viện rồi tiếp đường glucose, lăn lộn cả đêm. Dương Mai căn bản không có thời gian để ngủ, Giang Thủy cũng không ngủ được bao lâu, nhưng anh đi vào giấc ngủ rất nhanh. Bởi vì thật sự quá mệt mỏi.

“Chậc chậc, cũng mệt cho cậu còn bình tĩnh được như thế, nếu có người đàn ông té xỉu ở trước mắt, tớ khẳng định cũng xỉu theo.” Lý Diễm một bên nói, một bên xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong.

Dương Mai phản xạ có điều kiện cười cười một chút, coi như đáp lại.

Kỳ thật tối hôm qua khi Giang Thủy ngã xuống, cô cũng rất sợ hãi, chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp, không có thời gian dư thừa cho cô sợ hãi la hét hay ngất xỉu. Khi đó, có lẽ bề ngoài cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật là đã loạn cào cào lên rồi, sợi dây trong đầu căng chặt, thẳng đến khi Giang Thủy bình yên nằm xuống đi vào giấc ngủ mới có thể chặt đứt.

Lý Diễm nói: “Nếu anh ấy đã nằm viện, vậy không bằng cậu giúp anh ấy bỏ việc ở Bờ biển hoàng kim đi. Loại công việc này nếu làm lâu thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Dương Mai lắc đầu: “Anh ấy sẽ không đồng ý.”

Lý Diễm hít sâu một hơi, làm ra biểu cảm thật khoa trương: “Anh ấy đã — như vậy, còn làm hai công việc một lúc? Vì sao chứ!”

Vì sao? Vì tiền. Dương Mai bổ sung ở trong lòng.

“Bữa sáng bao nhiêu tiền?” Dương Mai nói, “Tớ trả tiền cho cậu.”

“Không cần không cần. Đáng bao nhiêu chứ…”

“Cậu cứ nói đi, bao nhiêu tiền. Sớm như vậy đã tới đây, quá vất vả.”

“Có vất vả so ra cũng kém cậu.” Lý Diễm đè lại tay Dương Mai, “Cậu còn bỏ tiền ra tớ sẽ giận đấy. Chúng ta quan hệ thân mật như vậy, sao có thể lấy tiền của cậu chứ.”

Dương Mai không hiểu sao bỗng nhiên sửng sốt. Trong hoảng hốt, cô hỏi: “Quan hệ thân thiết thì không lấy tiền sao?”

“Vô nghĩa, sáng sớm như vậy tớ chạy tới chạy lui chỉ để lấy mười đồng tiền của cậu?”

“Nếu không phải mười đồng, là một trăm đồng, một ngàn đồng thì sao?”

Đổi lại Lý Diễm ngẩn ra, cô ấy kỳ quái nói: “Bữa sáng sao có thể một trăm đồng, một ngàn đồng chứ, cậu ngu đi à.”

“Mặc kệ thế nào, cậu đều sẽ không lấy tiền của tớ, bởi vì quan hệ của chúng ta tốt, phải không?” Dương Mai nói, “Vậy nếu cậu cần dùng tiền gấp, cũng sẽ không mượn tớ sao?”

“… Cậu đang nói cái gì vậy.” Lý Diễm nhíu mày, “Tớ cần dùng tiền gấp, người thứ nhất nghĩ đến chính là cậu á.”

“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta quan hệ tốt chứ sao. Bởi vì tớ chỉ có cậu mà.” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lý Diễm cười một tiếng, bổ sung nói, “À, chờ tớ có mùa xuân thứ hai, tớ sẽ không phải ‘chỉ có cậu’ nữa, đến lúc đó người tớ nhớ tới đầu tiên chính là… ha ha ha.”

Dương Mai nhìn vào bên trong, cho nên, anh vẫn luôn không chịu dùng tiền của cô, có thể là bởi quan hệ của bọn họ còn chưa đủ thân mật?

Vậy rốt cuộc muốn cô làm thế nào mới có thể càng tiến thêm một bước? Chỉ có chính cô biết, cô muốn làm “người nhà” của anh đến cỡ nào, chứ không phải là “người khác”.

Đang lúc suy nghĩ của cô bay tán loạn, Lý Diễm đánh gãy: “À đúng rồi Dương Mai, tớ hỏi cậu, cậu còn nhớ người xem mặt cùng tớ trước kia không?”

Dương Mai suy nghĩ một chút: “Ai?”

Lý Diễm dùng sức nháy mắt, mặt mày hớn hở: “Là kẻ một chân dẫm hai thuyền…”

“À…”

Dương Mai nhớ lại, Lý Diễm hẳn là nói đến Mạnh Đạt, tình yêu trên mạng của Tiểu Hà, sau đó đi xem mắt với Lý Diễm. Gã đàn ông thường mang kính râm, đi chiếc xe SUV màu trắng bạc.

“Anh ta làm sao vậy?” Dương Mai hỏi.

Lý Diễm đáp: “Anh ta và Tiểu Hà muốn kết hôn.”

“A?”

Lý Diễm: “Là Tiểu Hà ở cửa hàng đồ trang điểm của cậu ấy.”

“Tớ biết… ý tớ là, làm sao mà cậu biết được?”

“Lúc trước tớ đi qua tiệm của cậu, Tiểu Hà tự mình nói với tớ.” Lý Diễm nói, “Còn mời tớ đi dự đám cưới, hứ, còn lâu tớ mới đi.”

Dương Mai an tĩnh trong chốc lát, chờ sau khi tiêu hóa hoàn toàn tin tức này, mới lầm bầm lầu bầu: “Cô ấy còn chưa nói với tớ đâu.”

“Chờ cậu tới hẳn cô ấy sẽ nói với cậu, tớ thấy thiếp cưới cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Thiếp cưới trong vòng nửa tháng đã đến tay Dương Mai, Tiểu Hà là người rất tinh tế, trên thiếp cưới có viết thêm tên Giang Thủy.

Tiệc cưới định ở khách sạn lớn tráng lệ huy hoàng ngay giao lộ cách cửa hàng đồ trang điểm không xa. Theo trình độ kinh tế của Tiểu Hà thì giá của khách sạn này không khỏi hơi cao, thế nên hẳn là gia cảnh của Mạnh Đạt kia rất khá.

Dương Mai lái xe, Giang Thủy ngồi ở ghế phụ. Xe đi bằng tốc độ rùa bò, dọc theo đường đi không biết bị bao nhiêu ô tô ấn còi thúc giục.

Giang Thủy nhìn phía trước, hơi không thể nghe thấy mà thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng tới rồi.”

Dương Mai nhấp miệng một cái, nói: “Ngồi xe em gian nan như vậy sao?”

Giang Thủy nói: “Ngay từ đầu thì không, nhưng một giờ sau thì đúng vậy.”

Đây là đang châm chọc cô chạy trong nội thành mất một tiếng đồng hồ sao.

Dương Mai không phục: “Kẹt xe đó, không có cách nào.”

“Kẹt xe cũng không cần một giờ.”

“Bọn họ không tuân thủ quy tắc giao thông, đi loạn như thế, em phải né tránh chứ.”

Mắt Giang Thủy ngó ra ngoài cửa sổ, đây là không muốn tiếp tục tranh cãi với Dương Mai.

Bỗng nhiên yên tĩnh, Dương Mai “Tuyệt đối tuân thủ quy tắc giao thông” cũng nhịn không được hướng bên tay phải nhìn thoáng qua. Giang Thủy ngồi hết sức an tĩnh, hai chân tự nhiên giang ra, tay trái lười biếng đặt trên đùi trái, một tay kia đặt trên cửa sổ xe.

Tầm mắt Dương Mai không tự chủ được di xuống, dừng lại ở vị trí bụng trái Giang Thủy.

Mấy ngày hôm trước xuất viện nơi đó hẳn là còn đau, bởi vì anh luôn dùng lòng bàn tay che lại theo bản năng, như bây giờ hẳn đã khá tốt rồi.

Khóe miệng Dương Mai nhẹ cong, cô nghĩ đoạn thời gian áp lực này cuối cùng cũng có một chuyện khiến người ta an tâm một chút.

Tiệc cưới được bố trí rất hoa lệ lãng mạn, song hỉ màu đỏ, khí cầu màu phấn tím, âm nhạc vui mừng, những gương mặt tươi cười dào dạt, cả hội trường đều tản ra cảm giác vui mừng hạnh phúc lứa đôi.

Đây là mộng tưởng của mỗi người phụ nữ, Dương Mai vừa đi vừa lôi kéo ống tay áo Giang Thủy: “Thấy không, Tiểu Hà và Mạnh Đạt.”

Giang Thủy nói: “Thấy, bọn họ đứng ở cửa.”

“Ừm.”

Giang Thủy nhìn qua, Dương Mai có vẻ bình tĩnh, nhưng khóe mắt đuôi mày lại có chút gì đó không như bình thường.

Anh nghĩ nghĩ: “Rất hâm mộ?”

Dương Mai: “Cũng bình thường.”

Giang Thủy lại nhìn kỹ cô vài lần, anh đang phân biệt “Cũng bình thường” có phải là thật sự “bình thường” hay không.

“Nhìn cái gì vậy?” Dương Mai quay mặt đi.

“Nhìn em.” Giang Thủy đáp.

“Ồ.” Dương Mai cười, “Em đẹp không?”

Giang Thủy cũng cười, anh không nói chuyện nhưng vô cùng thành thật gật gật đầu.

“Đẹp như thế nào?”

Giang Thủy lắc đầu, hình như là đáp không được. Nhưng trong chốc lát, anh liền nói: “Dễ nhìn.”

“Dễ nhìn…” Dương Mai tinh tế nhấm nuốt hai chữ này, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi, “Ý là có thể nhìn thật lâu sao?”

Lúc đó, Giang Thủy đang nhìn trung tâm phía trước, người dẫn chương trình đang cùng nhân viên công tác khác chờ điều chỉnh thử micro và âm thanh. Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Dương Mai, anh không khỏi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại mới nhẹ giọng nói: “Ừ.”

Lập tức, Dương Mai lại tiếp tục hỏi: “Bao lâu?”

Giang Thủy nhíu mày, tựa hồ vấn đề này làm khó anh, bởi vậy cuối cùng anh đưa ra một đáp án rất có lệ: “Rất lâu.”

“Rất lâu là bao lâu chứ?”

“… Anh không biết, rất lâu chính là rất lâu.”

“À.”

Có lẽ là đáp sai rồi, Dương Mai không lại hỏi anh cái gì nữa, mãi cho đến khi tiệc cưới bắt đầu cũng không tìm anh nói một lời.

Trong bữa tiệc, Dương Mai đi toilet, vị trí kia trở thành trống không,  chưa được bao lâu lại có một người đi tới ngồi xuống.

Giang Thủy ngừng đũa, nói: “Vị trí này có người rồi.”

“Tôi biết.” Ngồi lại đây là một người đàn ông hơi lớn tuổi, ông ấy tự giới thiệu nhưng Giang Thủy không nghe rõ, chỉ nghe được ông ấy họ Phương. Lại nhìn người bên cạnh, hình như đều gọi ông là lão Phương.

Lão Phương vừa thấy chính là người biết nói chuyện, ông chỉ chỉ vị trí mông mình đang ngồi: “Người phụ nữ ngồi ở đây, có phải là bà xã cậu không?”

Giang Thủy muốn nói đúng, nhưng không biết lại nghĩ tới cái gì, cuối cùng lắc đầu nói: “Không phải.”

“Đó chính là bạn gái.” Lão Phương nói.

Giang Thủy không nói chuyện, lão Phương lại rất chắc chắn: “Hai người ngồi cùng nhau, trai tài gái sắc.”

Giang Thủy nghe xong cười cười, tiếp theo lão Phương lại nói: “Nhóc con cậu thoạt nhìn rất nội hướng nhỉ, không biết nói chuyện yêu đương thế nào có phải không? Bạn gái cậu giận dỗi cũng không biết…”

Lão Phương nói: “Vừa rồi hai người nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình tôi nghe được. Bạn gái cậu hỏi dễ nhìn có thể nhìn bao lâu, đúng không?”

“… Đúng.”

“Bạn gái cậu là muốn kết hôn đấy.” Lão Phương nói, “Cô ấy muốn cậu nhìn cô ấy cả đời, mới hỏi cậu có thể nhìn bao lâu. Này không phải muốn kết hôn thì là gì?”

Giang Thủy thu lại đũa, theo bản năng nhìn về hướng toilet.

“Cho nên tôi nói mà, cậu khẳng định là không biết yêu đương.” Lão Phương lặng lẽ cười hắc hắc, “Có phải lần đầu tiên có bạn gái không? Không có kinh nghiệm không phải rất bình thường sao, không có quan hệ sao, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, tôi mở trung tâm môi giới hôn nhân, giữa các cặp tình nhân có vấn đề yêu cầu giúp đỡ cũng có thể hỗ trợ!”

Giang Thủy nghe xong liền hồi thần, cực nhạt nhẽo cười một cái, nói: “Cảm ơn.”

Nói xong lão Phương còn ngồi bất động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, như là đang chờ anh thật sự mở miệng hỏi chuyện. Không còn cách nào, Giang Thủy đành phải lại gật đầu: “Tạm thời không có vấn đề gì.”

“Sao lại không có vấn đề? Sao có thể không có vấn đề? Bạn gái cậu cũng nổi giận rồi sao sẽ không có vấn đề?” Đôi mắt lão Phương trừng lớn, rất giống hai cái đèn lồng, “Vấn đề của cô cậu chính là, một người muốn kết hôn, một người còn không muốn. Tôi nói có đúng không?”

Giang Thủy đã không thể tiếp tục giữ được nụ cười, hơi ngơ ngác đứng lên, hờ hững nói: “Tôi đi toilet.”

Thanh âm lão Phương nhanh chóng trôi đi bên tai.

Lúc đi đến cửa toilet, Giang Thủy mới hoãn lại bước chân, dựa vào vách tường, nặng nề thả lỏng.

Thời gian trôi qua vài giây, cổ họng anh cảm thấy ngứa ngáy liền rút thuốc kẹp sau tai ra. Thuốc này là do một người lạ ngồi cùng bàn mời, không tiện từ chối nên anh đã nhận.

Anh mới ra viện, Dương Mai không cho phép anh hút thuốc, nhưng hiện tại chịu không nổi nữa, vô cùng muốn hút một điếu.

Sờ sờ trong túi, rỗng tuếch.

Có thuốc nhưng không có lửa.

Tay kẹp thuốc lơi lỏng, tự nhiên buông xuống bên sườn.

Giang Thủy thở ra một hơi thật dài, điếu thuốc kẹp ở khe hở giữa ngón tay mấy lần muốn rơi xuống.

Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một giọng nói tinh tế mát lạnh —

“Tôi có bật lửa này.”