Da thịt vòng eo bị một trận đau đớn như muốn nổ tung, trong nháy mắt Tô Tô đã bị thổi sang một bên, nằm dưới chân Văn Trọng!

"Ta không phải yêu!" Tô Tô rốt cục có thể danh chính ngôn thuận hô lên câu này, đáng tiếc như cũ, không người tin nàng.

"Yêu nghiệt, chớ có nói xạo!" Tay hắn cầm song roi, thế roi nguyên là hai con giao long biến thành, án âm dương phân nhị khí. Những yêu quái tầm thường bị roi này quất một cái sẽ hiện nguyên hình, huống chi là người bình thường?

Tô Tô lúc đầu chỉ thấy cái hông đau nhói, bất quá chỉ chốc lát, cơn đau nhức trong nháy mắt thẳng hướng thổi quét toàn thân, đau đớn không cách nào diễn tả được.

Nàng cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn mặc một bộ y phục hình thú hoa văn được thêu kim tuyến cầu kỳ. Hắn cực trẻ, nhưng tóc trắng như tuyết, ánh mắt khắc nghiệt sắc bén.

"Yêu nghiệt, còn không nhận tội! Đợi ta đánh ngươi hồn phi phách tán lúc đó mới cam tâm khai thật sao." Văn Trọng ba mắt đều mở, con mắt thứ ba của hắn có thể phân biệt gian tà trung can, nhân tâm hắc bạch. Nhưng lần này trên người nàng phủ một tầng yêu khí quỷ dị, nếu là yêu quái bình thường bị hắn đánh một roi đã sớm khôi phục nguyên hình, nhưng thiếu nữ trước mắt vẫn có thể duy trì được nhân hình, nếu không phải trên người nàng tản mát ra yêu khí, có lẽ hắn cũng đã bị yêu nữ này lừa gạt.

Tô Tô đương nhiên không có khả năng thành thật nhận tội: Không sai! Mục đích của ta chính là diệt thế, xử lý Trụ vương của các ngươi sau đó còn muốn hủy cơ nghiệp Thành Thang sáu trăm năm của các ngươi.

Quyết liệt không thừa nhận. "Ta không phải yêu..."

"Nghiệt súc, vậy đừng trách ta vô tình." Văn Trọng cau mày, lần thứ hai giơ roi—

"Văn thái sư! Thủ hạ lưu nhân!" Hoàng Phi Hổ thấy Tô Tô rất lâu chưa về, nghi có bất trắc liền vào rừng tìm nàng, ai biết lại thấy một màn này.

"Chớ để yêu nữ này mê hoặc." Văn Trọng khô thanh.

Hoàng Phi Hổ lao tới giữ chặt cây roi của Văn Trọng, "Hết thảy bệ hạ tự có chủ trương, Đát Kỷ dù sao cũng là ái nữ của Tô Hộ, nếu thái sư lén giết chết nàng, cũng không thể phục chúng, sợ rằng đến lúc đó, sẽ khiến cho Tô Hộ tạo phản lần thứ hai. Đến lúc đó, chúng sinh sẽ lầm than. Muốn giết, trước tiên hãy đem nàng nghiệm chứng trước mặt tam quân, nếu quả thật nàng chính là yêu, đến lúc đó có thể danh chánh ngôn thuận lấy lí do trừ yêu mà giết nàng."

"Lời ấy của ngươi thật sự bàng quan?" Văn Trọng chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Phi Hổ, tuy không có động thủ lần nữa, lại cũng không có ý dừng tay.

Hoàng Phi Hổ nói, "Thượng thiên có đức hiếu sinh, nàng cũng bất quá đến tuổi cập kê, chỉ là một thế gia nữ tử tay trói gà không chặt, nếu là thái sư ngộ phán..."

Văn Trọng trầm mặc khoảng khắc, bình tĩnh theo dõi hắn nửa buổi, kết luận, "Võ Thành vương, lòng của ngươi thật là mềm yếu."

Hoàng Phi Hổ chỉ thấy đường đường là một trượng phu, hạ sát thủ một cái nhu nhược nữ tử, thực không cách nào nhìn đẹp mắt được.

Ngay tại lúc song phương giằng co hết sức, Đế Tân rốt cục khoan thai đến gần.

Tô Tô hấp hối quay đầu nhìn về hướng Đế Tân, lệ doanh má phấn, "Bệ hạ..."

Nàng dùng vẻ mặt đáng thương nhất của cuộc đời này nói, "Tô Tô... không phải yêu..."

Đế Tân đưa mắt nhìn nàng, sau đó dời tầm mắt, hỏi Văn Trọng, "Thái sư, ngươi nói Đát Kỷ là yêu?"

"Phải."

Cặp mắt Tô Tô tập trung trên người Trụ vương, yếu nhược khóc không ra tiếng, "Ta không phải, thực không phải..."

Đế Tân thật lâu không nói, tầm mắt vẫn không dừng lại ở Tô Tô, sau đó hỏi "Vậy... thái sư có bằng chứng gì không?" Ký Châu phiên loạn mới được bình ổn, hắn tất nhiên là không nguyện lại hao tài tốn của, một lần nữa nhấc lên chiến tranh, hơn nữa sau khi bị nhục vì thua cuộc nếu phải trải qua nỗi đau tang nữ nhi, Tô thị chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù

.

Văn Trọng khẽ chau mày, "Yêu nữ này đạo hạnh khá cao, vừa rồi không thể nhượng nàng hiện ra nguyên hình, bất quá ta tế ra giao long, dù là yêu quái đạo hạnh có cao thâm cỡ nào cũng vô pháp che lấp."

Hoàng Phi Hổ can gián, "Hình dạng này của nàng, không thể chịu được roi thứ hai cùa ngươi, sợ là phải tan hương ngọc nát."

Thiếu nữ nước mắt rơi như mưa, ưu tư hỏi, "Là Tô Tô làm sai cái gì sao... muốn vu tội ta như vậy, ta không phải yêu... Không phải..." Lời nói tới một nửa, bỗng nhiên lấy tay che miệng, từng ngụm từng ngụm máu tươi khiếp đảm kinh tâm theo giữa ngón tay chảy xuống, sắc mặt trắng như tờ giấy, sợi tóc hỗn độn, như mưa tẩm lạc hoa, buồn rầu thương nhân vô cùng.

Hoàng Phi Hổ vội la lên, "Bệ hạ, nàng sợ là tâm phế bị thương, tình thế nguy kịch."

Đế Tân chỉ cúi đầu liếc nàng, gương mặt không có một tia biểu tình.

Tô Tô nội tâm đã sắp chửi má nó, vẫn là phải ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung vẫn là không quên điềm đạm đáng yêu khẩn cấp phát sóng SOS. "Bệ hạ..."

Ngươi mà không cứu ta! Tô Tô trong lòng oán hận chửi, nếu lần này ngươi không cứu ta, ta mà có thể sống sót, cho dù Nữ Oa không ra lệnh ta cũng muốn tiêu diệt ngươi!

Đế Tân bên kia động cũng bất động không nhìn tới nàng, một giây trước khi Tô Tô phát điên mới rốt cục giật giật tôn tay, cúi xuống ôm nàng vào trong ngực, "Thái sư thuật pháp đều là sát chiêu, bất luận nàng phải là yêu hay không, cũng bị thương tổn. Hiện tại lại chưa có kế sách lưỡng toàn, không bằng sau khi đại quân hồi Triều Ca, triệu tập người tài ba dị sĩ trong thiên hạ nghiệm yêu."

Thiên tử đã mở miệng, yêu cầu song phương đều thối lui từng bước, Hoàng Phi Hổ và Văn Trọng tự nhiên nhất tề hô "Vâng", không dám tiếp tục dị nghị.

Lúc thiếu nữ vừa mới bị hắn ôm lấy, phảng phất nghĩ muốn kháng cự đặt hai tay chống trước ngực hắn, chỉ tạm dừng một chút, nước mắt lưng tròng bi thương nhìn hắn, "Tô Tô không phải yêu... không phải..."

Đế Tân chỉ cúi đầu nhìn quét nàng một cái, không có mở miệng.

Không được đế vương đáp lại, thiếu nữ đáng thương khép mắt, bàn tay hết sức nhỏ thăm dò bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, lông mi run rẩy, thì thào, "Ta thực không phải…Ta không có lừa ngươi..."

Hắn vẫn không có nói chuyện, lại cũng không có đẩy tay nàng ra.

Thiếu nữ thoáng an tâm, tiếp tục lộ ra vẻ khiếp đảm cùng cẩn thận dè dặt ỷ lại ở trong ngực hắn thút tha thút thít, hình tượng một hài tử nhận hết ủy khuất, "Bệ hạ, ta nhớ nương... hu hu, ta cũng nhớ phụ thân..."

Nói chung vẫn là lần

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 18 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-18.html#ixzz2YbwDCaIJ

ầu gặp gỡ tân phi tuổi nhỏ tính nết trẻ con như vậy.

Đế Tân có chút dở khóc dở cười, hài tử... nàng quả thật vẫn chỉ là một hài tử, tuổi tác chỉ tương đương với n Giao.

Đại nương Hello Kitty vùi mặt thật sâu trong lòng hắn, che lại biểu tình của nàng, khi xác định đã tạm thời thoát ly nguy hiểm, rốt cục yên tâm ngất đi.

~~o~~

Bị thương phải kiêng cử động một trăm ngày, càng không nói đến Tô Tô lần này ăn được chính là cái đại khổ đầu.

Đi Triều Ca đường xá xa xôi, ven đường đi đi ngừng ngừng, đói ăn khát uống, gió bụi nhọc nhằn. Tô Tô không có bị an bài cùng Trụ vương nằm chung một giường lớn, Thương quân làm việc hiệu suất rất mau, màn đêm buông xuống, một chiếc giường mini đã được dời nhập cổ xe ngựa, Tô Tô và Đế Tân hai đại bệnh nhân, dọc theo đường đi một người chiếm cứ một giường lớn ngày ngày khổ chuốc thuốc thang. Nhàn hạ, hai người tự cầm chén thuốc đưa mắt nhìn nhau, Tô Tô cũng sinh ra vài phần đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau với hắn.

So sánh với Đế Tân bão nổi cũng bất động uống thuốc như uống nước, Tô Tô nhíu mày nắm một muỗng mật, mỗi lần uống thuốc đều cơ hồ sống không bằng chết.

Biết người biết ta mới có thế bách chiến bách thắng, khi thân thể Tô Tô hơi khôi phục một chút liền âm thầm liên lạc Mị Hỉ, tình báo điều tra Trụ vương.

"Đế Tân tên Thụ, thiếu niên anh dũng, phái quân đông hạ chinh phạt Lai Di, cũng tự mình tấn công phía nam Cửu Miêu, đem quốc thổ kéo dài tới Đông Hải, tựa Trường Giang, thi hành cách tân, đánh vỡ thế lực quý tộc, nhậm tài duy hiền..."

Tô Tô vừa nghe đến Đế Tân tên là Thụ, triệt để hóa đá...

Oh~My God!

Hắn là thụ! Hắn dĩ nhiên là thụ!

Mặc kệ Mị Hỉ thao thao bất tuyệt thổ lộ những chiến công của hắn, Tô Tô vẫn không thể mở miệng...

Có phải nàng đã nghe lầm hay không? Vô đạo hôn quân nổi tiếng tàn bạo ở chỗ này dĩ nhiên là cái minh quân chăm lo việc nước mở mang bờ cõi?

Tô Tô thật lâu mới tìm được thanh âm, "Vậy... hiện tại Đế Tân là trời sinh ma ốm hay là sau này mới...?"

Sau khi Mị Hỉ do dự một hồi, mới trả lời, "Thân thể Đế Tân... là sau khi xuất hiện ở cung Nữ Oa, mới yếu nhược."

Tô Tô nâng quai hàm, xem ra quả thật Nữ Oa cùng hắn kết thù kết oán thâm hậu, sau khi biến hắn thành ma ốm, chưa đã giận còn muốn hủy diệt giang sơn của hắn...

Mị Hỉ chưa chịu dừng, tiếng tim đập thông qua linh vũ truyền tới, "Còn có vấn đề gì sao?"

"Tạm thời không có."

Mị Hỉ dừng lại một chút, hỏi "Thanh âm của ngươi hư nhuyễn vô lực, đã xảy ra chuvện gì sao?"

"Ừ, hai ngày này bị nhiễm chút phong hàn..."

"Hừ, làm gì có yêu quái bị nhiễm bệnh!"

"Tại yêu thế ta suy yếu thôi..." Tô Tô nhanh chóng cắt lời, "Cứ như vậy đi, Mị Hỉ, về sau có chuyện ta sẽ tìm ngươi."

Ngón tay Mị Hỉ vuốt vuốt linh vũ tươi đẹp trên áo, con ngươi dần dần trầm lạnh xuống, cắt đứt liên hệ.

Hừ, Văn Trọng…