Edit: Bo

☆, chương 10

Hạ Chuẩn thấy những con chó Shepherd đột nhiên đều thành thật nằm xuống , tuy rằng trong lòng có chút kỳ quái, bất quá tốt xấu gì cũng thoát nạn liền nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Nam Đình cười cười, nâng cằm, nói: “Tôi nói a, bất quá chỉ là mấy con chó con mà thôi, anh nhìn tụi nó kìa , thật là ngoan.”

Đôi mắt Diệp Nam Đình vô cùng đặc biệt, đó chính là thứ khiến cậu lấy làm tự hào nhất. Cũng chỉ có mỗi đối thủ một mất một còn là Hạ Chuẩn không sợ hãi đôi mắt của cậu mà thôi, trừ hắn ra, bất luận là người hay là động vật, chỉ cần chạm đến ánh mắt của Diệp Nam Đình cậu, điều sợ đến nổi sắp tè ra quần.

Diệp Nam Đình cũng chỉ là dùng đôi mắt dọa sợ hơn hai mươi mấy con cẩu mà thôi, cũng không có cái gì đắc ý cho lắm. Bất quá khi cậu nhìn thấy biểu tình giật mình của Hạ Chuẩn, liền cảm thấy vô cùng đắc ý.

Diệp Nam Đình quay đầu lại nhìn Hạ Chuẩn, Hạ Chuẩn cũng vừa lúc nhìn qua cậu, ánh mắt hai người lập tức liền giao nhau.

“Làm gì ?”

Hạ Chuẩn bị Diệp Nam Đình đột nhiên nhìn chằm chằm, liền cảm thấy có chút chột dạ. Nhưng cụ thể chột dạ cái gì, hắn cũng không biết. Hắn có điểm lo lắng Diệp Nam Đình sẽ nhìn ra tâm sự của mình.

Diệp Nam Đình “Sách” một tiếng, hai mắt của cậu quả nhiên đối với người nam nhân trước mắt này không dùng được, thử hai lần đều không dùng được.

Diệp Nam Đình càng ngày càng cảm thấy, cái người trước mắt này thật sự chính là đối thủ một mất một còn Hạ Chuẩn. Trừ bỏ hắn ra, không ai là không sợ ánh mắt của cậu. Tuyệt đối không có.

Chẳng lẽ Hạ Chuẩn thật sự cũng giống như cậu, cũng xuyên qua? Hơn nữa so với cậu còn thảm hơn, không hề có ký ức của trước kia, mặc dù lớn lên cao lớn rắn chắc như vậy, nhưng nhìn thế nào cũng là tay trói gà không chặt giống như con gà luộc, giá trị vũ lực vô cùng thiếu thốn.

Hạ Chuẩn hỏi cậu làm cái gì, Diệp Nam Đình cũng không trả lời, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát.

Hạ Chuẩn thật sự bị cậu nhìn đến cả người nổi da gà, lại nói: “Cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì?”

Diệp Nam Đình lúc này mới phản ứng lại , bình tĩnh nâng lên tay lên lắc lắc, nói: “Không có gì , tôi chính là nhìn xem anh chừng nào thì tính toán buông tay của tôi ra, tay của tôi đều bị anh nắm đến đau.”

Hạ Chuẩn trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng còn nắm tay của Diệp Nam Đình.

Hắn vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, sợ Diệp Nam Đình thật sự bị biến thành thức ăn cho chó, cho nên từ trên xe chạy xuống kéo cậu lại, còn đem cậu bảo hộ ở sau lưng.

Hạ Chuẩn vội vàng buông lỏng tay ra, còn vẻ mặt ghét bỏ, đem khăn tay trong túi áo khoác lấy ra , dùng sức xoa xoa tay. Hắn hiện tại nhớ lại vừa rồi chính mình hành động theo bản năng, liền cảm thấy không thể tưởng tượng được, thật sự hắn bị điên rồi.

Diệp Nam Đình nở nụ cười, Hạ Chuẩn thoạt nhìn là một vẻ mặt lạnh nhạt, bất quá đôi mắt lại hàm ẩn một tia hoảng loạn, làm sao có thể tránh được đôi mắt của Diệp Nam Đình.

Diệp Nam Đình cảm thấy tâm trạng có điểm vui sướng, nói: “Anh quan tâm tôi như vậy, quả nhiên là thích tôi đi ?”

Nếu trước mắt cậu chính là Hạ Chuẩn đối thủ của cậu, lại là Hạ Chuẩn bị mất trí nhớ , bị cậu mê hoặc, mê đến nỗi ngoan ngoãn phục tùng, quả thật nghĩ tới đã khiến lòng người vui sướng.

Chờ Hạ Chuẩn khôi phục ký ức, nhớ tới hắn đối với cậu thuận theo như thế, chỉ sợ hắn sẽ thắt cổ hay đâm tường chết cũng nên.

Diệp Nam Đình tưởng tượng như vậy, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Hạ Chuẩn không nghe được câu trả lời của Diệp Nam Đình, lấy ra điện thoại gọi điện.

Rất nhanh có người tiếp điện thoại, tai Diệp Nam Đình đặc biệt thính, trong điện thoại là thanh âm lạnh như băng của nam nhân.

Nam nhân nói: “Tiên sinh.”

Hạ Chuẩn: “ Kiểm tra cho tôi một số sự tình.”

“Vâng, tiên sinh.” Nam nhân nói.

Diệp Nam Đình nhìn chằm chằm Hạ Chuẩn gọi điện thoại hơn nửa ngày, trong đầu tất cả đều là làm như thế nào để “Câu dẫn” Hạ Chuẩn, một bụng ý xấu.

Hạ Chuẩn gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Nam Đình, sau đó liền kéo cửa xe, chuẩn bị lên xe bỏ chạy lấy người.

Diệp Nam Đình vừa thấy, động tác vô cùng nhanh chóng, bước chân vừa động, xoay người, “Xoát” một cái,  sét đánh không kịp bưng tai  ngồi vào xe của Hạ Chuẩn.

Hạ Chuẩn sửng sốt, hắn vừa mới mở ra cửa xe, Diệp Nam Đình động tác vô cùng nhanh liền ngồi vào, giống như chính Hạ Chuẩn vì cậu mà đặc biệt mở cửa.

Hạ Chuẩn hôm nay cũng không biết mặt chính mình đen bao nhiêu lần, nói: “Cậu ngồi vào đây làm gì?”

Diệp Nam Đình ngửa đầu, vẻ mặt chân thành nhìn hắn, nói: “Anh không phải nói đưa tôi đến bãi đỗ xe sao? Nhìn lịch thiệp như thế lại thích nói suông à, thật là làm người ta tổn thương.”

Hạ Chuẩn: “……”

Chính mình chỉ nói một câu, liền rước lấy một hồi cào nhàu của Diệp Nam Đình.

Hạ Chuẩn có chút đau đầu, dứt khoát im lặng, vòng tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào trong xe.

Hạ Chuẩn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Lái xe.”

Diệp Nam Đình cũng nghiêng đầu nhìn, nói: “Lái xe? Tôi không biết lái.”

Hạ Chuẩn cảm giác đầu óc ong ong vang lên, tức giận đến váng đầu ù tai! Tên này không biết lái xe, vậy mắc mớ gì lại giành ghế lái ?

Diệp Nam Đình cũng là vừa đến nơi đây, cái loại đồ vật này, trong trí nhớ thật sự là có, nhưng không hề kèm theo cách sử dụng, lúc này ngồi ở vị trí lái, có điểm mơ hồ.

Diệp Nam Đình vừa thấy bộ dáng tức giận của Hạ Chuẩn, xua xua tay, nói: “Được, lái xe liền lái xe, anh chờ.”

“Cậu kêu tôi chờ!”

Hạ Chuẩn thật sự bị cậu chọc đến điên rồi, giữ chặt tay của Diệp Nam Đình đang để trên tay lái, nói: “Không được lái, cậu muốn đưa tôi đi gặp thượng đế à?”

Diệp Nam Đình cười, nói: “ không có, Tôi thương anh còn không hết.”

Cậu đột nhiên nói như vậy, làm cho Hạ Chuẩn trong lòng một trận hốt hoảng, vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, trong lúc nhất thời không biết nên phát hỏa tiếp như thế nào.

Liền nghe Diệp Nam Đình tiếp tục nói: “Anh có tiền, lại có quyền, tôi còn đang có nhược điểm của anh, như thế nào lại nhẫn tâm đưa anh đi gặp thượng đế a, nếu anh thật sự đi gặp thượng đế, đối với tôi vô cùng có hại.”

Hạ Chuẩn: “……”

Hạ Chuẩn không nói gì, đen mặt từ ghế phụ bước qua, đem Diệp Nam Đình đẩy ra ghế sau, sau đó ngồi vào ghê lái.

Chờ Hạ Chuẩn cột kỹ đai an toàn, chuẩn bị lái xe , mới cảm thấy không thích hợp. Chính mình lái xe, Diệp Nam Đình còn ngồi ở ghế sau, nhìn thế nào cũng thấy chính mình như bác tài xế, còn Diệp Nam Đình thì như một công tử.

Bất quá hối hận cũng không còn kịp, Hạ Chuẩn không muốn cùng Diệp Nam Đình nói nữa, miễn cho bản thân bị chọc đến tức chết.

Diệp Nam Đình thoải mái dễ chịu ngồi ở xe ghế sau, còn bắt chéo chân, nói: “Hạ Chuẩn, anh vừa rồi gọi điện thoại cho ai thế? Những con chó đó là do ai cố ý thả vào? Vì cái gì?”

“Cậu dám nghe lén tôi gọi điện thoại?” Hạ Chuẩn liếc mắt một cái qua kính chiếu hậu.

Diệp Nam Đình nói: “Không có nghe lén, tôi nghe lén làm gì? Anh nói chuyện thanh âm lớn như vậy, nghe vô cùng rõ ràng.”

Hạ Chuẩn nói: “Cùng cậu không quan hệ.”

“Cùng tôi không quan hệ?” Diệp Nam Đình nhướng mày nói: “Những con chó đó có người đặc biệt bài ra, tôi cảm thấy là có người nhằm vào tôi a, tại sao lại cùng tôi không quan hệ?”

Hạ Chuẩn cười một tiếng, nói: “Cậu còn biết là có người cố ý nhằm vào cậu à? Vậy sao cậu không hảo hảo xem lại bản thân một chút.”

Diệp Nam Đình thở dài, nói: “Tôi mỗi ngày đều tự mình ngắm bản thân a, tôi lớn lên đẹp trai như vậy, người lại thông minh, làm gì đều thành công, tự nhiên có rất nhiều người hâm mộ và ghen ghét tôi, nhằm vào tôi cũng là chuyện thường.”

Hạ Chuẩn: “……”

Diệp Nam Đình nhìn Hạ Chuẩn một mặt đầy trêu chọc, liền nói: “Tôi không đẹp trai thì làm sao mê hoặc được anh? Tôi mà không thông minh làm sao có thể có được nhược điểm của anh? Anh nói xem có phải hay không?”

Hạ Chuẩn: “……”

Diệp Nam Đình lại nói: “Anh sao không trả lời tôi?”

Hạ Chuẩn: “……”

Hạ Chuẩn đen mặt nói: “Tới rồi, lăn xuống đi.”

Diệp Nam Đình nhìn ra cửa xe, thật sự là tới rồi, xe cũng ngừng lại, bên cạnh chính là xe bảo mẫu của chính mình.

Hàn Lâm Kỳ đang ngồi ở trên xe, thoạt nhìn là đang chờ Diệp Nam Đình trở về.

Bất quá xe bên cạnh xe còn đứng một người, chính là Thích Tĩnh Văn, Thích Tĩnh Văn ở cùng Hàn Lâm Kỳ nói cái gì đó.

Diệp Nam Đình nhìn lên, kéo ra cửa xe, liền từ trên xe bước xuống, sau đó bước tới trước mặt bọn họ.

Hàn Lâm Kỳ là người đầu tiên nhìn thấy cậu, chạy nhanh đến nói: “Diệp ca, anh đã trở lại.”

Thích Tĩnh Văn nghe được Hàn Lâm Kỳ nói, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Nam Đình như phảng phất thấy quỷ, bị dọa run một cái.

Diệp Nam Đình không cần cẩn thận nhìn, liền biết Thích Tĩnh Văn trong lòng khẳng định có quỷ.

Thích Tĩnh Văn bình tĩnh một chút, nói: “Cậu không phải cùng Hạ tiên sinh đi ăn cơm sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại?”

Diệp Nam Đình chỉ chỉ phía sau, nói: “Vậy à? Hạ Chuẩn vừa đưa tôi trở về.”

“Đưa cậu trở về?” Thích Tĩnh Văn sắc mặt có điểm vặn vẹo, nhìn thoáng qua vị trí Diệp Nam Đình chỉ, thật đúng là xe của Hạ Chuẩn.

Hạ Chuẩn từ trên xe đi xuống , Diệp Nam Đình còn xoay người đối với hắn vẫy vẫy tay.

Hạ Chuẩn cảm thấy, Diệp Nam Đình vẫy tay như thế, thật sự rất giống đang gọi sủng vật.

Diệp Nam Đình cười nói: “Tôi cùng Hạ Chuẩn ăn cơm, nói chuyện  tâm tình, còn bị vài con cẩu làm phiền, lúc này mới trở về, tôi không cảm thấy nhanh cho lắm .”

Thích Tĩnh Văn nghe cậu nói “cẩu”, sắc mặt càng khó nhìn, trong nháy mắt đặc biệt hoảng loạn, đôi tay có chút run rẩy.

Diệp Nam Đình trên dưới đánh giá Thích Tĩnh Văn, cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Hạ Chuẩn, nói: “Anh không phải muốn biết, ai đem tới một đống chó con sao? Tôi thấy không cần tra xét, người này a, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”

“Cậu nói cái gì?” Thích Tĩnh Văn lập tức nói: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, cái gì chó với chó con, tôi không biết, cậu muốn vu oan tôi sao?”

Diệp Nam Đình cười, nói: “Cậu sao lại nói tôi oan uổng cậu, tôi đây là đang khích lệ cậu.”

Thích Tĩnh Văn cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu nơi nào cũng nhằm vào tôi, lại hảo tâm khích lệ tôi sao? Tôi không tin.”

Thích Tĩnh Văn nói lập tức đi đến bên Hạ Chuẩn, kéo cánh tay Hạ Chuẩn, ủy khuất nói: “Diệp Nam Đình cho dù cậu oan uổng tôi, tôi cũng không trách, tôi biết Hạ ca ca sẽ tin tưởng tôi.”

Hạ Chuẩn nhíu nhíu mày, nói: “Diệp Nam Đình, chuyện này tôi đã cho người đi điều tra, chờ tra ra manh mối lúc sau lại nói.”

Diệp Nam Đình vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất là khó chịu, Hạ Chuẩn đây là bênh Thích Tĩnh Văn?

Cậu dứt khoát đi lên trước hai bước, giơ tay kéo Hạ Chuẩn ,mặt khác một tay dùng kỷ xảo , liền đem Hạ Chuẩn tách ra khỏi bàn tay đang kéo của Thích Tĩnh Văn.

Thích Tĩnh Văn lập tức nổi trận lôi đình: “Diệp Nam Đình! Cậu làm gì?”

Diệp Nam Đình học bộ dáng của Thích Tĩnh Văn, ôm một cánh tay của Hạ Chuẩn, cười nói: “Làm cái gì? Người này đã là của tôi, từ hôm nay trở đi, người khác không thể tùy tiện chạm vào.”

“Cậu nói cái gì?” Thích Tĩnh Văn trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, chẳng lẽ Hạ Chuẩn thật sự thích Diệp Nam Đình, muốn cùng Diệp Nam Đình ở bên nhau?

Hạ Chuẩn đột nhiên nghe được lời này của Diệp Nam Đình, nháy mắt trong đầu có điểm ngốc. Sao nghe như thế nào thì lời này của Diệp Nam Đình cũng giống như đang thổ lộ, tuyên bố chủ quyền sở hữu như đúc.

Hạ Chuẩn vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn thoáng qua bên người Diệp Nam Đình, nói: “Cậu lại nói hươu nói vượn cái gì đấy.”

Hắn tuy rằng nói như vậy, bất quá Thích Tĩnh Văn căn bản không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Hạ Chuẩn căn bản không hề đẩy cánh tay Diệp Nam Đình ôm hắn……

……….