Editor: Qing Yun

Thủy Hử có viết, Lâm giáo đầu Lâm Xung thống lĩnh 80 vạn quân đi lên Lương Sơn giữa đêm tuyết nhưng lại bị ba chữ đầu danh trạng ngăn ở ngoài.

Lâm Xung nghi hoặc, tiểu nhân phạm phải tội chết nên mới xin gia nhập, cớ gì lại nghi ngờ?

Chu Quý bèn nói với anh ta, bất cứ hảo hán nào nhập nhóm bọn họ cũng cần phải nạp đầu danh trạng cả.

Đầu danh trạng là cái gì?

Là nói anh đi xuống núi giết một người, hiến nạp cái đầu đó mới không bị nghi ngờ.

Bành Hán Sinh bĩu môi nhìn người máu thịt mơ hồ trên đất, nói với Lục Ngang: “Đây là đầu danh trạng của cậu.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn chằm chằm Lục Ngang.

La Vận Hoa trốn trong chỗ tối, ông ta cũng căng thẳng nhìn chằm chằm mỗi một chi tiết nhỏ trên mặt Lục Ngang, ông ta muốn nhìn ra gì đó từ vẻ mặt của anh.

Thế nhưng Lục Ngang chỉ thản nhiên đứng đó, mặt mày vẫn vô cảm như trước.

Anh rũ mi mắt nhìn người trên mặt đất, Lục Ngang hờ hững nói: “Muốn giết người?” Những lời này nghe không ra cảm xúc gì.

“Làm sao, không ra tay được?”

Bành Hán Sinh liếc mắt nhìn, cười khẽ: “Người này là công an.

Chàng trai, nếu cậu không ra tay được…” Nói đến đây, ông ta dừng lại.

Giây tiếp theo, Bành Hán Sinh đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.

“Vậy cậu chính là công an.” Ông ta nhìn chằm chằm Lục Ngang.

Lục Ngang ngước mắt, thản nhiên nhìn sang.

Trong phòng chợt trở nên an tĩnh, “Ha ha ha ha.” Trương Phàm bỗng nhiên cười.

Cơ thể tàn tạ chống lên bức tường phía sau, anh ấy nói: “Ông muốn giết tôi còn không phải muốn báo thù cho con trai ông à?” Anh ấy liếc nhìn Bành Hán Sinh: “Đáng tiếc, trên tay con trai ông có bao nhiêu mạng người, đã luân hồi thành súc sinh từ lâu rồi!”

Anh ấy cố ý chọc giận Bành Hán Sinh.

“Súc sinh, ông biết không? Heo chó không bằng, con mẹ nó chính là súc sinh!” Trương Phàm dựa vào tượng, vừa nói vừa cười.

Nghe một loạt từ súc sinh, Bành Hán Sinh giận dữ vô cùng! Năm đó ông ta chạy từ trong nước đến Myanmar, thứ kia bị thương cho nên chỉ có một đứa con này.

Mà bây giờ đứa con duy nhất bị Trương Phàm giết… “Tống Chí!” Bành Hán Sinh đen mặt gọi người phía sau.

Người đàn ông ở khách sạn tiến lên.

Người này mặc đồ màu đen, hai cánh tay lộ ra ngoài nổi đầy cơ bắp.

Gã đi thẳng đến chỗ Trương Phàm, chân dẫm mạnh lên đầu anh ấy.

Trương Phàm ngã xuống đất, anh ấy chỉ còn một cánh tay, bị ngã thì lao lực ngồi dậy.

Phun ra một ngụm máu, Trương Phàm cười khiêu khích Tống Chí: “Có giỏi mày đánh chết tao đi.”

Anh há miệng, máu tươi trong miệng lập tức tràn ra.

Tống Chí nhấc chân đá mạnh xuống, lại đạp lên đầu Trương Phàm lần nữa, đế giày leo núi cứng rắn dẫm xuống, cũng dùng sức xoa nghiền.

Trương Phàm bị gã giữ đầu không động được.

Mặt anh ấy đỏ au, đôi mắt sắp không mở ra nổi, cả người cuộn tròn nhưng vẫn cười khúc khích.

Anh ấy không nhìn Lục Ngang, chỉ nhìn Bành Hán Sinh, liên tục nói lời khiêu khích.

“Cho một cái sảng khoái xem nào!” Anh ấy cố nói.

“Muốn sảng khoái?” Bành Hán Sinh hừ lạnh: “Nằm mơ đi thôi!”

Tống Chí rút một cái dao găm ở mép giày ra.

“Bạch gia.” Lục Ngang không vui, anh cau màu nhắc nhở Bành Hán Sinh: “Đây không phải đầu danh trạng của tôi à? Bị người khác đánh chết thì tôi còn đầu thế nào?”

Nói xong, Lục Ngang lạnh lùng cười một tiếng, như là từ này đến giờ đang xem một trò hề.

“Tống Chí!”

Bành Hán Sinh gọi người đàn ông mặc đồ đen lại, cũng đưa mắt ra hiệu cho gã.

Tống Chí nắm dao đến trước mặt Lục Ngang.

Lục Ngang không nhận, anh cau mày nói: “Tao không cần dao.”

“Mày không có tư cách chọn.” Tống Chí nói bằng tiếng Trung bập bẹ.

Lục Ngang hờ hững không để ý đến gã.

Anh quay đầu, chỉ gằn từng chữ một với Bành Hán Sinh: “Tôi không cần dao.

Tôi giết người chỉ dùng súng.”

Trương Phàm bị đánh đến mức không mở được mắt, anh ấy nhếch miệng cười ha ha.

Đang cười, khóe mắt chợt cảm thấy ấm áp, cũng không biết là máu hay là nước mắt.

Lục Ngang đang mạo hiểm giúp mình, muốn cho mình lên đường nhẹ nhàng hơn.

Bởi vì một súng bắn chết là sảng khoái nhất, không có đau đớn.

Còn nếu cầm dao đâm thì rất đau, đến khi máu chảy hết mới chết được, đúng là chịu tội!

Trương Phàm chống người ngồi dậy, mặt mày bình tĩnh.

“Bạch gia, tôi đến nói chuyện làm ăn với ông, ông thử tôi là không thành vấn đề, nhưng có thể nhanh lên không?” Lục Ngang hơi nhíu mày, anh đã hơi mất kiên nhẫn.

Bành Hán Sinh im lặng ra hiệu cho Tống Chí.

Tống Chí rút khẩu súng bên hông đưa cho Lục Ngang.

Lục Ngang vẫn cầm súng bằng tay phải, anh nhìn về phía chiến hữu của mình.

Trương Phàm ngồi dựa vào tường, cuối cùng liếc nhìn Lục Ngang một cái.

Anh ấy cố gắng mở to đôi mắt sưng húp, hé miệng cười thầm.

Ánh nắng lọt qua khe hở của những thanh trúc tạo nên cột sáng ấm áp như là bàn tay chỉ dẫn của thượng đi.

Điếu thuốc trên tay sắp cháy hết, Lục Ngang giơ súng lên.

Anh nhắm thẳng họng súng vào trái tim Trương Phàm.

Hít một hơi thuốc, mím môi, bóp cò.

“Cách—”

Không có đạn.

Không có đạn!

Sắc mặt Lục Ngang bỗng trầm xuống, trong lòng có gì đó đảo ngược lên, cùng lúc ấy, Tống Chí nhặt con dao trên đất ngồi xổm xuống hung hăng đâm vào người Trương Phàm! Đâm từng nhát, từng nhát một!

Mỗi một dao đều như đâm lên người anh!

Từng dao chí mạng, từng dao đau đớn!

Tống Chí nắm chuôi dao, gã lại dùng sức xoay một cái—

Giây phút ấy, cả thế giới đều yên tĩnh.

Núi rừng có gió nhẹ thổi qua kéo cây lá lay động.

Trương Phàm nhìn nóc nhà, anh ấy hơi hé miệng, bỗng nhiên, anh ấy vẫn nở nụ cười.

Núi rừng âm u không thấy ánh mặt trời, có người cất giọng đứt quãng ngân nga câu hát.

Tiếng hát kia quẩn quanh phía trên cánh rừng, leng keng đầy nội lực, dũng cảm bao la hùng vĩ, khí thế hùng hồn, anh ấy đang đưa tiễn chính mình.

“Mấy độ mưa mấy độ gió mấy độ—”

“Chết đi!”

Tống Chí lại đâm xuống một dao.

Tất cả mọi âm thanh, đột nhiên im bặt.

Ngày đó, anh ấy nói, tôi tên là Trương Phàm, cậu thì sao.

Lục Ngang.

Anh ấy còn khoe khoang, xem này, bạn gái tôi rất xinh đẹp, tôi muốn cưới cô ấy làm vợ.

Lục Ngang cười.

Nhưng mà, anh ấy không thể trở về được nữa, không thể cưới cô ấy được nữa.

“Con mẹ mày! Mày chơi tao vậy hả?” Lục Ngang nhấc chân đạp mạnh vào người Tống Chí.

Tống Chí rút dao đứng lên.

Trên mặt, trên người gã dính đầy máu.

Mặt gã vô cảm, gã chính là đồng lõa của ma quỷ.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, phất qua người đàn ông dũng cảm cứng cỏi kia.

Anh ấy đã không còn thở, anh ấy vĩnh viễn khép đôi mắt lại.

Anh ấy hy sinh trong thế giới ma quỷ này, anh ấy rời đi bằng cách đau đớn nhất.

Giờ khắc này, gió chợt mạnh lên, cũng càng thêm lạnh hơn.

Cơn gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, đến đưa tiễn người anh hùng, đến đưa linh hồn thánh khiết của anh ấy vào đám mây, đưa đến thế giới không có nỗi đau.

Lục Ngang nắm chặt khẩu súng, cánh tay buông thõng bên người, cũng cố mở to mắt.

Anh không thể khóc.

Anh không thể khóc.

Anh không thể khóc.

An An không còn nơi nào để đi, hôm nay cô không thể không quay về phòng trọ của mình.

Vốn dĩ thời tiết không xấu, ai ngờ đến chạng vạng lại bắt đầu đổ mưa.

Cơn mưa này kéo dài suốt cả đêm, đến ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Trời mưa thì cô không thể đón du khách được nữa, An An muốn tìm một công việc khác.

Tuy cô còn trẻ tuổi nhưng cũng có suy tính riêng của mình.

An An không muốn làm những công việc lặt vặt như trước kia, cô muốn tìm một công việc đứng đắn có thể làm lâu dài.

Như vậy chờ Lục Ngang trở về, hai người có thể sống cuộc sống an ổn.

Nhưng chạy suốt buổi sáng cũng không thu hoạch được gì.

Bây giờ hỏi việc nào cũng yêu cầu tốt nghiệp đại học chuyên ngành liên quan, một học sinh cấp ba như cô không ai muốn tuyển cả.

Bị từ chối suốt cả một buổi, An An mặt xám mày tro tùy tiện tìm ít đồ ăn lấp bụng cho qua bữa trưa, nhìn thấy trời vẫn còn mưa, hơn nữa thế mưa ngày càng lớn, cô chỉ đành uể oải đi về phòng.

Ngã xuống giường, An An nhìn di động chằm chằm.

Vẫn không có tin tức gì của Lục Ngang.

An An liền hỏi anh: “Lục Ngang, vẫn chưa về ạ?”

An An lại bướng bỉnh: “Lục Ngang, anh bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi hả?”

*

Hôm nay trời mưa, bên cửa khẩu không nhiều người nhưng vẫn cần phải xếp hàng.

Lục Ngang lấy lại điện thoại trong quầy trữ vật.

Vừa khởi động máy là có vô số tin nhắn nhảy ra.

La Khôn, La Hồng Thiến, đương nhiên có cả An An.

Ngón tay dừng lại giây lát, cuối cùng anh xem tin nhắn của La Khôn trước.

La Khôn hỏi anh thế nào, Lục Ngang lạnh nhạt trả lời: “Hàng không tồi, giá hơi cao.” Trả lời xong anh mới mở xem từng tin nhắn của An An, anh xem theo trình tự thời gian, từ xa đến gần.

“Lục Ngang, anh đi đến rồi rồi?”

“Lục Ngang, khi nào anh về ạ?”

“Lục Ngang, anh vẫn chưa về sao?”

“Lục Ngang, anh bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi hả?”

Lục Ngang thất thần cười, bỗng chốc nụ cười cứng lại trên mặt.

Lục Ngang ngẩn ngơ rũ mắt.

Trên màn hình là tên của An An.

Hai chữ này đứng bên nhau làm anh như nhìn thấy được cô, như là cô đang ríu rít bên tai anh.

Lục Ngang chậm rãi mơn trớn cái tên này như là chạm vào mặt cô.

*

Ngủ trưa một giấc, buổi chiều An An lại tràn đầy sinh lực tiếp tục đi tìm việc, cô nghiêm túc tự hỏi mình có thể làm gì thì điện thoại bên gối đột nhiên đổ chuông.

Cô nhào qua cầm lên, nhìn thấy tên trên màn hình cô liền cười.

An An vội vàng nghe máy: “Lục Ngang!”

Niềm vui sướng của cô đều sắp phá tan vô tuyến, vọt tới trước mặt anh… Lục Ngang im lặng giây lát mới hỏi cô: “Em ở đâu?”

Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Lục Ngang qua điện thoại, An An cảm thấy hơi khác lạ.

Giọng nói của anh rất trầm, rất vững, cũng rất êm tai.

Tai An An nóng lên, cô nói: “Em ở chỗ trọ, anh biết không, chính là…”

“Biết.” Lục Ngang nói: “Anh đến đó.”

“Anh đến đây làm gì?” An An đấu võ mồm với anh theo thói quen.

Lục Ngang dừng giây lát mới nói: “Có chuyện muốn nói với em.”

Nói xong, Lục Ngang lập tức cúp máy.

Có chuyện muốn nói với cô?

Chẳng lẽ là quá nhớ cô, cho nên không thể chờ nổi?

An An ôm điện thoại ngã xuống giường, miệng cười ngây ngô.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, An An ngồi phắt dậy.

Trong phòng cô loạn lắm, An An vội vàng đi thu dọn.

Cô gấp chăn, cất gọn quần áo, lấy chổi quét sạch phòng.

Lúc đi xuống nhà đổ rác, cô gái bán da thịt bên cạnh vừa mới tỉnh dậy, cô ấy mặc áo hai dây lộ ngực, đang mơ màng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

An An đổ rác đi lên, cô gái kia rửa mặt xong quay về phòng.

An An liếc mắt nhìn vào, cô đi qua hai bước, nghĩ thế nào lại quay trở về.

An An dựa vào cửa, gọi với vào trong: “Này.”

Cô gái kia lười biếng trả lời: “Tôi không làm ăn với con gái.”

Ai ngờ An An lại hỏi: “Rốt cuộc loại chuyện này làm thế nào?”

“Cái gì?” Cô gái kinh ngạc.

An An nói: “Dạy tôi đi.”.