Editor: Qing Yun

Đám người đánh bài kéo nhau sang căn nhà hai tầng bên cạnh suối nước nóng.

Không biết bọn họ có bao nhiêu người mà rất ồn ào.

Có lẽ ai đó thẳng lớn, luôn miệng la hét ‘Nào nào nào’, bắt đầu thu tiền khắp nơi.

Tiền đúng là thứ tốt, làm người điên cuồng.

Lục Ngang im lặng đi dọc theo hành lang, anh đứng ngoài cửa phòng.

Sống lưng vốn luôn đĩnh bạt bây giờ lại thoáng cong vì đau đớn, anh rút điếu thuốc ra đặt lên môi.

Dừng lại hai giây, Lục Ngang đẩy cửa đi vào.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, mấy chiếc bàn ghép vào nhau, ai nấy đều to mồm gào thét.

La Khôn chỉ vừa ngồi xuống, ngẩng đầu thấy anh bèn gọi: “Anh Ngang, lại đây ngồi đi.” Anh ta nói với với người bên cạnh: “Đi đi đi, nhường chỗ cho anh Ngang.”

Người kia nhanh nhẹn nhảy sang bên.

Lục Ngang không đi vào, anh đứng ở cạnh cửa, cười nói: “Khôn Tử, anh có lời muốn nói với cậu.”

“Ha?”

La Khôn ngạc nhiên, anh ta ném bài trong tay xuống đi, chống gậy đi ra.

Anh ta giống như năm đó.

Năm đó Lục Ngang cứu anh ta một lần, đánh đám lưu manh kia một trận, thế là anh ta nhận định đi theo Lục Ngang.

Khi đó Lục Ngang vừa lạnh lùng vừa ngang ngược, thế nhưng La Khôn lại chịu được.

Anh ta nói, nếu em gọi anh một tiếng anh Ngang, vậy thì cả đời này em đều là em của anh…

Khi đó La Khôn nghèo túng vô cùng, ngay cả cây gậy trong tay cũng chỉ là cành cây khô…

Lục Ngang rũ mắt, im lặng hút điếu thuốc.

Cửa sổ tầng hai là cửa sổ sát đất, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy đồi núi chìm trong bóng đêm, mấy cột sáng chiếu tới chiếu đi, tầm mắt dời xuống là có thể nhìn thấy thiếu nữ bên dưới.

An An đứng bên mép bể tắm, cô đã mặc áo tắm vào người, đai lưng buộc chặt, hoàn toàn che lấp đường cong mê người kia.

Tóc búi cao, cả người mảnh khảnh cao gây.

Nói đến đùa bỡn phụ nữ, La Vận Hoa quả thật đã đạt tới trình độ không biết xấu hổ, nhìn từ cửa sổ sát đất của tầng hai mới có thể phát hiện điểm bí ẩn của bể tắm.

Dưới chân An An là nền đá pha lê đen tuyền.

Cho dù bây giờ cô đang mặc áo tắm thì ảnh ngược phía dưới vẫn hiển hiện rõ ràng.

Bên trong áo tắm là đôi chân thon dài trắng nõn của thiếu nữ, nơi sâu nhất trong bắp đùi cũng là nơi u tĩnh nhất của cô, khe rãnh kia loáng thoáng, cũng nhợt nhạt không rõ ràng, lại cất giấu xuân thủy kiều quý nhất của thiếu nữ.

Lục Ngang dời mắt.

Im lặng hút một hơi, anh nói: “Khôn Tử, để cô ấy đi cùng anh đi.”

“Ai?”

La Khôn ngẩn ra.

Lục Ngang nâng cánh tay đang kẹp thuốc lá chỉ xuống bên dưới.

La Khôn nhìn theo.

Trong bóng đêm thâm trầm, An An đứng trên pha lê, hai bên ảnh ngược, một nửa thanh thuần, một nửa quyến rũ, đúng là muốn mạng người! Dáng người kia mỗi một đường cong đều đúng chỗ, hai cái đùi thẳng tắp xinh đẹp, cũng không biết khi quấn lên người, hoặc là khi bị tách ra, dùng sức xé rách sang hai bên sẽ là kiều mị loại nào, cũng không biết chiếc miệng hồng diễm kia sẽ kêu ra thanh âm gì… Chỉ cần tưởng tượng như vậy, cổ họng La Khôn liền khô khốc, phía dưới căng cứng kêu gào, chỉ hận không thể xoa nát An An ngay lập tức, xỏ xuyên qua cô từ dưới lên trên, chết đi sống lại vô số lần trên người cô.

Cô nàng này chính là cực phẩm.

Lòng bàn tay vẫn còn lưu giữ cảm xúc trơn trượt bên hông An An, La Khôn chà xát tay, cười ha hả quay đầu hỏi Lục Ngang: “Thế nào, anh Ngang thích à?”

“Ừ.”

Lục Ngang lên tiếng, cũng nhìn lại La Khôn, anh nói: “Được không?”

Anh hỏi anh ta như vậy, giọng điệu hờ hững, nhìn không ra bất cứ manh mối gì.

Cổ áo tắm màu xám sọc hơi mở, có thể nhìn thấy vết thương mới do Lục Ngang đỡ thay anh ta.

La Khôn không nói được hay không được, anh ta chỉ lơ đãng nghi hoặc: “Anh Ngang thích kiểu này từ khi nào vậy? Cô nàng này hoàn toàn không giống Tiểu Tĩnh…”

Sao có thể giống được?

Một người thuần như thiên sứ, một người mị như yêu tinh, còn là loại chuyên hút máu.

Lục Ngang đứng thả lỏng, eo hông hơi chùng.

Anh nhìn An An, hờ hững nói: “Anh muốn ngủ cô ấy.

Cho nên…” Anh dừng lại giây lát, cũng thản nhiên nhìn La Khôn: “Để cô ấy đi với anh, được không?” Anh hỏi rõ ràng dứt khoát, vẫn không nhìn ra có gì khác thường.

Quét mắt nhìn cô gái đứng dưới nhà, La Khôn cười gượng hai tiếng, nói: “Phụ nữ sao, có gì mà không được?”

*

An An bọc áo tắm đứng trong bóng đêm.

Nhiệt độ hạ thấp, trên người cô còn có hơi nước, cơn gió thổi qua khiến cô lập tức ôm chặt cánh tay.

Lục Ngang chậm chạp không trở về, anh nói cô đừng chạy loạn, nói cô ở đây chờ anh.

Cho nên An An không dám đi.

Cô nhìn về phía Lục Ngang rời đi, đồng thời ôm chặt tay hơn.

Nơi đó là một cái động đen ngòm, cái động ấy mang anh đi.

Bây giờ anh chưa quay lại, chỉ còn một mình cô.

An An nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng bên đó cũng có người chậm rãi đi ra.

Bóng của bể tắm và hơi nước quyện vào nhau như tầng sương mù dày đặc không cách nào đánh tan.

Người đàn ông kia như băng qua sương mù hắc ám, anh bước từng bước vững chãi, dáng hình anh cũng dần rõ ràng, vai rộng, eo thon, chân dài.

Cùng theo đó là hơi thở độc nhất vô nhị của người đàn ông này, mùi thuốc lá, mùi bạc hà, và cả mùi thuốc nhàn nhạt.

Lục Ngang!

Lục Ngang!

Suýt chút nữa là An An kêu ra tiếng.

Giây tiếp theo, đáy mắt An An lại rưng rưng nước mắt.

Cô tham lam nhìn anh chăm chú.

Cô biết, hôm nay Lục Ngang bị cô ép tới nước này.

Cho dù trong lòng anh có cô hay không, tóm lại ít nhiều anh vẫn không đành lòng bỏ mặc cô, mặc kệ ‘ít nhiều’ này nhỏ bé cỡ nào… Cũng mặc kệ cô không xứng để so sánh với người kia ra sao.

An An cắn môi, cô vẫn muốn khóc.

Lục Ngang đi đến bên cạnh, anh chỉ liếc nhìn cô một cái, cái nhìn không rõ ý vị.

Đón tầm mắt của anh, An An mím chặt môi, vẫn cố gắng kiềm chế run rẩy.

Nhưng chớp mắt, nước mắt cô vẫn rơi xuống rào rạt.

Rất nóng, An An hoảng hốt quay mặt sang bên.

Lục Ngang giơ tay, lòng bàn tay thô sần phất qua mặt An An, phất qua mắt An An, dính lên nước mắt của cô.

Cảm giác thô sần ấy vẫn làm cô muốn run rẩy… An An nhìn Lục Ngang.

Trong mắt cô có nước mắt, cô tủi thân nhìn anh.

Lục Ngang không nói lời nào, cánh tay anh vòng qua sau lưng cô, dùng lực ôm An An lên, anh ôm cô vào lòng.

Anh bị thương, nhưng cánh tay vẫn vững chãi như cũ.

An An ôm cổ anh.

Tầm mắt của cô có thể nhìn thấy La Khôn đang đứng ở trên tầng nhìn xuống bọn họ.

An An lập tức vùi vào lòng Lục Ngang.

Cô gọi anh: “Lục Ngang.”

Trên đầu vang lên tiếng đáp lại của anh.

Cô hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”

Anh liền đáp: “Đi dạy dỗ em.”

Dạy dỗ… em…

Mấy chữ này thiêu đốt bên tai cô, An An tránh ở trong lòng ngực, dán lên lồng ngực cứng cỏi rắn chắc của anh, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh.

Tiếng tim kia như nước chảy, như sóng biển ầm ầm đổ về đây, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Mặt An An đỏ ửng, đó là một ngọn lửa thiêu đốt đến mức cả người cô bắt đầu chậm rãi cứng đờ, chậm rãi nóng lên.

*

Cửa phòng đóng lại, An An dựa lưng vào cửa, cô nhìn người đàn ông trước mặt.

Lục Ngang không bật đèn.

Chung quanh quá tối, dáng hình anh phác họa mơ hồ, cũng có đôi phần đen tối, tất cả đều là cái hung ác nham hiểm cùng tĩnh mịch của anh.

Lục Ngang rũ mắt, anh dùng sức nâng cằm cô lên.

“Còn làm không?” Anh lạnh lùng hỏi.

 

------oOo------