Editor: Qing Yun

An An đi xuống từ sân khấu, cô gọi điện thoại cho La Khôn nhưng anh ta không nghe máy, An An bèn không gọi nữa, thay vào đó cô gửi cho anh ta một tin nhắn: “Anh La, cảm ơn anh chuyện ca hát.” Nhắn xong, An An tắt điện thoại cất vào túi.

Màn hình điện thoại lóe sáng, La Khôn mở tin nhắn ra xem, anh ta nhìn thoáng qua nhưng không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn người ngồi đối diện.

La Vận Hoa nói: “Khôn Tử, anh cứ nghĩ lại chuyện chú từng nói đi.

Nếu trong lòng Lục Ngang không có quỷ thì việc gì phải nói dối điều đó với chú, việc gì phải giấu giếm thân phận cho con nhỏ kia?”

“Đúng đó,” Tô Đình đứng bên cạnh xoa bóp vai cho La Vận Hoa, cô ta hát đệm nói: “Anh La, ngày đó em và anh Ngang đều nghe thấy người ta chạy đến bên cạnh xe gọi cô ta là ‘An An’, anh Ngang còn vì cô ta mà gây phiền toái với em, đã cảnh cáo em đấy…” Nghĩ đến việc mình bị Lục Ngang chê ghét, Tô Đình lại thấy không phục, cô ta nói tiếp: “Anh La, em không dám giấu anh gì cả.”

Một chân của La Khôn bị héo rút, anh ta chỉ có thể đặt tùy tiện trên mép ghế, dáng vẻ im miệng không hé răng ấy khiến anh ta càng có vẻ hung ác nham hiểm hơn.

La Vận Hoa tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Khôn Tử, không phải chú muốn dạy đời anh, nhưng mà anh và thằng họ Lục kia không gặp nhau bao lâu rồi, dựa vào cái gì mà anh lại tin tưởng nó như vậy? Đúng là bố anh mất rồi, nhưng tôi là chú anh, chú cháu ta mới là người một nhà.

Cùng làm ăn với nhau, có tiền cùng nhau kiếm, việc gì phải để người ngoài nhúng tay vào?”

La Khôn chỉ nói: “Tôi hiểu.”

Thấy anh ta buồn bực, La Vận Hoa cười ha ha bày ra dáng vẻ cha chú nói: “Chú ăn muối còn nhiều hơn anh ăn gạo, anh nên nghe lời người lớn nói, đừng cái gì cũng tự quyết, anh còn trẻ lắm.”

“Chú Ngũ ăn nhiều muối như vậy cũng không sợ bị bệnh à,” La Khôn cười lạnh: “Nếu lớn tuổi thì cũng nên nghỉ ngơi đi, chỗ nhà họ Bạch không cần người tay chân già yếu là chú.”

Nghe anh ta đáp trả không chút khách khí như vậy làm ý cười trên mặt La Vận Hoa cứng lại.

Ông ta hừ lạnh một tiếng sau đó đứng dậy phất tay bỏ đi.

Tô Đình xấu hổ một giây nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi La Khôn rồi dẫm lên giày cao gót đuổi theo.

La Khôn vẫn ngồi trên ghế, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Mập Mạp.

“Chuyện Ti Ti đi hát là sao?”

*

La Khôn chống gậy đứng dậy.

Anh ta đi đến gõ cửa phòng La Hồng Thiến: “Thiến Thiến.”

“Anh.”

La Hồng Thiến dò đầu ra, hơn nửa người đều giấu ở sau cửa, cô ta thần thần bí bí không cho La Khôn đi vào.

La Khôn chỉ đành từ bỏ, anh ta hỏi: “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, em muốn mười anh Ngang đến nhà ăn cơm à?”

La Hồng Thiến đỏ mặt gật đầu.

La Khôn đề nghị: “Vậy thì gọi Ti Ti đến luôn đi, cho nó náo nhiệt.”

La Hồng Thiến nghe vậy lập tức không vui.

Cô ta phồng mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gọi cô ta làm gì…” Tuy rằng cô ta có lòng thân cận An An nhưng là mang theo mục đích, trong lòng vẫn bài xích và rối rắm, nói thế nào An An và Lục Ngang cũng có quan hệ không quá rõ ràng, mà cô ta thì lại thích Lục Ngang.

Hiểu rõ tâm tư của La Hồng Thiến, La Khôn lên tiếng trấn an: “Chỉ là một đứa ra ngoài bán thôi, em lo cái gì? Em là em gái La Khôn, ai không thích em chứ?”

Mặt mũi La Hồng Thiến càng đỏ hơn.

Cô ta nói: “Vậy mai em gọi cô ta.” Ngừng giây lát, cô ta lại tò mò hỏi tiếp: “Sao anh không tự hỏi vậy?”

La Khôn chống gậy quay về, trả lời bằng giọng nói hung ác nham hiểm: “Anh còn chuyện khác.”

La Hồng Thiến đóng cửa lại, cô ta đi đến trước gương cởi bỏ áo đồng phục.

Trong gương, cô ta mặc một chiếc áo lộ vai ngắn và chân váy da.

Bộ đồ này là cô ta mua trộm sau lưng An An.

Cô ta luôn cảm thấy dáng vẻ này quá yêu dã, nhưng mà hình như Lục Ngang cũng không thấy ghét.

Bây giờ nhìn mình trong gương, La Hồng Thiến lại thấy đỏ mặt.

Cô ta bụm mặt ngã xuống giường, qua một hồi lâu mới mở mắt ra.

Cô ta như nhìn thấy có người đang khom lưng hôn mình.

La Hồng Thiến nhắm mắt lại.

Giống như có một bàn tay đang lưu luyến trên người cô ta.

Sờ eo cô ta, sờ ngực cô ta…

La Hồng Thiến há mồm gọi, anh Ngang…

*

La Hồng Thiến đi tìm An An, vừa lúc quầy hàng không có khách.

An An đứng chống cằm sau quầy, thất thần nhìn hàng son môi trước mặt.

Một loạt son môi màu sắc khác nhau đặt trong hộp, An An lại chỉ nhìn chằm chằm một thỏi trong đó.

La Hồng Thiến đi đến quơ tay trước mặt An An.

Rõ ràng An An đã hơi ngạc nhiên khi có bóng người xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn lên.

An An khô cằn cười nói: “Là cô à.”

La Hồng Thiến nói: “Đúng vậy.

Hai ngày nữa là sinh nhật tôi, tôi mời cô đến nhà tôi ăn cơm.”

An An đương nhiên từ chối: “Chỉ sợ lúc đó tôi không rảnh.”

“Chỉ một bữa cơm trưa mà thôi, không mất nhiều thời gian đâu.” La Hồng Thiến lại cười tủm tỉm nói: “Là anh tôi gọi cô đến.” Cô ta còn kề tai nói nhỏ với An An: “Ti Ti, anh tôi tốt với cô lắm đấy, trước kia ảnh không gọi ai về nhà ăn cơm đâu, chê mấy cô đó phiền.”

An An hơi cứng người, cô cười khẽ đáp: “Cũng được.”

“Vậy 11 rưỡi đến nhà tôi nhé, đừng quên đó.” La Hồng Thiến nhắc nhở An An.

An An gật đầu đồng ý.

*

La Hồng Thiến đi ra khỏi trung tâm thương mại, cô ta quay đầu nhìn quầy hàng của An An, nhìn thấy An An đang tiếp đón khách hàng, cô ta liền lấy điện thoại vừa đi vừa nhắn tin cho Lục Ngang: “Anh Ngang, đừng quên sinh nhật của em đó.

Anh đến sớm một chút được không, em có cái này cho anh.”

*

An An không quen tham dự tiệc sinh nhật.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật lần nào, khi còn nhỏ nhìn thấy các bạn khác có bánh kem ăn cô cũng thèm, đôi mắt nhìn chằm chằm bánh kem của người khác.

Nhưng An An sẽ không nói với An Quốc Hoành, cô biết ai có thể nói chuyện cho nên chỉ nói với Đoạn Tú Phương.

Những lúc ấy Đoạn Tú Phương sẽ dịu dàng sờ đầu cô, nói năm sau sẽ mua cho cô.

Nhưng năm này qua năm khác, đến một miếng bánh kem An An cũng không ăn được.

An An cầm theo hộp quà gục đầu chậm rì rì đi đến nhà họ La.

Ngày đó khi La Hồng Thiến đến mời cô, cô không muốn đồng ý, nhưng nghe thấy là La Khôn nói cho nên An An không tiện từ chối.

La Khôn đối xử với cô không tệ, lúc đến ủng hộ cũng ra tay hào phóng, bây giờ còn sắp xếp việc ca hát cho cô.

An An vốn ghét những người đàn ông kia, vì tiền nên cô mới phải cắn răng chịu đựng.

Bây giờ không cần như vậy nữa, ban ngày cô bán đồ trang điểm, buổi tối ca hát ở câu lạc bộ, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa từ khi bắt đầu ca hát, An An phát hiện vận may của mình tăng lên rất nhiều, điểm rõ ràng nhất chính là Đao Ba Nam không còn đến quấy rầy cô nữa! Không một lần nào nữa!

Cũng không biết là vì biết cô không có tiền, hay là vì… Kiêng kị La Khôn.

Nhưng dù thế nào cũng khiến An An thở phào được một hơi, không còn bị đòi nợ, không còn ngày nào cũng trốn đông trốn tây, không còn phải suy xét những nợ nần rối loạn của An Quốc Hoành, đối với An An, đây chính là giải thoát.

Cô như tranh thủ được giây phút thở dốc khỏi cuộc sống lầy lội, nhìn thấy được ánh nắng ấm áp.

Cho nên An An vẫn cảm kích La Khôn.

Chẳng qua đàn ông mà… Rất khó ngồi trong lòng mà không loạn, rất phiền toái.

Lần nào đến lúc ấy An An cũng chỉ có thể dùng mánh lới cố gắng tránh thoát.

Lại không phải người đàn ông nào cũng là Lục Ngang.

Lục Ngang dù có ôm cô cũng hoàn toàn không có hứng thú, đến cuối cùng cũng chỉ vì bốn nghìn dư ra kia mới hôn cô một chút, đã vậy còn là hôn ở khóe miệng.

Đụng vào rất khẽ.

Đồng thời nhanh chóng rời đi.

Cái này có tính là nụ hôn đầu của cô không?

Thật là thất bại muốn chết!

An An dùng sức đá hòn đá nhỏ bên chân.

Nhìn căn biệt thự nhà họ La cách đó không xa, cô vẫn chậm chạp bước đến.

La Hồng Thiến hẹn cô lúc 11 giờ rưỡi, An An đến trước mười phút, không coi là sớm, cũng không thất lễ.

An An vừa mới đến cổng lớn là La Hồng Thiến đã vui sướng chạy xuống nghênh đón.

Hôm nay là sinh nhật của cô ta, quả nhiên cô ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt kia.

Khi chạy từ trên tầng xuống, làn váy phấp phới như cánh bướm bay múa.

La Hồng Thiến cũng không buộc tóc đuôi ngựa đơn giản như ngày thường mà thả xuống khoác sau vai.

Cả người có thêm rất nhiều hương ý không giống ngày thường, dịu dàng văn tĩnh.

Là hình tượng cô ta vẫn luôn theo đuổi.

Đến gần hơn chút nữa An An có thể nhìn ra La Hồng Thiến trang điểm nhẹ.

Lớp trang điểm rất hợp với cô ta, chỉ riêng son môi quá đậm, có hơi đáng tiếc.

Nhìn thấy An An cẩn thận đánh giá mình, La Hồng Thiến thẹn thùng cười nói: “Ti Ti, anh tôi ra ngoài chưa về, cô vào phòng khách ngồi trước nhé.”

Người này luôn ghép An An và La Khôn thành một đôi… An An cũng không giải thích, chỉ nói: “Không sao.”

La Hồng Thiến vẫn thẹn thùng, cô ta nhỏ giọng xin lỗi: “Tôi lên tầng trước, anh Ngang vẫn còn ở trong phòng tôi, tôi đi gọi anh ấy, lát nữa chúng tôi xuống sau.”

“…”

An An sững sờ tại chỗ.

Hai từ ‘trong phòng’, ‘chúng tôi’ chui qua lỗ tai cô, chui vào trong lòng cô, cô chỉ biết ngơ ngác sửng sốt.

Cô cầm quà tặng cho La Hồng Thiến ở trong tay, trước mặt cô là cô gái đang cười thẹn thùng, An An im lặng đứng đó, cô bỗng nhiên nhớ tới thân trên trần trụi của Lục Ngang.

Đứng ngẩn ngơ giây lát, cô đưa quà cho La Hồng Thiến, đồng thời bình tĩnh hỏi: “Anh ta ở trong phòng cô làm gì vậy? Làm chuyện xấu à?”

Thật sự quá bất ngờ, có lẽ La Hồng Thiến không nghĩ tới An An sẽ hỏi như vậy, còn hỏi trắng ra như thế, mặt cô ta đỏ lên, miệng ấp úng không đáp.

An An cong môi cười: “Mau đi đi, gọi anh ta xuống.”

Gọi anh xuống làm gì đây, An An chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn không phải để cho anh xem sắc mặt tốt.

La Hồng Thiến chạy lên tầng, trong phòng khách chỉ còn một mình An An.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, hàng lang vẫn không có người.

Khóe miệng cô gục xuống, vẻ mặt trở nên hung ác.

Người giúp việc bưng trái cây lên cho An An, trên cùng là một quả quýt vàng rực.

An An lạnh mặt nhìn quả quýt chằm chằm.

Quả quýt kia tròn xoe, ánh vàng rực rỡ, cô nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, bèn cầm trong tay nắm lại thật chặt!

 

------oOo------