Chương 2

Editor: Qing Yun

“Anh hỏi thăm tôi làm gì?”

An An khoanh tay đứng dựa vào cửa, giống như lơ đãng xông tới, lại giống như lơ đãng xen mồm.

“Còn nữa…” Dừng vài giây, An An nhìn thẳng vào Lục Ngang, chậm rãi hỏi: “Ai lì lợm?”

Ai lì lợm?

Rốt cuộc là ai?

Tiệm bách hóa anh Mông lập tức an tĩnh như gà.

Nói bậy sau lưng bị bắt tại trận sẽ không tránh khỏi lúng túng.

Anh Mông hơi xấu hổ.

Vừa cúi đầu đếm tiền lẻ vừa nhỏ giọng nói: “Ai hỏi chính là người đó.” Anh ta vuốt phẳng tờ tiền lẻ, đặt lên kệ thủy tinh.

Dầu cù là ba đồng, Sông Hồng mười đồng, trả lại tổng cộng 87 đồng.

An An không để ý đến anh Mông, cô chỉ nhìn chằm chằm Lục Ngang, rất có khí thế hưng sư vấn tội.

Đầu sỏ gây tội lại rất bình tĩnh.

Anh liếc nhìn An An một cái, sau đó quay đầu cầm lấy tiền lẻ được trả lại.

Sau đó nói: “Không làm gì cả.”

“Không làm gì vậy anh hỏi thăm tôi làm gì?” An An vặc lại không chút khách khí.

Liếc nhìn trên dưới Lục Ngang một lượt, An An nói: “Ai biết anh có phải bi3n thái hay không?” Loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra, xã hội bây giờ có rất nhiều người không bình thường, dù là kiếm tiền cũng phải chú ý hơn.

Lục Ngang lại bình tĩnh quét mắt qua lần nữa.

Anh nói: “Tôi không phải bi3n thái.”

Từ ngữ phổ thông, giọng điệu càng bình thường, lại làm người thấy lạnh lẽo vô cớ.

Cảm giác lạnh lẽo này chạy từ xương cụt lên đến cổ, da gà cũng nổi lên theo.

An An vẫn yên lặng nhìn anh chằm chằm.

Khác với đàn ông bản địa, vóc dáng Lục Ngang rất cao, tóc cắt hơi ngắn, ngũ quan rõ ràng, anh tuấn cứng rắn.

Anh đứng nơi đó, vai rộng, eo thon, chân dài.

Nói chuyện không phải khẩu âm bản địa, câu chữ rõ ràng, giống như người thành phố Bắc.

Lục Ngang đi ra ngoài, làm lơ ánh mắt đánh giá của An An.

An An ngăn anh lại, nghiêng đầu hỏi: “Rốt cuộc anh có muốn tìm người chơi cùng không?” Cuối cùng cũng vòng đến vấn đề chính.

Quét mắt nhìn Hồ Mập Mạp đang nói chuyện điện thoại bên ngoài, Lục Ngang hỏi An An: “Cậu ta nói với cô thế nào?”

“Ai?”

“Mập Mạp.”

An An quay đầu lại nhìn bóng dáng chắc nịch kia, cô giơ hai ngón tay lên, nói: “Chơi cùng, hai nghìn.”

Lục Ngang mở hộp thuốc, rút một điếu thuốc ra.

Anh chỉ kẹp ở ngón tay chứ không châm thuốc.

Anh hỏi: “Không sợ tôi là bi3n thái nữa à?”

An An hơi nghiêng người dựa lưng vào tường, cò kè mặc cả với anh: “Đi du lịch chơi cùng đơn thuần hai nghìn, cái khác phải thêm tiền.”

“Thật là tham tiền đó.”

Lục Ngang cười khẽ một tiếng.

Đánh giá khuôn mặt trẻ tuổi của An An, anh nói: “Nhóc con, quay về đi học đi.”

“Đệch!” An An không nhịn được chửi thề: “Anh chơi tôi?”

Bước đến gần nhau hơn, Lục Ngang nhìn xuống An An, gằn từng từ một: “Tôi chơi cô như thế nào?”

Anh nói cực chậm.

Hầu kết nam tính lăn lộn, làm cho những lời nói này nhuộm đẫm ý tứ nghiền ngẫm.

An An hiếm khi nghẹn lời.

Lục Ngang vén mành lên, sải bước ra ngoài.

An An quay đầu ——

“Anh trai,” An An gọi anh: “Rốt cuộc anh có ý gì thế?”

Cách mành cửa trong suốt, Lục Ngang không tiếp lời, trong tay anh là dầu cù là màu đỏ vừa mới mua, một hộp nho nhỏ, là hãng Long Hổ phổ biến nhất.

Mở nắp ra, cái lạnh lẽo lập tức xen vào không khí ẩm ướt.

Anh vân vê điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, bôi dầu cù là lên, làm xong hết thảy, Lục Ngang mới đưa tới bên môi châm lửa.

Một giây ấy, cái k1ch thích của bạc hà và thuốc lá cùng xông lên, khói trắng phun ra.

An An nhìn, môi không thoát khỏi đụng phải luồng khí lạnh kia.

“Này, rốt cuộc anh có ý gì?” Cô không kiên nhẫn thúc giục.

Lúc này Lục Ngang mới quay sang.

“Không có ý tứ gì,” Anh lạnh nhạt nói: “Chỉ là không thích, không có hứng thú.”

Không thể nói trắng ra hơn được nữa.

An An ôm tay nhìn anh nửa giây, sau đó xoay người đi vào bách hóa anh Mông.

Rèm cửa bị rơi xuống thật mạnh, chuông gió đinh linh kêu loạn.

Tất cả đều là lửa giận của cô.

Anh Mông lập tức xụ mặt khi nhìn thấy cô: “Mi còn quay về làm chi?”

An An không đáp, cô tiếp tục đi về phía kệ hàng trong cùng, cô nhón chân lấy một cái bìa cứng trên kệ để hàng.

“Này này này, mi lấy làm chi?” Anh Mông hỏi.

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi váy da của An An chợt vang lên một đoạn âm nhạc quái dị: “Hôm nay trời đẹp, lão Lang mời ăn gà…” Tiếng hát lệch nhịp cả cây số.

An An lấy di động ra, tên người gọi hiển thị trên màn hình là ‘An Quốc Hoành’.

Cô thẳng tay tắt máy, không nghe.

An An đi đến quầy thu ngân hỏi anh Mông: “An Quốc Hoành đến lấy tiền lúc nào?”

“Đêm qua đó.” Anh Mông nhớ lại: “Tối hôm qua cô vừa đi bán bia thì bố cô đến, hắn còn hỏi tau mi đi đâu.”

“Anh nói với ông ta à?”

“Nói, quán nướng Đông Châu.” Anh Mông không quan tâm.

An An bỗng nhiên yên lặng.

Cô nắm chặt tay, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, đôi môi khẽ run.

Cô ra sức trợn mắt nhìn, sau đó mới quay đầu lại.

Anh Mông nhìn thấy rõ chữ trên tấm bìa các tông, bèn mắng: “Biết ngay bình thường mi không chịu làm việc thành thật mà! Tau cho mi 700 là tau thiệt lớn!”

An An giơ ngón tay giữa với anh ta, sau đó vén rèm cửa đi ra ngoài.

Cửa hàng gạo, không biết Mập Mạp đang gọi điện thoại cho ai,a Lục Ngang ngồi bên cạnh, anh tựa lưng vào tường, hai chân tùy ý đặt trên đất.

Dầu cù là chỉ còn một nửa, hương bạc hà trong không khí tan đi rất nhiều.

An An đi sang chỗ anh.

Lục Ngang ngẩng đầu.

An An hỏi anh: “Thật sự không cần à?” Cô cắn môi, hỏi tiếp: “Có thể giảm giá.”

Lục Ngang rũ vai xuống, anh nở nụ cười, giọng điệu lười biếng bỗng nhuốm màu ngả ngớn: “Vậy có thể tùy tiện chơi không?”

An An như ngửi thấy mùi bạc hà của dầu cù là, gay mũi lại lạnh.

Cô giận tái mặt, bước vội về phía bến xe ở đối diện.

Thị trấn không lớn, xe ô tô qua lại thị trấn trong ngày không nhiều, buổi tối nhiều hơn ban ngày một chút, đó là xe buýt đi đến Côn Minh.

Nơi này gần Myanmar, có tài nguyên du lịch thiên nhiên, vài năm nay ngành du lịch phát triển mạnh.

Rất nhiều khách du lịch đi qua chỗ này để sang vùng đối diện du lịch.

Dân bản xứ biết đường, nếu khách du lịch tìm bọn họ dẫn đi có thể tiết kiệm một khoản tiền.

Cả thị trấn thống nhất một giá tiền, một người, hai mươi.

Xe buýt giường nằm đến Côn Minh đã đến gần cột đèn giao thông, cần gạt nước thong thả hoạt động, An An vội vàng đi xuyên qua đường cái.

Dáng người gầy yếu, đi ở trong mưa cũng không quay đầu lại.

*

“Này, anh Ngang, em vừa mới…” Bên kia, cuối cùng Hồ Mập Mạp cũng cúp điện thoại.

Không biết gã muốn nói gì, nhưng khi ánh mặt đảo qua ngã tư đường, nhìn thấy An An đứng đó thì gã tức khắc ngậm mồm, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Anh Ngang! Anh Ngang! Em nói con nhỏ này thấy tiền là sáng mắt mà, nhất định sẽ quay lại, không ngờ lại nhanh như vậy!” Hồ Mập Mạp hưng phấn đập vai Lục Ngang, đôi mắt ti hí nhìn thẳng An An.

Lục Ngang dịch vai đi, tay Hồ Mập Mạp rơi vào khoảng không.

Cứng người vài giây, gã cười mỉa: “Anh Ngang, đây là điều không thể phản kháng, hay là… Anh không thích Ti Ti này?”

“Ti Ti?”

Lục Ngang cười nghiền ngẫm, nói với Mập Mạp: “Cậu ngu xuẩn hơn cô ấy.”

Mập Mạp: “…”

Nhấn nhiệt tàn thuốc, Lục Ngang đứng dậy, nhìn về phía An An rời đi.

*

Xe buýt màu trắng rẽ vào cửa khẩu, đợi vài phút sau, có người lục tục đi ra ngoài cửa khẩu, đeo túi, kéo hành lý.

Có thể nhìn rõ mục đích của những người này, đó là người về quê; còn người liên tục nhìn đông nhìn tây, thấy cái gì cũng mới mẻ, đấy chính là khách du lịch.

Bởi vì tình hình bên kia không ổn, chuyến xe lần này có rất ít khách du lịch.

Mới vừa ra khỏi trạm xe, bọn họ đã bị đám đông bao quanh.

Gần như tất cả mọi người đều thét to “20 một người, 20 một người.” An An không đi qua mà đứng ở trạm xe công cộng gần đó.

Cô đặt giấy các tông xuống bên chân.

Trên giấy các tông có chữ viết bằng bút dạ màu đen: 15/người.

Bởi vì không có xe ôm, xe ba bánh, cô mới lấy rẻ như vậy.

Cũng bởi vì biết quy định về giá cả, cho nên An An mới chờ ở trạm xe.

Bình thường trời nắng, An An có thể gặp được mấy người khách, nhưng hôm nay trời mưa, tình huống có phần không tốt.

Ví như hiện tại.

Hai cô gái đeo ba lô nhìn An An, lại đánh giá tấm bìa các tông bên chân cô, cuối cùng lại nhìn vào mặt An An.

Loại ánh mắt này thật sự khiến An An không thoải mái.

Hai người kia kéo quần áo của nhau, cuối cùng vẫn đẩy hành lý cồng kềnh rời đi.

Đi xa rồi, hai người họ mới nhỏ giọng nghị luận: “Chắc là gái xã hội.”

“Nhìn đã thấy không giống người tốt.”

“Nói không chừng là kiếm khách bên đường, nhìn vẻ ngoài…”

Vẻ ngoài của An An thế nào?

Áo đen lộ vai, váy da đen, còn có vòng choker màu đen.

Phấn mắt cũng dùng màu đen luôn.

Rất đẹp, nhưng cũng ẩn chứa hơi thở mị hoặc, không an ổn.

Đá hòn đá nhỏ trên đường, An An dựa vào trạm xe lần nữa.

Di động chợt đổ chuông.

Vẫn là An Quốc Hoành gọi điện thoại, An An tiếp tục tắt máy.

Đợt khách này đã đi hết, cửa khẩu trở lại yên tĩnh, qua nửa giờ, lại có một chiếc xe buýt đi đến, lặp lại tuần hoàn như bao lần.

Buổi sáng này, An An không đón được một người khách nào.

Giữa trưa trời tạnh ráo, quần áo trên người cô ẩm ướt, cũng không thoải mái.

An An ủ rũ cụp vai trở về.

Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là đoạn âm nhạc quái dị kia, “Hôm nay trời đẹp, lão Lang mời ăn gà…” An An lấy điện thoại từ trong túi ra.

Đây là số điện thoại trong vùng, có thể là một trong số những chỗ cô xin việc lúc trước gọi lại, An An bèn nghe máy.

Vừa mới “Alô” một tiếng, bên kia đã truyền đến tiếng quát đầy tức giận: “Con gái An Quốc Hoành đúng không?”

“Không phải.” An An bình tĩnh trả lời, còn nói thêm với gã ta: “Anh gọi lộn số.”

Cô cúp điện thoại.

Người đầu bên kia sửng sốt hai giây, sau đó đá An Quốc Hoành một cái, mắng: “Lão già chó chết này.

Mẹ mày, dám cho số điện thoại của người khác để lừa ông? Rõ ràng nó không phải con gái mày!”

“Sao có thể như thế?” An Quốc Hoành cũng sửng sốt.

Ông ta vội vàng gọi lại, bên kia chỉ có tiếng nói máy móc của tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được…”

“Con ranh chết tiệt kia lại trốn tao!”

Mặt mũi An Quốc Hoành trắng bệch, hung hăng mắng một câu.

An An đứng ở ven đường, cô tháo nắp điện thoại, lấy sim ra, ném vào thùng rác ở bên, một loạt động tác dứt khoát không chút do dự.

 

------oOo------