Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 5-4: Thế giới nhỏ của chúng ta (4)

Type: Phùng Hà Trang

Si Nhan không lên tiếng, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn.

Trên tấm ảnh, Ôn Hành Viễn khẽ ôm vai cô, khuôn mặt đong đầy ý cười.

Ôn Hành Viễn không hỏi đến cùng, thoáng chốc, nghe thấy cô khẽ gọi tên anh, “Ôn Hành Viễn”.

“Hử?”, anh thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng gần như lời thì thầm bên tai cô.

Lòng bỗng dung mềm nhũn, Si Nhạn thấp giọng xin lỗi, “Xin lỗi anh, tâm trạng của em không được tốt lắm”.

Ôn Hành Viễn tinh tế nghe ra cái nghẹn ngào trong giọng nói của cô, anh cất giọng dịu dàng hơn, “Anh biết. Một lát nữa cúp điện thoại là đi ngủ luôn nhé. Ngoài anh ra, không được nghĩ đến bất kì ai khác”, có những lời dằn trong lòng, không nói ra thì không vui, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ còn cách ám chỉ.

Si Nhan lau mắt, cười oán trách, “Sao anh lại bá đạo như thế chứ, nghĩ đến cha và anh trai em cũng không được à?”.

Ôn Hành Viễn cũng cười, “Vậy thì mở rộng phạm vi ra một chút, ngoại trừ chú Si và Si Hạ ra, chỉ có thể nghĩ đến anh”.

Si Nhan nghe ra hàm ý trong lời nói của anh. Cô đoán, vào lúc cô nhìn thấy Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng đã nhìn thấy. Nhưng Ôn Hành Viễn lại dung túng cho cô, không có lấy một câu hạch hỏi.

Si Nhan bỗng nhiên bật khóc, “Ôn Hành Viễn, sao anh lại nuông chiều em như thế?”.

Ôn Hành Viễn khẽ trách cô một câu, “Ngốc ạ!”.

Từ trước tới giờ, chỉ cần có thể, chỉ cần không vượt quá giới hạn chịu đựng của anh, anh đều thuận theo cô. Thế nhưng, lần “không hỏi han” này lại có sự khác biệt. Là anh sợ nói ra rồi, đáp án nhận được không phải là điều mà bản thân có thể chịu đựng, có lẽ anh không hề kiên cường như trong tưởng tượng.

“Khóc gì chứ? Nếu như giọt lệ này không phải rơi vì anh thì mau thu về đi”.

Trong lòng Si Nhan chua xót, thẳng thắn, “Em nhìn thấy Hàn Nặc rồi”.

Ôn Hành Viễn thở phào một hơi.

Sau đó, Si Nhan nằm cuộn người trên sô pha, lải nhải với anh – người ở ngoài nghìn dặm kia, chuyện cũ giữa cô và Hàn Nặc.

Cô nói, “Hàn Nặc là con một, được nuông chiều, nhưng chưa bao giờ nổi nóng với em, thậm chí không bao giờ to tiếng”.

Cô lại nói, “Em thích ngủ nướng, Hàn Nặc mỗi ngày đều dậy sớm mua đồ ăn sáng đưa đến cho em, anh ấy cười nói: Ít nhiều gì thì em cũng phải ăn một chút, đói gầy người đi, xấu lắm”.

Cô còn nói, “Hàn Nặc là một người rất ý chí, mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, song luôn muốn dựa vào bản thân mình. Cho nên anh ấy mới bất chấp phản đối của cha, kiên trì muốn thi làm luật sư”.

Cuối cùng cô nói, “Hàn Nặc gầy đi nhiều, nhìn bóng lưng của anh ấy, lòng em khó chịu”.

Đây là lần đầu tiên Si Nhan nói với anh về Hàn Nặc. Trước kia, chỉ khi cô say rượu, anh mới thi thoảng nghe thấy cô lẩm bẩm cái tên ấy, mà những lúc ấy, đều là những lúc thần trí cô không tỉnh táo. Ôn Hành Viễn lẳng lặng lắng nghe, không phân biệt được lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì.

Ôn Hành Viễn biết, Hàn Nặc yêu Si Nhan, rất yêu. Thời gian bốn năm và ký ức là thứ vĩnh viễn không thể xóa nhòa, như đã mọc rễ trong lòng họ.

Đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rằng Si Nhan dù có yêu anh, cũng không thể cho anh sự một lòng cả đời chỉ yêu một người. Nhưng bởi vì quá khứ của cô và Hàn Nặc có quá nhiều điều tươi đẹp và lần đầu, Ôn Hành Viễn vẫn không khống chế nổi sự đố kị.

Sau cùng, cảm xúc của Si Nhan đã ổn định, cô sợ hãi hỏi, “Anh có giận không?”.

Ôn Hành Viễn không hề giấu giếm, thành thật trả lời, “Một chút”, thấy cô không nói gì, anh lại hỏi, “Triệu chứng thất tình còn sót lại này là mang tính tạm thời thỉnh thoảng bộc phát, hay là lần cuối cùng?”.

Si Nhan ăn ngay nói thật, “Em không biết”.

Thôi bỏ đi, hà tất phải ép cô. Ôn Hành Viễn không muốn vướng mắc trong vấn đề này, anh chỉ hỏi, “Em có hối hận không? Ý anh là ở bên anh, em có hối hận không?”.

“Hiện giờ thì chưa”, cô khẳng định đáp án trong lòng, nhưng lời nói ra lại như giận dỗi, Si Nhan bổ sung thêm, “Không biết là sau này có hay không…”.

Ôn Hành Viễn cắt lời cô, anh cười như trút được gánh nặng, giọng nói dịu dàng, kiên định, “Sau này càng không cho em cơ hội”.

Nước mắt trực trào, Si Nhan cười dịu dàng.

Trong cùng đêm tối ấy, thành phố A có người bận bịu.

Để đảm bảo chắc chắn thời hạn công trình, Tạ Viễn Đằng cần phải thức suốt đêm, giám sát đốc thúc nhân công lắp đặt hộp đèn quảng cáo bên ngoài phòng giao dịch. Nhiệt độ buổi tối giảm đi nhiều, cô đã mặc áo lông, trong tay còn ôm túi sưởi, thế nhưng cả người vẫn lạnh buốt, giậm chân đứng nói chuyện với người phụ trách lắp đặt.

“Thực ra giám đốc Tạ không phải ở đây đâu. Đây không phải là lần đầu tiên đẩy nhanh tiến độ, tôi đảm bảo sáng ngày mai có thể hoàn thành đúng giờ”, ông Trương thấy cô lạnh đến độ mặt đỏ ửng, đành khuyên cô về nhà.

“Lần này là tôi phụ trách, chưa nhìn lắp đặt xong lòng tôi chưa an tâm, dù sao thì ngày mai có thể nghỉ ngơi, không sao đâu”, Tạ Viễn Đằng đang nói, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chiếc xe quen thuộc. Vốn tưởng rằng chỉ là vừa khéo ngang qua đây, song cô lại nhìn thấy chiếc xe kia dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, Si Hạ bước về phía cô.

Không hiểu sao, anh càng bình tĩnh, cô càng không được tự nhiên, đến khi Si Hạ đứng trước mặt cô, cô mới cứng nhắc hỏi một câu, “Sao anh lại đến đây?”.

“Nếu tôi nói đi ngang qua đây chắc cô cũng không tin”, Si Hạ mặc áo khoác màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nhàn nhạt, “Nghe Hành Viễn nói tối nay bên này phải gấp rút lắp đặt hộp đèn quảng cáo, tôi qua đây xem thế nào”.

Tạ Viễn Đằng ngước mắt nhìn anh chăm chú, “Anh đã ăm cơm tối chưa?”.

“Vừa mới họp xong”, anh khẽ nhướn mày, trong đôi mắt đen láy thoáng qua ý cười. Anh không trả lời thẳng mà dung giọng điệu “bổn phủ chưa dung bữa”.

Tạ Viễn Đằng bị nụ cười thản nhiên “Gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta” cảm hóa, lòng lăn tăn sóng biếc, chầm chậm mang theo nụ cười, “Quán ăn trước mặt khá ngon, cùng ăn nhé?”.

Si Hạ quay người nhìn cô, mỉm cười hỏi, “Cô mời nhé?”.

Tạ Viễn Đằng trả lời thẳng thắn, “Mời thì mời. Đi thôi, Phó Cục trưởng Si”.

Ngồi trong quán nhỏ, Tạ Viễn Đằng chẳng nhìn thực đơn mà gọi luôn ba bốn món, xong mới lấy thực đơn đến trước mặt anh, “Anh xem còn muốn thêm món gì nữa không?”.

“Còn có người khác sao?”, thấy Tạ Viễn Đằng lắc đầu, anh đành gọi thêm cốc nước nóng cho cô, “Dạ dày tôi tuy tốt, nhưng không lớn”.

Tạ Viễn Đằng không nài ép thêm, “Ông Trương nói với tôi mấy món này là mấy món đặc sản nhà họ, không nếm thử thì uổng công đến đây”.

Đợi món ăn bưng lên, Si Hạ chau mày, “Chắc chắn là ông Trương không nói cho cô biết lượng đồ ăn lại lớn thế này!”.

Tạ Viễn Đằng cũng kinh ngạc, “Chúng ta phát huy hơn mức bình thường đi”.

Khuôn miệng Si Hạ từ từ mở rộng thành một nụ cười, đưa đũa cho cô, “Cố gắng một phen vậy”.

Cơn thèm ăn của Tạ Viễn Đằng đã bị mấy đĩa thức ăn cực lớn này hù dọa tiêu hơn phân nửa, nhưng thấy Si Hạ gắp thức ăn cho cô dáng vẻ tự nhiên, cô bèn cúi đầu dùng bữa. Trong lúc ăn, hai người thi thoảng lại tán gẫu vài câu, chủ đề xoay quanh hầu hết đều là văn hóa thành phố A, không khí giữa hai người không quá nhạt nhẽo, không cảm thấy lúng túng.

Sau bữa ăn, Tạ Viễn Đằng đã đi thanh toán thật, bị Si Hạ ngăn lại, “Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán”.

“Đã nói là tôi mời rồi”.

“Tôi không đồng ý”.

Tạ Viễn Đằng lờ mờ nghe ra ý trong lời, nhưng không biết phải hỏi lại thế nào nên dứt khoát ngậm miệng không nói.

Ra khỏi quán ăn, một trận gió rét lạnh buốt thổi tới, khiến người ta cảm nhận được hơi thở của mùa đông. Tạ Viễn Đằng theo bản năng kéo cao cổ áo lông lên, ngay sau đó trên người có thêm một chiếc áo khoác đen, cô định từ chối, “Không…”.

Nhưng bị Si Hạ cắt ngang, “Mặc vào đi, đừng để bị cảm”, không cho cô cơ hội từ chối, anh chỉ mặc chiếc áo vest sẫm màu, đi thẳng đến chỗ đỗ xe.

Tạ Viễn Đằng trở về bên đường theo dõi tình hình lắp đặt, sau đó mua nước cho công nhân. Thấy Si Hạ tựa vào trước xe hút thuốc, nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ. Thấy anh không có ý định rời đi, cô bắt đầu khuyên anh, “Anh vẫn chưa về sao, ngày mai còn phải đi là nữa đấy”.

Si Hạ không trả lời câu hỏi của cô, dụi thuốc, mở cửa xe, “Lên xe ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm”.

Gió lạnh của buổi đêm hiu quạnh và tĩnh mịch, chừng như muốn thổi vào lòng người. Thế nhưng, có một người ở bên, dường như không lạnh đến thế nữa. Tạ Viễn Đằng tựa hồ luyến tiếc sự ấm áp này, cô khẽ buông tiếng thở dài, trong mắt thoáng vẻ tang thương không hợp với độ tuổi.

Đáng tiếc không phải là anh ấy.

Si Hạ nghiêng đầu nhìn sang, Tạ Viễn Đằng bừng tỉnh, ánh mắt lơ lửng giữa không trung chạm phải ánh mắt anh, “Còn nhớ hôm trước khi tôi chuyển nhà không?”.

Vẻ mặt nghiêm túc của Si Hạ lập tức thay đổi, khóe môi là ý cười không thể kìm nén, “Muốn quên cũng khó’.

Thời gian như lùi lại, ký ức quay trở về.

“Cậu im mồm đi!”

“Cậu mới là người phải im mồm đi ấy!”

“Ngày mai tôi sẽ chuyển đi, tôi không muốn nhìn con quỷ đáng ghét là cậu thêm một giây phút nào nữa!”

“Tốt nhất là hôm nay chuyển luôn đi, liếc mắt thêm một cái cũng khiến người ta chán ghét!”

“Hừ!”

Chính là Si Nhan và Tạ Viễn Đằng, không ai muốn nhìn ai thêm một cái nào nữa, giận đùng đùng quay người bỏ đi.

Si Hạ vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hai cô nàng này vừa đáng yêu vừa ấu trĩ vô cùng.

Nhiều năm đã trôi qua, cuối cùng thì Si Hạ đã có cơ hội hỏi, “Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, cô và Tiểu Nhan sao lại thủy hỏa bất dung như thế?”.

Tạ Viễn Đằng khẽ nghiêng đầu, “Không phải chứ, anh là nguồn cơn của mọi chuyện mà anh còn không biết?”.

“Tôi?”, Si Hạ sửng sốt, hiển nhiên là không hề hay biết.

Tạ Viễn Đằng thở dài nói, “Còn không phải là do tôi không cẩn thận làm bỏng cánh tay anh, Si Nhan hận tôi chứ sao!”.

Si Hạ thấy Tạ Viễn Đằng cười thoải mái, vui vẻ, không khỏi cười theo, “Nha đầu đó còn có mặt mũi oán trách người khác cơ đấy, không giống con gái gì hết. Cha tôi không cho nó đốt pháo, nó lại làm nũng với tôi, lén lút bắt tôi mua cho, còn không đưa tôi chơi. Lúc đó, nếu không phải là con bé chạy vội đụng vào người tôi, cũng sẽ không nổ đúng vào tôi như thế”.

“Đúng thế, cho nên mới nói cơ bản là không kém gì tôi”, Tạ Viễn Đằng mỉm cười, vẻ mặt oan ức, “Không phải là tôi nhìn thấy anh ở đó mới quẳng về bên anh đâu, tôi đâu có hiểm độc như thế chứ!”.

Si Hạ hùa theo, “Tôi cũng từng suy xét rằng mình không đắc tội với cô, sao cô lại cố tình quẳng vào người tôi nhỉ”.

“Quả thật không phải tôi cố ý đâu”, Tạ Viễn Đằng thu lại ý cười, “Có phải là để lại sẹo rồi không?”.

Si Hạ kéo cao ống tay áo lên, làn da trên tay hoàn toàn không có một vết sẹo nào, “Mùa đông mặc dày quá, hơn nữa lúc đó tôi hoảng hết hồn, cánh tay vừa nhấc đã thõng xuống đất rồi, cơ bản là không sao cả”.

Tạ Viễn Đằng kéo lấy tay anh nhìn tỉ mỉ, khẽ thở phào một hơi, “Hại tôi áy náy nhiều năm như vậy”.

Tay của cô lạnh buốt nhưng mềm mại, có một khoảnh khắc như thế, Si Hạ rất muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng, anh chỉ nói, “Tôi tưởng cô quên rồi”, sau đó để mặc cô rút tay ra, giọng điệu không đổi như tỏ ý rằng, cái đụng chạm ngắn ngủi vừa rồi, chỉ là vô tình.

Đêm đẹp như đêm nay, không xảy ra chuyện gì dường như đã phụ lòng cái lãng mạn của mùa đông lạnh giá. Thế nhưng cuối cùng, Si Hạ và Tạ Viễn Đằng chỉ cùng nhau nhớ lại thời thơ ấu.

Có một lần, Si Nhan bị ốm không đến trường, Si Hạ đi được nửa đường thì gặp Tạ Viễn Đằng, mời cô lên xe đạp của anh, lúc vào trường cô cười nói với anh, “Cảm ơn anh Si Hạ”.

Chạng vạng tối, hai cô gái chơi nhảy dây trong sân của ngôi nhà cũ, trong khi Si Nhan trung tăng cùng Si Hạ về nhà ăn cơm, thì Tạ Viễn Đằng lại phải đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ, cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi khóc ở một góc.

Cuối tuần, họ hẹn nhau đi trộm mận nhà hàng xóm, kết quả Si Nhan đương trèo lên cây thì bị Si Hạ phát hiện ra, “Ngã là biến dạng xấu xí đấy, lớn lên không lấy được chồng đâu”, cho dù là trách cứ, vẫn cứ mang theo cái ấm áp của tình thương yêu.

Si Nhan vốn là cô nàng tinh quái, lại ỷ vào sự thương yêu của anh trai, giọng nói mang chút bướng bỉnh cãi lại, “Dù sao thì không cần anh phải lấy em, anh cưới cô gái xinh đẹp là được rồi, quản em làm gì?”.

Si Hạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Si Nhan, “Anh là anh trai của em, anh không quản em thì quản ai?”.

Si Nhan hấp háy đôi mắt đen láy, cười hì hì đẩy tay Si Hạ ra, “Em chưa rửa mặt”.

Si Hạ không nhịn nổi cười, kéo cánh tay nhỏ của cô khẽ trách, “Con khỉ ở bẩn, xem anh có mách cha không!”.

“Anh sẽ không làm thế đâu. Anh, anh cõng em đi, em không đi nổi nữa rồi”, Si Nhan dùng giọng trẻ con bắt đầu làm nũng, bàn tay nhỏ không an phận lắc cánh tay Si Hạ, “Anh yêu thương Tiểu Nhan nhất, cõng em đi mà, cõng em đi mà”.

Si Hạ ngồi xổm xuống, đỡ Si Nhan trèo lên lưng anh, cho đến khi bóng hình họ biến mất khỏi tầm mắt, cô bé Tạ Viễn Đằng vẫn đứng thừ người bên góc đường.

Từ nhỏ, cô đã ngưỡng mộ Si Nhan có một người anh tốt như thế. Nếu như có thể, cô hi vọng biết bao rằng mình cũng có một người anh thương yêu cô như vậy. Lúc gặp rắc rối, có người bảo vệ. Lúc giở tính xấu, có người cưng chiều. Trời đổ mưa, có người cầm ô đón cô về nhà. Khi tuyết rơi, có thể chui vào áo khoác của anh trai cô sưởi ấm.

Thế nhưng, tình yêu, trăm năm khó gặp tâm đầu ý hợp. Tình thân, càng là duyên phận mà số mệnh đã định.

Cuối cùng, chỉ có thể ngưỡng mộ.

Trong bầu trời đêm tối đen, lặng yên lật giở nỗi lòng, ánh trăng phủ xuống một lớp ánh sáng nhàn nhạt, xa tít trên cao ôm trọn lấy thế giới. Tạ Viễn Đằng đương nhiên không phải không có cảm giác, người đàn ông gần trong gang tấc trước mắt cô này, đã từng thích cô.

Đã từng mà thôi.

Hàn Nặc xuất hiện ở thành cổ, không phải để quảng bá hạng mục du lịch như đã nói với Hàn Thiên Dụ, mà là để tìm gặp Văn Thao.

Trợ lý Trình Triệt đã hẹn trước với Văn Thao, cho nên, cuộc gặp mặt diễn ra rất thuận lợi.

Trong quán Cổ Vận Hương Đình, Hàn Nặc và Văn Thao ngồi đối diện nhau.

“Tôi cảm thấy may mắn vì Trình Triệt là đàn em khóa dưới của anh, khiến tôi đỡ phải đi đường vòng”, Hàn Nặc nói thẳng, “Cổ phần của Thiên Dụ là của anh, đối với anh, nó chẳng qua chỉ là một phần nhỏ nhoi trong khối tài sản. Nhưng đối với tôi mà nói, nó lại vô cùng quan trọng, hy vọng anh bằng lòng chuyển nhượng cho tôi”.

“Nếu như tôi không bằng lòng thì sao?”

“Anh hẳn là sẽ bằng lòng. Nếu không, tôi đã không có cơ hội ngồi ở đây”, Hàn Nặc bưng ly trà lên, lá trà thoảng mùi hương nhàn nhạt, “Nếu không ngại, hãy nói ra điều mà anh băn khoăn”, dường như trong lòng Hàn Nặc đã có dự tính.

Cái gọi là băn khoăn, chỉ là điều kiện.

“Như cậu thấy, cổ phần trong tay tôi vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ tài sản mà thôi”, Văn Thao nở nụ cười khó hiểu, lại ung dung thong thả rót trà, “Song nó lại là thứ duy nhất ma cha tôi để lại cho mẹ tôi”.

Hàn Nặc ý thức được, đằng sau số cổ phần này có một câu chuyện khiến người ta xót xa liên quan đến mẹ Văn Thao.

“Mẹ tôi cả đời chưa từng được xuất giá. Lúc bà còn sống, đầy ắp trong lòng là sự nhớ nhung và chờ mong đối với cha tôi. Bà không còn nữa, trong tay cũng chỉ nắm số cổ phần đối với cha tôi mà nói là không đáng gì”.

Cả đời của mẹ Văn Thao, có lẽ, ba chữ “bị phụ lòng” đủ để khái quát.

Thế nhưng điều khiến Hàn Nặc bất ngờ là…

Văn Thao ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hàn Nặc, gằn từng chữ, “Nếu như cậu chỉ thiếu năm phần trăm cổ phẩn là có thể lấy lại được vương quốc bất động sản mà cha cậu xây dựng, thì tôi chỉ có thể nói, đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho Hàn Thiên Khải”.

Lúc Si Nhan đến quán trà, Hàn Nặc vẫn ở đó. Nghệ nhân pha trà kiểm tra lịch hẹn trước của cô, rồi đưa tay mời, “Văn tiên sinh có khách, mời cô tạm thời đến phòng nghỉ một lát, sẽ rất nhanh thôi ạ”.

“Dạ được. Làm phiền chị rồi”, Si Nhan mỉm cười đáp lại, dưới sự chỉ dẫn của nghệ nhân pha trà, đi vào phòng trên lầu.

Quán trà có hai tầng, cách bài trí thoáng đãng, áp dụng phong cách truyền thống của Trung Quốc theo hướng hiện đại. Về mặt thiết kế, chủ quán có ý phát huy ưu thế về mặt độ cao của tầng trà, tiến hành nâng không gian lên một mức độ nhất định. Cân nhắc đến hiệu quả cảm quan của con người. Mà ở những vị trí được nâng lên đều được lắp đặt một số đèn treo nhỏ, càng thêm nhiều tầng đa dạng, biến hóa vô tận.

Trong trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa, có người dám phá bỏ một vài quan niệm thiết kế thông thường, không một mực theo đuổi phong vị xưa cũ quả là hiếm thấy. Si Nhan đang thưởng thức cách bài trí của quán trà thì Hàn Nặc bỗng mở cửa bước ra, quay người nhìn về phía Văn Thao, “Thực ra, thứ thu hoạch được còn lớn hơn tôi mong đợi rất nhiều”.

Vẻ mặt Văn Thao bình tĩnh, lạnh lùng, “Cho dù là đến một chuyến uổng công?”.

Hàn Nặc cúi đầu, trầm lặng một giây, lại ngẩng đầu lên, “Chuyến đi này không tệ”.

Văn Thao gật đầu, một lúc lâu sau mới nói một từ, “Được”, rồi đưa tay ra.

Ánh mắt Hàn Nặc dừng trên bàn tay Văn Thao chừng năm giây, mới đưa tay ra bắt.

Si Nhan phát hiện ra, cái bắt tay theo phép lịch sự này kéo dài rất lâu, lâu đến độ cô có đủ thời gian để né tránh. Nếu như cô có thể hiểu rõ cơn sóng cảm xúc cuồn cuộn của Hàn Nặc trong lúc này..

Khi Hàn Nặc đứng trước mặt cô, biểu cảm của cô hoàn toàn kín kẽ, “Đã lâu không gặp, Hàn Nặc”.

Ý cười chỉ dừng trên khóe môi, Hàn Nặc cũng chỉ nói một câu, “Đã lâu không gặp”.

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời, là lúc buông tay tưởng chừng là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, nhưng vào lúc thực sự gần trong tấc gang mà biển trời cách mặt mới phát hiện ra rằng, đã cố chấp kiên trì theo đuổi thứ vốn dĩ không thể dễ dàng vứt bỏ thì có lẽ không nên bỏ cuộc.

Ánh mắt Si Nhan dừng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, “Anh đến từ bao giờ vậy?”.

Hàn Nặc hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói bình ổn, “Từ hôm qua”.

Si Nhan không tìm được đề tài tiếp tục cuộc đối thoại.

Cô không lên tiếng, Hàn Nặc cũng không có ý định cất lời. Anh cất bước rời đi, lúc lướt qua người cô, khẽ giọng nói, “Ngày mai anh sẽ quay về”.

Hai tay Si Nhan ôm lấy tập tài liệu, khẽ nghiêng người, lúc lướt qua anh, cô nói, “Lên đường bình an”.

Hàn Nặc không nói lời cảm ơn, cũng không nói lời từ biệt.

Lúc bàn bạc về dự án tuyên truyền với Văn Thao, Si Nhan không ngừng ho khan, đối diện với câu hỏi trong ánh mắt Văn Thao, cô lựa chọn phớt lờ. Quan hệ của cô với Văn Thao khiến cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải giải thích. Quan hệ giữa cô và Hàn Nặc lại hoàn toàn không liên quan đến bất kỳ ai.

Đương nhiên, Văn Thao cũng là người có chừng mực, không hề đặt câu hỏi không phù hợp, chỉ lấy thân phận bạn bè để bày tỏ lòng quan tâm tới Si Nhan, “Không biết là em ốm, nếu không anh đã hủy bỏ cuộc hẹn này. Như này đi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, hôm khác chúng ta bàn bạc cũng chưa muộn”.

“Không phải là bệnh gì nghiêm trọng lắm đâu, em chỉ bị cảm thôi”, Si Nhan vốn muốn bàn xong công việc, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình ho sù sụ thế này, có phần không được lịch sự, thế nên thu lại bản dự án, nở nụ cười áy náy, “Cũng được ạ, tránh lây sang anh”.

Văn Thao nghe cô nói vậy, lại có đôi phần ngại ngùng, “Anh thấy em không được khỏe, nếu như bạn trai em biết anh kéo em đang bị bệnh đến bàn chuyện công việc, chắc chắn sẽ trách anh”.

Si Nhan mỉm cười, “Anh ấy sẽ không trách anh đâu, anh ấy chỉ nói em thôi”.

Vẻ mặt Văn Thao vẫn như thường, anh đứng dậy trước, “Đấy là vì anh ấy yêu em. Đi thôi, anh lái xe đưa em về’.

“Không cần đâu ạ, dưới lầu bắt taxi cũng dễ”, không đợi Văn Thao nói thêm gì, Si Nhan đã cáo từ, “Vậy chúng ta hẹn lại thời gian bàn phương án sau nhé, hẹn gặp lại anh”.

Văn Thao không nài ép cô thêm.

Gọi điện cho Tiểu Đinh, Si Nhan về thẳng nhà. Lúc mở cửa, cô nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên, ngửi thấy cả hương trà thoang thoảng khắp căn phòng.

Ngoài cô ra, chỉ có một người có chìa khóa căn nhà. Si Nhan đóng cửa lai, thay dép đi trong nhà. Đứng ở cửa phòng ăn, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, vành mắt cô đã ươn ướt.

Tiếng nhạc mặc dù không lớn, xong vẫn lấn át tiếng bước chân của Si Nhan, đợi lúc Ôn Hành Viễn quay đầu, thấy cô mắt đỏ lựng tựa bên cửa, lặng yên, chăm chú nhìn anh.

Trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cảm giác dịu dàng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong lòng, nín lặng giây phút, Si Nhan lẩm bẩm, “Sao đột nhiên anh lại đến vậy?”.

Ôn Hành Viễn quay người tắt bếp, ánh mắt đăm đắm nhìn cô, dịu dàng và ung dung, tựa hồ còn thấp thoáng ý cười. Không cho cô cơ hội nói thêm gì, anh đưa tay ra, kéo cô vào lòng. Cùng lúc ấy, cánh môi mỏng đã chuẩn xác tìm được đôi môi mềm mại của cô, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

“Phịch”, một tiếng, tài liệu trong tay Si Nhan đã rơi xuống đất, cô đưa cánh tay mảnh khảnh ra ôm lấy vòng eo của anh.

Ôn Hành Viễn ôm lấy cô, chặt vô cùng, coi cô như báu vật duy nhất của anh. Anh đưa cô ra khỏi căn bếp, tiến vào phòng ngủ, ôm cô ngã xuống giường.

Nâng khuôn mặt cô lên, anh bắt đầu hôn cô, không phải là nụ hôn khẽ dịu dàng, mà là nụ hôn sâu vội vã nồng nhiệt. Si Nhan chỉ cảm thấy thế giới đang lung lay, khiến người ta đầu váng mắt hoa. Còn anh, anh là điểm tựa vững chắc của cô. Từ điểm này, cô đã chuyên tâm đắm mình vào nụ hôn, tận lực phối theo nhịp điệu của anh, đáp trả bằng sự nhiệt tình trước giờ chưa từng có.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Ôn Hành Viễn quên hết tất thảy, ngây ngất trong nụ hôn quá đỗi nồng nhiệt này. Anh dùng cánh môi đang dán chặt lấy nhau của họ bày tỏ sự quyến luyến và nhớ nhung vô hạn của mình. Bất giác, họ ôm chặt lấy nhau, chặt đến độ cơ thể quả thực đã hòa làm một, ngón tay dường như đang bấm vào cơ thể nhau, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể khẳng định được sự tồn tại chân thực của đối phương, xác định đối phương thuộc quyền sở hữu của riêng mình.

Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, trong phòng truyền ra âm thanh vô cùng nhỏ.

Si Nhan bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt đang ùn ùn kéo đến, cánh tay bám vịn vào vai anh không biết phải làm thế nào.

Ôn Hành Viễn quyến luyến rời khỏi cánh môi cô, hôn lên khuôn mặt cô, sau đó là vành tai nhỏ của cô, cuối cùng hạ xuống cơ thể cô rồi chạm vào làn da mềm mại như em bé của cô.

Si Nhan ngẩng đầu lên, khẽ gọi tên anh, “Hành Viễn”.

Ôn Hành Viễn khó khăn ngẩng đầu lên, cố nén kích động muốn “hành quyết” cô, khàn giọng yêu cầu, “Nói em nhớ anh đi”.

Chạm phải ánh mắt rực lửa của anh, lòng Si Nhan mềm nhũn, cô giơ tay đầu hàng, thuận theo anh nói ra tình cảm được chôn vùi tận đáy lòng, “Em nhớ anh”.

Ôn Hành Viễn nở nụ cười, ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi khẽ mở của cô. Ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt đen nhánh của anh tràn đầy sự cuồng dã và si mê.

Thế nhưng, họ lại không tiếp tục.

Xê dịch nửa phần cơ thể đè lên người Si Nhan, Ôn Hành Viễn nghiêng người đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ rần của cô, cảm nhận được độ nóng không bình thường, anh sờ lên trán cô một lúc, vẫn nóng như thế, “Em sốt rồi?”.

Thần trí mơ mơ màng màng của Si Nhan thoáng chốc được kéo trở về thực tại, đáp lời anh bằng giọng điệu đáng thương, “Em bị cảm, buổi chiều hơi sốt”.

Nghe thấy vậy, ngọn lửa trong người Ôn Hành Viễn bỗng chốc tắt lụi, anh kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, ôm cô vào lòng, khẽ giọng trách cứ, “Sao em không nói sớm hả? Nói cho anh biết chỗ nào không được khỏe, anh đi mua thuốc cho em”.

Si Nhan không tiếp lời, chỉ đưa cánh tay ra đặt lên hông anh.

Vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, khẽ điều hòa hơi thở, giọng nói của Ôn Hành Viễn vô cùng dịu dàng, “Một lát nữa đến bệnh viện xem thế nào, xong tiêm một mũi”.

Vòng ôm thế này khiến Si Nhan cảm thấy ấm áp, cô dán khuôn mặt nhỏ của mình lên khuôn ngực anh, bắt đầu làm nũng, “Không đến bệnh viện đâu, trong túi có thuốc, uống là khỏe lại rồi”.

“Nếu như uống không có hiệu quả thì phải đến bệnh viện, không được bướng bỉnh”, đoán được cô sợ tiêm, Ôn Hành Viễn dỗ dành, “Nếu như em nghe lời, anh sẽ không hỏi nguyên nhân em đột nhiên bị ốm nữa”.

Si Nhan sững sờ, sau đó như hờn giận gắng sức đẩy anh ra, “Ai sợ anh hỏi chứ!”.

“Thế em nói xem tại sao hôm qua vẫn khỏe mạnh mà hôm nay lại đột nhiên bị bệnh hả? Hại anh không làm nổi chuyện nghiêm chỉnh”, Ôn Hành Viễn không hề tức giận, đưa tay ra khéo cô vào lòng, đưa tay ra kéo cô vào lòng, nắm lấy tay cô ôm lên eo mình, “Đừng để bản thân bị lạnh, ôm chặt một chút”.