*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhi vừa lau dọn trong góc khuất, vừa lén lút bấm điện thoại, ý đồ nhắn tin lung lạc biên tập viên. Bàn tay xinh đẹp của cô.. Ờ, bàn tay chai sần của cô mới đúng.. Không! Mặc kệ là bàn tay này như thế nào, từ nay về sau cô không muốn hành hạ nó, không muốn nó phải sờ vào những việc nặng nhọc nữa! Công việc duy nhất của nó chỉ có bấm điện thoại và gắp đồ ăn mà thôi!!!

Thế nhưng có vẻ như cố gắng của cô là vô ích, bởi vì biên tập viên nào đó bị khủng bố quá nhiều đã quyết định cho số điện thoại của cô vào danh sách đen mất rồi. Có điều chuyện này chúng ta biết, song bạn Tịnh Nhi lại không biết nên là bạn ấy cứ cố công tiêu tốn tháng lương đầu tiên được bạn Thần trả trước vào những việc ngớ ngẩn..

Không được hồi đáp, Tịnh Nhi thật sự muốn ném điện thoại. Nhưng lúc này cô quá nghèo, không đủ khả năng mua cái mới, lại lo lắng Đại Thần phát hiện mình làm việc riêng trong giờ hành chính nên đành ngậm ngùi nhét lại nó vào túi. Đúng lúc cô ra sức chà cửa kính vốn sạch bong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng. Đứng nấp sau mấy giá tài liệu, Tịnh Nhi len lén quan sát..

Người vừa đến là trợ lí xinh đẹp, ô, quả nhiên xinh đẹp thật đấy, hôm nay cô ấy hình như còn có gì đó khang khác.. Giày đen, bộ đồ công sở ngàn năm như một.. À, là mái tóc! Mái tóc bình thường được quấn gọn gàng nay được uốn xoăn nhẹ, nhuộm màu hạt dẻ làm da cô ấy vốn đã trắng lại càng trắng hơn nữa. Cúc áo sơ mi nửa kín nửa hở khơi gợi cảm giác cấm dục lại mời gọi vô cùng..

Uây, lẽ nào là một màn kinh điển: Trợ lí quyến rũ tổng tài?? Mẹ nó, cô vừa đi làm ngày đầu tiên đã được chứng kiến cảnh này, quá kích thích!

"Tổng giám đốc.." Trợ Lí hất tóc, bẽn lẽn ôm tập tài liệu đi tới. Chết thật, cô tự dưng lại nóng vội thế này, không có công việc gì bỗng nhiên làm phiền Đại boss sẽ khiến anh ấy nổi giận mất! Ôi, anh ấy giận cũng rất đẹp trai, oai danh vang vọng bốn phía..

Má! Không được! Giờ không phải lúc nghĩ chuyện này đâu! Não, tư duy đi! Nghĩ ra lí do tự dưng gõ cửa phòng anh ấy đi!!!

"Có chuyện gì không?" Đại Thần vẫn đang mải miết với những con số trên màn hình máy tính, nhíu mày hỏi mà không nhìn qua cô lấy một cái.

"Là.. Tôi.." Trợ Lí thật sự cảm thấy mình xong rồi! Sao có thể bối rối vì trai đẹp thế này hả trời? Ăn không nên đọi, nói chẳng nên lời..

"..." Boss Đại lần đầu tiên thấy trợ lí chuyên nghiệp của mình có thái độ như vậy, ngạc nhiên nhìn lên. Chỉ thấy vẻ mặt của cô lúc này nửa lúng túng nửa rối rắm như có chuyện muốn nói mà không dám. Thế nên để cảm ơn việc hôm trước cô đã giúp mình tư vấn tâm lý, anh hắng giọng, quyết định hỏi thăm "Cô đau bụng? Muốn xin nghỉ?"

"Hả??" Hai má đỏ ửng của Trợ Lí tự dưng tái mét. Quái quỷ! Sao boss lại nghĩ mình đau bụng được chứ? Chả lẽ cái bản mặt mình giống bị tiêu chảy lắm sao? Mạng miếc gì đó đều là lừa gạt, còn dám bảo trang điểm kiểu này là tự nhiên.. Tự nhiên tiêu chảy thì có!

Nhưng Đại Thần mới hỏi thăm cô kìa!

Bao lâu nay anh ấy có bao giờ biết quan tâm người khác đâu, tự dưng hôm lại "đặc biệt" với cô như vậy..

"Vậy được rồi, cô trở về nghỉ phép một hôm đi!"

"Dạ.." Trợ Lí nhìn quanh một lượt phòng, tuyệt nhiên không có cô gái nào cả. Nghĩa là tin khi nãy cô nghe được chỉ là đồn nhảm mà thôi!

Tốt lắm, tổng tài không ôm gái, lại quan tâm cô cho cô nghỉ một ngày.. Chuyện tình cảm tiến triển quá ok rồi! Vậy là Trợ Lí quyết tâm nói với mọi người, bản thân bị tiêu chảy, cần phải về nhà nghỉ ngơi!

*

Tịnh Nhi thật sự muốn chửi sml toàn bộ thế giới!

Cái tình huống ngu người này là thế nào đây???

Rõ ràng từ một màn trợ lí quyến rũ tổng tài lại biến thành xin phép nghỉ vì tiêu chảy?? Tiêu chảy! Tiêu cmn chảy cơ đấy!!!

Đại Thần! Anh làm ơn đừng làm mất mặt nam chính nhà tôi như thế nữa được không hả?? Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra, cũng nói ra được.. Đúng là tư duy không theo kiểu của người bình thường mà..

"Vi Ái Nhi, cô nhìn đủ chưa?" Đợi Tịnh Nhi úp mặt vào giá sách gào thét xong xuôi, Đại Thần sama tốt bụng lúc này mới lên tiếng vạch trần "Không phải đứng đó tê chân luôn rồi đấy chứ?"

"Tôi là Tịnh Nhi!" Cô theo thói quen sửa miệng, sau đó mới giật mình "Ai.. Ai thèm nhìn anh chứ? Bớt hoang tưởng!"

"Sao lại nghĩ mình tên Tịnh Nhi?" Anh ta nhếch môi, chống tay vào cằm nheo mắt nhìn về nơi cô đang đứng. Ánh sáng bốn phía giao hòa cùng nhau trên gương mặt điển trai của anh ta, thêm vào phông nền bầu trời xanh ngắt.. Nhìn Đại Thần lúc này quả nhiên là Đại Thần, đẹp đến mức người ta không còn biết dùng lời nào để nói!

Chính vì thế mà bây giờ Tịnh Nhi của chúng ta lại ngây ra rồi! Một con người biết thưởng thức cái đẹp như cô mà bỏ qua phong cảnh này thì quá là phí phạm! Và cũng bởi vì mải ngắm giai mà não cô đình công, miệng cô tự động: "Tên tôi vốn là Tịnh Nhi!"

"Cái gì?" Đôi mắt nâu sáng của Đại Thần nhìn cô dò xét. Mãi lúc này Tịnh Nhi mới nhận ra bản thân lại lỡ lời nữa rồi. Cô thật sự muốn vả cái giẻ lau vào miệng mình cho chừa cái thói chưa nghĩ đã nói. Nhưng vì sợ đau nên cuối cùng lại thôi, buông nó xuống tủ tài liệu, Tịnh Nhi mon men đến gần chỗ Đại boss.

"Thần sama, anh thấy cô gái khi nãy thế nào?" Phải đánh lạc hướng mới được, còn nữa, dù sao Tịnh Nhi cũng tò mò không biết nam nữ chính gặp mặt có tâm trạng gì..

"Trợ lí?" Đại Thần ngồi thẳng dậy, lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chuẩn bị làm việc "Cũng được, khả năng giải quyết công việc rất khá!"

"Không! Không phải cô ấy!" Tịnh Nhi lắc đầu nguầy ngậy, chống tay lên bàn làm việc đầy tài liệu của boss mà nói "Là cô gái dưới sảnh lễ tân khi nãy cơ!"

"Quản lí?"

"Không phải!" Thần sama anh làm ơn đừng tư duy kiểu thoát tuyến nữa được không?

Chẳng lẽ anh ta thật sự không có ấn tượng với nữ chính?

Không thể nào.. Thế là đi ngược lại chân lí của ngôn lù tiểu thuyết!

Hay boss.. Ngại ngùng?

Đúng rồi!

Đại Thần nhà mình vốn là người đàn ông của công việc, chuyện yêu đương không có hiểu biết gì mấy. Gần ba chục tuổi chưa yêu đương gì hẳn là nhắc đến sẽ thấy xấu hổ. Chính vì vậy mà lúc này anh ta cứ cố gắng chối quanh để không phải nhắc đến nữ chính mà mình đang để ý..

"Là cô gái ngã đè lên tôi ấy!"

"Cô thích người đó?" Anh ta không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi một câu làm Tịnh Nhi đỏ mặt "Không phải bị đè một cái lập tức cong đấy chứ?"

"Cái gì.. đè.. cong..??" Chuyên gia ngôn lù của chúng ta ngẩn người! Đại Thần sama, nam chính mặt lạnh, boss lớn.. lại biết mấy cái thuật ngữ này là thế nào?? Trời ơi!! Không thể tin nổi! "Anh nghĩ cái quái gì vậy hả??!"

"Thế ý cô là gì?" Đại boss thành công trêu đùa được con nhà người ta, anh dừng bàn tay vốn đang lướt trên bàn phím lại, quay sang nghiêm túc.

"Anh thấy cô ấy có được không?" Sự tò mò của Tịnh Nhi đã làm cô quên béng chuyện vừa bị anh ta xoay, lập tức sáng mắt hỏi. Cái này chính là thông tin có giá trị nè! "Xinh đẹp không? Tính cách được không? Có cảm xúc gì không?.."

"Nhìn thấy bộ đồng phục lễ tân kia không?" Đại Thần cắt ngang lời cô, một bên anh ta đưa tay chỉ bộ lễ phục rực rỡ khi nãy Tịnh Nhi được phát mà không được mặc. Một bên xoay chiếc ghế lớn, chỉ lát sau đã tiến tới sát cạnh cô "Tôi chỉ thấy một màu đỏ! Không thấy cô gái nào cả!"

"Anh.." Tịnh Nhi trợn mắt nhìn Đại Thần xoay vai mình lại.

Không hiểu vì sao lúc này lại thành như vậy, anh ta ngồi ghế tựa lớn, ung dung cao ngạo tựa vị thần tối cao. Và vị thần đáng ngưỡng vọng ấy đang đứng ngay đối diện cô, đôi mắt nâu sáng giống như những viên kim cương diễm lệ nhất, rực rỡ nhất, chiếu rọi tâm hồn cô.

Tất cả những thắc mắc của Tịnh Nhi tiếp tục bay biến, mẹ nó, bệnh mê giai lại nặng thêm một cấp rồi!

"Tôi vẫn không hiểu vì sao.." Anh ta dịu dàng lướt những ngón tay thon dài trên sườn mặt xinh đẹp của cô. Giọng nói trầm thấp ấm áp lướt trong không gian giống như vũ khúc piano êm đềm "..Cô nhớ được tên và họ, nhưng lúc nào cũng nói sai chữ đệm của mình!"

"Chuyện này.." Má ơi! Là do tên của tôi mười mấy năm nay luôn như thế! Nhầm vài chục lần cũng là chuyện bình thường thôi mà!

Đại Thần sama, anh đừng chấp nhặt chuyện bé tí như thế nữa đi!!

"Hôm đó kiểm tra bác sĩ cũng có nói cô không bị thương gì ở đầu, cũng không chấn động não.." Anh ta không để tâm đến câu nói của cô mà tiếp tục dòng suy nghĩ của mình "Lẽ nào thật sự lại mất trí nhớ? Cô có muốn đi khám lại không?"

"Không.. Không cần.." Tịnh Nhi vội vã xua tay, mất trí nhớ gì chứ? Cũng chỉ là do Hải Ninh kia tự nghĩ ra thôi mà, đừng bảo anh tin nó là thật đấy.. Mà kệ, anh cứ tin đi, nhỡ sau này tôi đây có lỡ làm gì kì quái cũng đổ được tại mất trí nhớ. Chứ đi khám rồi bị lộ thì lại bách nhục! "Tôi cảm thấy ổn, khỏi cần khám lại cầu kì. Có lẽ quá khứ với tôi cũng không phải chuyện gì tốt, quên đi được thì hay rồi.."

"Vậy sao?" Đôi mắt nâu sáng thăm thẳm nhìn cô dò xét, chỉ một giây sau nó lập tức cong lên thành một vầng trăng non. Đại Thần cười như không cười, ngọt ngào nói "Thật ra.. Tôi cũng thích Vi Ái Nhi như thế này.."

*Này tính tỏ tình không ta??