Edit: Xanh Lá

Bị Mộc Cận hỏi bất ngờ, Đường Khanh hơi sửng sốt trong chớp mắt, tiếp theo mới nở một nụ cười không tim không phổi nói: “Chính là đội thám hiểm đó.” Nói xong, cô huých huých khuỷu tay vào người cô ấy, nói: “Thế nào, để ý rồi hả?”

Đối mặt với nụ cười của cô, Mộc Cận lại trầm mặt, “Sở Ca, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?” Nói xong, thấy sắc mặt đối phương hơi cứng lại, cô ấy nói tiếp: “Một thân cổ trang kia, đừng nói với tớ là hắn nghiện mặc cổ trang. Những người khác không chú, nhưng tớ lại thấy được, đó là trang phục của Đại Tư Tế.”

Nữ chính của thế giới này chỉ số thông minh siêu cao, cũng không phải ngốc bạch ngọt đơn thuần, muốn lừa gạt cô ấy, quả thật rất khó.

Sau khi Đường Khanh cứng đờ một lát, liền thu hồi nụ cười cà lơ phất phơ kia, “Ngoại trừ quần áo, cậu còn phát hiện cái gì?”

“Quần áo chỉ là thứ yếu, gương mặt kia của hắn, mới là trọng điểm.” Nói đến đây, Mộc Cận nhìn cô không chớp mắt, như muốn nhìn xem cô rốt cuộc có nói dối hay không.

Đường Khanh không muốn lừa cô ấy nữa, mà vốn cũng chẳng lừa được. Cô nằm liệt trên ghế, rũ đầu, hơi có chút rầu rĩ nói: “Nếu đã biết hết, cậu còn hỏi tớ làm gì.”

Mộc Cận còn muốn tiếp tục chất vấn, nhưng nhìn đến dáng vẻ này của cô, nhất thời cũng không hỏi tiếp được, “Tớ…… Tớ chỉ muốn biết, vì sao hắn phải cứu chúng ta.”

“Tớ đâu có biết.”

“Không, cậu biết.” Mộc Cận ngắt lời cô. Cô ấy không ngu cũng không ngốc, ánh mắt Đại Tư Tế xem nhìn Sở Ca hoàn toàn khác với khi nhìn bọn họ, thậm chí phải nói, trong mắt Đại Tư Tế chưa từng có bọn họ, nhưng Sở Ca thì khác, hơn nữa đêm hôm đó ở trấn nhỏ, dù thế nào cô ấy cũng không tin Sở Ca không biết gì.

“Không, tớ không biết gì cả!” Tuy cũng không muốn lừa cô ấy, chẳng qua Đường Khanh cũng biết, lời này của mình cô ấy sẽ không tin, chẳng qua vậy cũng không sao cả, biết càng nhiều sẽ càng bất lợi cho cô ấy. Nhìn trong cốt truyện của thế giới, cô ấy chết thảm trong tay năm đại gia tộc, nói thật, cô vẫn rất đồng cảm với cô ấy.

Mộc Cận hơi hé miệng, cuối cùng tất cả dò hỏi hóa thành một tiếng thở dài, “Sở Ca, nếu có gì khó khăn, cậu có thể nói với tớ. Nói thế nào mạng này của tớ cũng là cậu cho.”

Sở Ca không muốn nói, cô ấy cũng không muốn ép hỏi, chẳng qua tiềm thức nói cho cô ấy biết, Sở Ca nhất định đã phải trả giá cái gì, nếu không với tính cách của Sở Ca, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời một người như vậy.

Trở lại thành phố G, Đường Khanh vừa mở di động ra liền nhìn thấy vô số tin nhắn oanh tạc khiến cô suýt nữa cầm không vững. Mấy tin nhắn này đều là Sở gia gửi cho cô, tùy ý click mở liền thấy, nội dung đều không quá khác nhau, bọn họ biết chuyện cô xuống mộ đại, chỉ là không biết cô có an toàn hay không, nên bảo cô một khi thấy tin nhắn này liền lập tức liên hệ với bọn họ.

Mộc Cận liếc mắt nhìn di động của cô, rất nhanh liền thu mắt về. Cô ấy khác với Sở Ca, Sở Ca là đại tiểu thư con vợ cả trong nhà, mà cô ấy chẳng qua là dòng bên, cô ấy sống hay chết đều không ai để ý.

Chỉ là cô ấy lại không biết, có đôi khi đại tiểu thư con vợ cả Sở gia này, cuộc sống còn không bằng dòng bên như cô ấy.

Đường Khanh “chậc:” một tiếng, ghét bỏ ấn nút trò chuyện. Trong nháy mắt điện thoại kết nối kia, còn chưa đợi cô mở miệng, đối phương đã truyền đến tiếng mắng phẫn nộ.

Nội dung đơn giản là trách cứ cô không màng đến an nguy của linh huyết trong cơ thể mà tự mình xuống mộ địa. Đối với loại hành vi này của cô, gia chủ tức giận cực kỳ, lệnh cho cô trong vòng 3 ngày lập tức quay trở về thành phố H.

Trở về thành phố H dĩ nhiên sẽ phải chịu trừng phạt, trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy lần chịu trừng phạt cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì. Đầu tiên là đánh bằng roi, tiếp theo là từ đường tối như mực, một ngày chỉ được một bữa cơm, còn đều là cơm nguội nước lạnh. Trong thời tiết rét lạnh như thế, không sinh bệnh mới là lạ, tuy nói sau mỗi lần trừng phạt cô Sở gia đều sẽ mời danh y đến chữa bệnh cho cô, nhưng đó cũng chẳng qua là vì linh huyết trong cơ thể cô, nếu không loại người không nghe lời như cô đã sớm bị bọn họ vứt bỏ, thậm chí bóp chết.

Nếu là nguyên chủ nhận cuộc gọi này khẳng định sẽ sợ hãi, rốt cuộc cô ta vẫn phải sống dựa vào Sở gia, nhưng Đường Khanh lại khác, trước mắt Sở gia đối với cô đã không còn tác dụng gì, linh huyết ở ngay trên tay mình, cô chỉ cần ở đem những thứ trong ba gia tộc khác trả lại cho Quân Lẫm, nhiệm vụ lần này hẳn cũng sẽ hoàn thành.

Chỉ là, nghĩ thì đơn giản nhưng làm lại rất khó. Đối phương còn chưa mắng xong, cô đã quyết đoán cúp điện thoại, tiếp theo dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mộc Cận, co bày vẻ mặt thản nhiên nói: “Mộc Cận, xem ra cậu phải cho tớ ở nhờ rồi.”

Không có Sở gia chi viện, đám thẻ ngân hàng kia của mình e sẽ không thể dùng được, cũng may cô còn một ít tiền mặt, có thể tạm thời chống đỡ một thời gian.

Mộc Cận không nghĩ tới hòn ngọc quý trên tay Sở gia trong lời đồn lại phải trải qua cuộc sống như vậy, sau thoáng chốc kinh ngạc, cô ấy liền vui vẻ nói: “Cực kỳ hoan nghênh, chẳng qua vẫn mong Sở đại tiểu thư đừng ghét bỏ căn phòng nhỏ lụp xụp của tớ.”

“Hiện giờ tớ đã không nhà để về, sao còn ghét bỏ được.” Đường Khanh vừa nói, vừa ném hành lý trong tay cho cô ấy, tiếp theo, dưới ánh mắt khó hiểu của Mộc Cận, cô mở miệng nói: “Tớ muốn đến bệnh viện một chuyến, cậu có thể giúp tớ mang hành lý về nhà cậu trước được không? Đúng rồi, thuận tiện nói cho tớ địa chỉ nhà cậu đi.”

“Gấp như vậy à?” Mộc Cận nhíu mày, “Vì lúc trong mộ cậu bị thương sao? Có cần tớ đi cùng cậu không?”

“Không cần lo lắng, chỉ là kiểm tra bình thường thôi, tớ tự đi là được.” Nói xong, cô vẫy vẫy tay, đón một chiếc taxi rời khỏi.

Vì để ngừa đêm dài lắm mộng, cô phải mau chóng xử lý máu trên người. Nhưng cô không nghĩ tới mình vừa mới đến bệnh viện, ngay cả mặt bác sĩ cũng chưa thấy, đã bị một nhóm người mặc âu phục đen vây quanh.

“Các anh là ai?”

“Sở tiểu thư không cần hoảng hốt.” Người đàn ông cầm đầu tươi cười thân thiện, vừa cười làm lành vừa nói: “Quân tiên sinh có lệnh, để chúng tôi bên cạnh tiểu thư, nhất định không thể khiến ngài chịu nửa điểm thương tổn.”

“Quân tiên sinh?”

“Đúng vậy, Quân Lẫm – Quân tiên sinh.”

Nghe đáp án này, Đường Khanh thiếu chút nữa chửi bậy. Cô không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như thế, cô còn chưa kịp hành động đã cản cô lại rồi!

“Đậu má, còn đổi máu thế nào đây!”

Ngay khi cô vừa oán giận xong với hệ thống nhà mình, lại nghe hệ thống buồn bã nói: “Khanh Khanh, ngươi trước hết đừng động đến chuyện thay máu này, việc cấp bách bây giờ là thu phục nam chính.”

“Có ý gì?”

“Quân Lẫm ở phía sau ngươi.”

Hệ thống vừa dứt lời, Đường Khanh đã nghe được phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo khiến người ta haorng sợ. Ngay sau đó, cô lại nghe được hệ thống nhỏ giọng cảnh báo: “Khanh Khanh, giá trị hắc hóa của nam chính tăng lên 5%.”

“Sở Ca.”

Hít sâu một hơi, cô giả vờ vui sướng nói: “Hi, Quân Lẫm, khéo thật.”

“Không khéo.” Quân Lẫm mặt không biểu cảm đi đến trước mặt cô, nói: “Ta cố ý tới bệnh viện tìm ngươi.”

Nghe thế, khuôn mặt Đường Khanh tức khắc cứng đờ, cô còn chưa tìm được lý do, đã nghe hắn nói tiếp: “Vừa xuống máy bay liền gấp không chờ nổi tới khoa máu bệnh viện tốt nhất thành phố G, hành động này có phải đang nói cho ta, ngươi hoàn toàn không muốn ngoan ngoãn làm tế phẩm?”

Ý đồ đã bị đối phương phát giác, hiện tại bất luận nói gì cũng đều không làm nên chuyện, Đường Khanh cắn cắn môi, không giải thích. Một lúc lâu sau, cô mở miệng: “Ngài muốn như thế nào.”

“Ta nói rồi, tế phẩm không ngoan, đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt.”