Hắn gọi xong thì nó tươi rói đi ra "Ôm Phong xong sướng quá hay sao mà tươi z trời" hắn thầm nghĩ (T/g: Chết chết lại ghen rùi đây)

-Đi thôi!-Nó lên tiếng làm hắn giật mk

-Đi đâu?-Hắn ngu ngơ hỏi

-Đi mua đồ ăn về ANH nấu-Nhấn mạnh từ cần thiết

-Hả, thui đi ăn nhà hàng đi!-Hắn lười

-Ko!-Nó cương quyết

-Đc thui!-Nhún vai-Đi thui!

-Linh ak!-Phong gọi nó cũng cười tươi (hắn: đc Linh ôm sướng quá đây mà//////T/g: Ghen ak cưng?//////hắn: t/g pít còn hỏi, nhìu chuyện!/////T/g: ơ ơ hay)

-Có j ko Phong?-Nó zui zẻ trả lời

-Đi ăn vs Phong đi!-Phong ngại ngùng nói

-Ukm đc đi thui!-Nó quên lun hắn

-Ko đi đâu cả!-Hắn bực bội lên tiếng

-Why?

-Cô vừa bảo j z hả? Còn nhớ ko?

-Nhớ chứ! Nhưng h tui lại mún đi ăn vs Phong!

-Đc rùi đi đi!-Hắn vừa nói vừa rút điện thoại ra cười gian

-Đi thì đi! Tôi sợ anh chắc?-Nó ngang ngạnh cho đến khi:

-Alo bác Mai ạ?-Hắn chưa kịp nói típ thì nó giơ tay xin hàng. Hắn tắt điện thoại đi. (t/g: Ủa đã nói j đâu mà tắt z?//////hắn: Đã gọi đâu t/g!//////////T/g:ak)

Nó nhìn hắn bằng cặp mắt nảy lửa rùi nhìn Phong ái ngại:

-Sory baby! Linh ko cố ý! Chỉ tại cái tên chết bầm nào dó *liếc xéo hắn*! Hum nào rảnh Linh mời Phong nha!

-Ko sao đâu!-Phong xua tay

-Hay Phong đọc số cho Linh! Có j Linh call cho Phong nha!-Nó hớn hở

-Ok! 01647xxx856!

-Rùi pp Phong!-Nó vẫy tay rùi đi theo hắn

-Pp Linh!

Suốt cuộc nói chuyện của nó và Phong hắn chỉ đứng đấy chán nản, khó chịu. Xong xuôi hắn dẫn nó vào siêu thị mua đò ăn rùi quay về biệt thự ngoại thành.

Nó đang ngồi ăn bimbim ngon lành xem tivi, rảnh rơi như con dở hơi.

(Nó: T/G!!!!///////////T/g: hjhj chị có j chỉ bảo em ạ?//////////Nó: T/g vừa bảo ai dở hơi z?///////////////////////T/g: Hjhj nói cho có vần xíu thui mà!//////Nó: Hừ....)

Thấy thế hắn hùng hổ đi ra quát:

-Đi xuống nấu cơm nhanh!

-Đã bảo là ko pít nấu mệ

-Ko pít thì học!

-Ứ phải học!

-Có nhớ lời mẹ cô dặn tui phải dặn cô nấu ăn ko hả? Hay để tui méc mẹ cô h!

-Ukm đc rùi nấu thì nấu nhưng ko ăn đc thì đừng trách!

Vừa nói nó vừa phụng phịu xuống nhà bếp chân giẫm dầm dầm (lún gạch mất chị ới)

Hắn dạy nó rất rất tận tình nhưng ngoài sự tưởng tượng của hắn. Nấu cơm thì thành ra nấu cáo, trứng rán mà đen xì xì, rau luộc cạn hết sạch nước thành ra khét lẹt và còn 1 số món quái dị hơn nữa. Nó ngắn lại thành quả của mk 1 luoetj rùi nói:

-Đặt vào bàn đi để ăn!

Hắn ngạc nhiên:

-Ăn mấy món này sao?

-Thế chẳng?

-Hay bỏ hết đi ăn quán đi!-Hắn thương cho cái dạ dày lắm lắm lun á

-Ko! Nấu rùi thì anh ăn đi ai bắt đòi tôi xuống nấu làm chi?

Thế là nó và hắn ngòi vào bàn "vui vẻ" ăn mấy cía món "sơn hào hải vị" do nó nấu.

(T/g thương cho hệ tiêu hóa của 2 người này quá! Ko pít tối nay có tranh nhauWC ko nữa?)

Đến nữa đêm nó đói ko chịu đc nữa liền xuống bếp kiếm cái j ăn. Bất chợt nó va vào ai đó.

-Aaaaaaaaaaaaaa!Có ma!Có ma!-Nó vừa nói vừa chạy vào góc bếp ngồi khóc lóc

Hắn vội bật đèn và cốc vào đâu nó 1 cái:

-Ma!ma! Ma cái đầu cô ak mà ma? Có thấy mà nào đẹp trai như tôi chưa hả?

Nghe xong nó liền bật đậy:

-Anh xuống đây làm j hả?

-Thế còn cô?

-Tôi hỏi anh trước mà!

Đang cãi nhau thì cái bụng của cả 2 réo lên (Bụng: Cho tôi ăn nhanh lên, thừa calo ak mà đứng đó cãi nhau hả?)

Cả 2 ngượng ngịu cùng nhau cười rùi đi pha mì tôm. Ăn xong thì cả 2 lên giường và đánh 1 giấc đến sáng.