Chiều nay Vân Chính Toàn xong việc sớm, cho nên Lập Khang Dụ cũng ở nhà.

Anh vừa ăn cơm xong, đang định đi xem tin tức thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khỏi cần ra xem cũng biết là ai.

Vân Thường Hi cứ đúng giờ này lại tới tìm anh, lâu dần thành thói quen.

Lập Khang Dụ tìm áo ba lỗ mặc vào rồi ra mở cửa cho cô.

Vân Thường Hi nhìn anh, nở một nụ cười tươi rói rồi tự nhiên xông vào nhà, ngồi lên ghế sofa.

- Chú lại xem thời sự à? Chán chết đi được.

- Có việc gì không?

- À...!thật ra...

Vân Thường Hi cố kéo dài câu nói, đang cố vặn não nghĩ ra lí do mình đến đây nhưng lần nào cũng thất bại, bèn đánh trống lãng:

- Nhà chú bụi quá đi mất.

Chú không dọn dẹp thường xuyên à?

- Bận.

Lập Khang Dụ không để ý đến cô nữa, cầm lấy điều khiển trên bàn bật to âm lượng, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, gác chân hình chữ ngũ.

Vân Thường Hi lém lỉnh, cố lết người ngồi sát lại gần anh, đôi môi mím chặt.

Với mấy thủ đoạn trẻ con này của cô, anh đương nhiên nhận ra, chỉ là không muốn vạch trần, thản nhiên đáp lại:

- Về học bài đi.

- Em học hết khi chiều rồi, dành thời gian sang đây chơi với chú này.

- Ai cần?

Vân Thường Hi bĩu môi, mặc kệ anh có mắng mỏ thế nào cô cũng vẫn ngồi lì ở đây.

- Sắp tới là sinh nhật cháu à?

Cô nghe anh hỏi thì vui mừng khôn xiết, đầu gật gật như mấy con vật đặt trong xe ô tô, chớp mắt hỏi:

- Sao chú biết vậy?

- Còn không phải mấy ngày nay cháu khua chiêng múa trống à?

Vân Thường Hi nghiêng đầu cười.

Cô chỉ là bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc ngoài trời này thôi mà, sao lại bị anh phóng đại đến mức như thế chứ? Nhưng dù sao thì cô vẫn rất vui, Lập Khang Dụ như vậy là đã quan tâm đến cô rồi phải không?

Lập Khang Dụ dán mắt vào tivi nhưng khóe môi đã cong lên rõ.

Ở với đứa cháu này mười năm rồi, không phải là anh chưa từng có cảm giác gì.

Chẳng qua là những lúc như vậy, anh đều cho rằng mình quá biến thái, Vân Thường Hi chỉ mới mười mấy tuổi, lại xinh đẹp, tài năng, đứng bên cạnh anh chỉ tổ phí hoài.

Cho nên lúc những rung động bắt đầu nở rộ trong lòng, anh ngay lập tức dội vào đó một gáo nước lạnh.

Vân Thường Hi bây giờ đang mặc áo phông thoải mái, quần đùi đen dài đến tận đầu gối.

Cô không dám mặc quần ngắn nữa, sợ lại bị anh đuổi về như hôm trước.

Cô thu chân lên ghế, ngồi xếp bằng xem tivi cùng anh.

Lập Khang Dụ bình thường không thích xem chương trình tạp kĩ gì cả, chỉ xem thời sự, cập nhật tin tức mà thôi.

Lâu dần cũng thành quen nên giờ cô chẳng buồn ngủ mấy.

Nhưng mà chủ yếu Vân Thường Hi đến để ngắm nhan sắc của anh thôi.

Lập Khang Dụ trước giờ luôn để đầu đinh, mặt nghiêm nghị.

Vì thường xuyên tập luyện nên người có rất nhiều cơ bắp, không phải là loại cơ bắp thô cứng như vận động viên đâu, là loại rất đẹp và nam tính ấy.

Vân Thường Hi để tay lên thành ghế, chống cằm nhìn ngắm anh.

Người đàn ông này rất ít khi cười, lúc nào cũng trong bộ dạng trầm lặng, nếu không thì cũng là nhăn nhó.

- Khang Dụ! Ông chủ tìm cậu.

Tống Bái từ bên ngoài đi vào, thấy cô ở đây cũng không lạ gì, chỉ gật đầu chào một tiếng rồi nói:

- Ông chủ gọi cậu vào phòng có việc gấp.

Lập Khang Dụ không chần chừ, ngay lập tức mặc áo thun vào, nhanh chân chạy đi mất.

Tống Bái nhìn cô, hỏi:

- Sao cháu còn ngồi đây? Không về ngủ à?

- Giờ này còn sớm mà chú.

À, cháu hỏi cái này.

Dạo gần đây có ai tán tỉnh chú Lập không vậy?

Tống Bái đưa tay xoa cầm, suy nghĩ hồi lâu rồi mới chép miệng nói:

- Chắc là không đâu.

Vì Khang Dụ chẳng kể với chú về ai cả.

Với cả nó chỉ dọa con gái người ta chạy thôi, ai mà dám lại gần.

Anh ta nói xong thì nhún vai, làm vẻ chế giễu.

Nhưng Vân Thường Hi thì ngược lại.

Anh mà xua đuổi con nhà người ta thì tốt quá rồi, sẽ không ai giành với cô hết.

Vân Thường Hi tủm tỉm cười, sau đó chạy tọt về phòng.

Cô lục trong tủ ra xem có bộ nào đẹp để hôm sinh nhật mặc không.

Nhưng cô chợt nhận ra rằng, trong tủ đồ hơn hai ngàn món chẳng có cái nào vừa ý.

Con gái là vậy, lúc nào cũng không có đồ để mặc!!!

Vân Thường Hi nhắn tin cho Hạ Phi Phi:

- Ngày mai đi mua đồ với tớ nhé!

- Ok con dê! Tiện thể đi mua luôn cái dây chuyền hôm trước tớ cho cậu xem ấy, xinh nhỉ?

Hai người nói chuyện qua lại một hồi, tưởng chỉ tầm năm phút nhưng ai ngờ, chuyện này nối sang chuyện khác, đến tận khi Mỹ Tuyết Lệ gõ cửa, cô mới tắt máy.

Bà đem cho cô một ly sữa không đường, nhẹ nhàng bảo:

- Uống đi con gái.

- Cảm ơn mẹ.

Bà nhìn đống đồ đang bày ngổn ngang trên giường, hỏi cô:

- Sao thế? Con tìm đồ mặc dự sinh nhật à?

- Dạ.

Nhưng mà lại không có bộ nào ưng ý.

Vân Thường Hi liếc mắt nhìn rồi lại dùng tay đẩy chúng ra sau lưng, nhìn mẹ cười xòa:

- Anh hai đã về chưa ạ?

Bà Mỹ lắc đầu:

- Khi nãy mẹ gọi rồi, nó bảo còn bận việc.

Dạo này Tiểu Kiệt hay về nhà muộn lắm.

- Sao anh ấy còn chưa tìm bạn gái hả mẹ?

- Con đi mà hỏi anh con ấy.

Mẹ không biết đâu.

Mỹ Tuyết Lệ luôn thấy phiền lòng về Vân Chính Kiệt.

Không phải vì anh không giỏi, mà là vì đến tận năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có người yêu.

Con gái theo đuổi Vân Chính Kiệt không ít, nhưng có lẽ anh không hài lòng về ai cả.

Bà cũng hết cách.

- Anh hai tệ thật đấy, đã lớn tuổi vậy rồi.

Mỹ Tuyết Lệ dí tay lên trán con gái, liếc mắt nói:

- Còn con nữa đấy, không lo học hành đàng hoàng đi, năm nay phải thi đại học đấy.

Vân Thường Hi đặt ly sữa xuống tủ đầu giường, xoa xoa trán đáp lại:

- Con gái của mẹ vừa rồi đứng thứ tư đấy.

Cô chợt nảy ra ý tưởng gì đó, ánh mắt sáng như sao.

- Nếu con thi đậu đại học thì mẹ gả con cho chú Lập được không?

Bà Mỹ không lạ gì chuyện này.

Vân Thường Hi thích Lập Khang Dụ, cho dù là cô giúp việc hay chú cắt cỏ cũng đều biết.

- Con thích cậu ấy đến vậy à? Người ta hơn con mười hai tuổi lận đấy.

- Mười hai tuổi thì sao chứ? Mẹ với chú ấy lúc nào cũng thế.

Mười hai tuổi thì mười hai tuổi, chẳng sao cả.

- Cái con bé này đúng là bướng bỉnh thật đấy.

Mẹ chiều con đến hư rồi phải không?

Vân Thường Hi ôm lấy mẹ, nũng nịu nói:

- Không có mà mẹ.

Con thích chú ấy thật đấy, cho dù mẹ không gả thì con cũng chỉ cưới chú ấy thôi.

Mỹ Tuyết Lệ vuốt tóc con gái, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ đâu còn cách nào.

Đành vậy.

Bà biết rõ đứa con gái này, chỉ cần là việc cô thích làm, muốn làm thì trời cũng không cản được..