Lúc anh về đến biệt thự nhà họ Vân đã hơn mười một giờ.

Thế nhưng ánh đèn ở phòng ngủ của Vân Thường Hi vẫn chưa tắt.

Cô vẫn đang ngồi học bài.

Năm nay thi đại học, cho dù ý định tương lai của cô thế nào cũng không thể khinh thường kì thi lớn này được.

Vân Thường Hi học hành khá ổn, thành tích chưa bao giờ rơi khỏi top mười cho nên ba mẹ rất tin tưởng lại vô cùng cưng chiều đứa con gái nhỏ này.

Anh ngửa mặt nhìn lên, đột nhiên nghĩ đến những chuyện tối hôm nay.

Đi bên cạnh Vân Thường Hi, anh ít nhiều cũng có những rung động không nói thành lời.

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại thích anh, còn hay chủ động chạy về phía anh, làm sao tránh khỏi cảm xúc trào dâng trong lòng? Chỉ là Lập Khang Dụ vẫn luôn kiềm chế chính mình, không cho phép bản thân sa ngã.

Anh nhìn hồi lâu, sau đó đi vào nhà nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Vân Thường Hi đi học từ sớm, Lập Khang Dụ cũng hộ tống Vân Chính Toàn đi dự cuộc họp ở sở bộ nên cả hai không chạm mặt từ tối qua đến giờ.

Quang Châu Tự không có thói quen đi học sớm, lúc chuông vào lớp reo lên cậu ta còn đang thong dong đi trước cổng trường.

Vân Thường Hi ngồi trong lớp luyện đề, Hạ Phi Phi ở bên cạnh vui vẻ chìa điện thoại ra trước mặt cô, nói:

- Cậu xem chỗ này có được không? Lúc trước anh họ tớ từng đi chỗ này, anh ấy bảo mát mẻ lắm, tối ngắm sao cũng rất đẹp.

Cô ngừng bút nhìn sang, cực kì hài lòng với địa điểm mà Hạ Phi Phi giới thiệu, mỉm cười cảm thán:

- Đẹp thật đấy.

À, cậu giúp tớ tìm chỗ thuê lều luôn nhé!

- Ok! Đảm bảo không làm em yêu thất vọng đâu ạ.

Vân Thường Hi tinh nghịch chọt bút vào eo Hạ Phi Phi cười khúc khích.

Đúng lúc đó, Quang Châu Tự bước tới gần, chồm người tới hỏi:

- Hai cậu tính đi cắm trại hả? Tớ biết chỗ này đẹp lắm, hôm nào cùng đi đi.

Hạ Phi Phi quay qua nhìn cậu, cố tình chọc Vân Thường Hi:

- Không phải.

Thường Hi nhà mình đang chuẩn bị hẹn hò với ông chú của cậu ấy.

Cậu đi ra đi, đừng làm gián đoạn.

Quang Châu Tự nghe thấy hai từ ông chú, biết chắc người đó là ai, hai tay hơi siết lại, nhíu mày nói:

- Cậu chủ động đến mức này luôn à? Con gái một thân một mình đi vào rừng cùng với người đàn ông lạ, lỡ như...

- Này, cậu nói gì vậy? Lập Khang Dụ không phải người lạ, anh ấy cũng sẽ không làm gì để cậu nói hai từ lỡ như.

Vân Thường Hi nhíu mày nhìn sang cậu ta, tỏ rõ thái độ không vui.

Người ở gần cô gần mười năm, tốt xấu cô đều biết rõ.

Hơn nữa đó còn là người cô thích.

Hạ Phi Phi thấy cô nói lớn như vậy, vội vàng giải hòa, đứng dậy kéo tay Quang Châu Tự đi, còn nói nhỏ bên tai:

- Đi thôi ông nội ơi, đừng cãi nhau với Thường Hi.

Cậu ta cũng không muốn gây gổ, nhìn cô thêm một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Tiết đầu là tiết tự học nên không có giáo viên, Hạ Phi Phi kéo Quang Châu Tự lên sân thượng, khuyên bảo cậu ta:

- Châu Tự, bọn tớ ai cũng biết cậu thích Vân Thường Hi.

Nhưng cậu ấy đã thích người khác rồi, cậu biết tính Thường Hi rồi đó, rất bướng bỉnh.

Chỉ trừ khi cậu ấy tự từ bỏ, còn không thì chẳng ai khuyên nổi.

Quang Châu Tự cười khổ, hỏi lại:

- Vậy cậu trơ mắt nhìn cậu ấy thích một ông chú lớn hơn mười hai tuổi à? Cậu ấy còn trẻ, suy nghĩ bồng bột, chỉ là thấy người ta cao một chút, đẹp trai một chút đã đi theo rồi hả?

Lần này đến lượt Hạ Phi Phi nổi giận, cô trừng mắt nhìn cậu ta quát:

- Cái mẹ gì mà trơ mắt? Chú Lập lớn hơn mười tuổi thì đã sao? Cậu không dám thừa nhận là chú ấy cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, trường thành hơn cậu phải không? Vân Thường Hi thích người ta tám năm rồi, còn gọi là bồng bột sao? Quang Châu Tự, cậu tự xem lại tính tình của mình đi!

Hạ Phi Phi biết Vân Thường Hi không phải chỉ theo đuổi Lập Khang Dụ ngày một ngày hai.

Cô xinh đẹp, giỏi giang như vậy, có không ít người muốn tán tỉnh, thậm chí đẹp trai, giàu có hơn Lập Khang Dụ cũng có.

Chỉ là Vân Thường Hi không đồng ý, cũng không cho người ta cơ hội tiếp xúc gần.

Cô chính là kiểu người cứng đầu cứng cổ như vậy.

Vân Thường Hi không chấp nhặt cậu ta làm gì, chỉ xem như một trận cãi nhau bình thường, lát nữa lại cười nói vui vẻ.

Nhưng Quang Châu Tự rõ ràng không hề có ý định buông bỏ, cậu ta nhất định phải khiến cô thích mình, dù sao thì tuổi trẻ cũng rất hiếu thắng.

Hôm nay cô ở lại trường cả ngày, đến tối mới về nhà.

Mỹ Tuyết Lệ ngồi trên sofa đợi cô, còn có Vân Chính Kiệt hôm nay được về sớm.

Hai người đang tán gẫu vài chuyện, thấy cô về thì nói:

- Cục cưng của mẹ về rồi hả? Mau vào ăn cơm thôi con.

Vân Thường Hi chạy tới chỗ mẹ và anh trai, đặt balo sang một bên rồi cười hỏi:

- Hôm nay sao anh về sớm thế? Còn ba đâu?

Mỹ Tuyết Lệ ôm eo con gái, vén mấy cọng tóc trước mặt ra sau tai, hiền lành đáp:

- Ba đi họp chút nữa mới về, chúng ta ăn cơm trước nhé.

Nét đẹp của Vân Thường Hi được thừa hưởng từ người mẹ này, còn được bà truyền cho tình yêu nhảy múa nên không chỉ mặt mũi thanh tú mà vóc dáng cũng rất chuẩn, cả người mềm mại, uyển chuyển.

Vân Chính Kiệt thì ngược lại, được người cha mẫu mực ban cho khuôn mặt chính trực, nghiêm nghị, hết sức hút mắt người khác.

Vân Chính Kiệt hỏi han tình hình học tập của em gái, sau đó kéo hai người ra ngồi ở bàn cùng nhau ăn cơm..