(*: Tớ đoán là Đồng gia, cơ mà đoạn sau nhiều chương cũng nhầm giữa Chu gia và Đồng gia cho nên tớ hơi hoang mang, thôi thì cứ để nguyên nhé, về sau mn tự hiểu ngầm.)

Edit: Koliz

Bệnh của Quý Trần Ai sau ngày Lưu phu nhân tới liền tốt rồi.

Cơn sốt này đến thật vội, không hề có điềm báo gì, bất quá may lúc khá hơn cũng rất nhanh, chỉ cần hai ngày, Quý Trần Ai đã nhảy nhót tưng bừng.

Sinh nhật ông của Chu Nghiêu Uẩn còn có hai ba ngày, thừa lúc hai, ba ngày này, Chu Nghiêu Uẩn lại mang Quý Trần Ai đi tới mấy nơi. Quý Trần Ai đã rất lâu chưa hề đi ra ngoài chút nào, chân không tốt, đi đâu cũng không tiện, coi như miễn cưỡng điều khiển gậy, cũng sẽ bị ánh mắt hiếu kỳ của người khác chú ý.

Tháng bảy chính là mùa hè, cây cối hoa lá đều sức sống tràn trề, dưới bóng râm mát mẻ của cây bên đường nhựa, Quý Trần Ai cầm một que kem, vừa đi vừa ăn.

Vốn là vì nguyên nhân ốm mới khá lên, Chu Nghiêu Uẩn không cho Quý Trần Ai ăn kem. Nhưng không chịu nổi Quý Trần Ai nhõng nhẽo đòi hỏi, Chu Nghiêu Uẩn cuối cùng đồng ý để Quý Trần Ai ăn một nửa. Quý Trần Ai thấy thái độ kiên quyết của Chu Nghiêu Uẩn, biết Chu Nghiêu Uẩn chắc sẽ không nhượng bộ nữa, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Một que kem, Quý Trần Ai ăn một nửa, một nửa còn lại kia Chu Nghiêu Uẩn động tác tự nhiên cầm lấy, bắt đầu tiếp tục ăn.

Nhìn thấy động tác của Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai sửng sốt một chút, anh còn tưởng Chu Nghiêu Uẩn vứt que kem đó đi, không nghĩ tới cậu cư nhiên tự mình ăn.

Quý Trần Ai nói: “Em không chê nước miếng của anh?”

Chu Nghiêu Uẩn liền cắn một cái: “Cái gì của ca ca em đều không chê.”

Quý Trần Ai cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn Chu Nghiêu Uẩn từng chút ăn hết que kem.

Ngược lại Tiểu Thất vẫn luôn vây xem yếu ớt cho câu: “Em trai ngươi thật sự là quá đáng sợ.”

Quý Trần Ai nói: “Hả? Tại sao?”

Tiểu Thất nói: “Trên thế giới này đáng sợ nhất không phải là người làm việc xấu, mà là người làm việc xấu, còn cảm thấy bản thân không hề làm sai…”

Quý Trần Ai nói: “Tiểu Uẩn làm việc xấu?”

Tiểu Thất dùng một loại ngữ khí ngươi đã hết thuốc chữa nói: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi, lấy ví dụ được chứ!” Nó trái lại có thể nhìn ra tâm tư của Chu Nghiêu Uẩn đối với Quý Trần Ai, nhưng tương lai là của Quý Trần Ai, nó không có quyền can thiệp cũng không có quyền thay Quý Trần Ai lựa chọn. Quý Trần Ai trong phương diện tình cảm, cũng thật là trì độn đến đáng sợ.

Thời tiết hai ngày gần đây cũng không tệ, cho nên hai người cũng đi dạo hết một vài địa điểm du lịch tương đối nổi danh, Quý Trần Ai lúc đang đi dạo phố thì nghĩ tới hỏi Chu Nghiêu Uẩn một câu có cần mang quà sinh nhật cho ông cậu hay không.

Chu Nghiêu Uẩn nói lễ vật thì mẹ cậu khẳng định đã chuẩn bị xong, lúc đó anh tay không đi đến là được, còn nói cho Quý Trần Ai, nếu có người nói gì với anh, không cần cho cậu mặt mũi, trực tiếp phản kháng lại.

Quý Trần Ai từ sau khi có Tiểu Thất, rất lâu không bị người tìm gây phiền toái, nghe Chu Nghiêu Uẩn nói xong có chút hiếu kì, nói: “Có người sẽ cố ý đến gây sự với anh?”

Chu Nghiêu Uẩn thoáng cười lạnh, cậu nói: “Chung quy có mấy người không có mắt, đối với người như thế, cũng không cần cho mặt mũi gì.”

Quý Trần Ai ồ một tiếng, xem ra bên trong gia tộc Chu Nghiêu Uẩn, cũng không phải tất cả mọi người đều hoan nghênh Chu Nghiêu Uẩn trở về.

Ngày sinh nhật ông của Chu Nghiêu Uẩn, sáng sớm mẹ Chu Nghiêu Uẩn liền phái xe tới đón Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn.

Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai lên xe, liền một đường xuất phát hướng về địa điểm cử hành tiệc sinh nhật.

Cha của Chu Nghiêu Uẩn họ Đồng gọi Đồng Thanh Quốc, Quý Trần Ai vừa nghe còn tưởng gọi là Đồng Khuynh Quốc*, nghĩ thầm không biết là ai đặt tên, Chu Nghiêu Uẩn thì lại đoán được Quý Trần Ai đang suy nghĩ gì, cậu than thở: “Em lúc đó nghe thấy tên này cũng nghĩ giống như anh vậy.”

Một người đàng ông to cao kêu Khuynh Quốc…

Quý Trần Ai nói: “Cho nên không phải gọi là Khuynh Quốc?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Là khuynh quốc, chẳng qua là Thanh trong màu xanh, không phải Khuynh trong khuynh quốc.”* Tuy rằng như vậy, cái tên này vẫn để Đồng Thanh Quốc gặp nhiều xấu hổ.

(*: Thanh (青) và Khuynh(倾) đều phát âm là « qīng », mà khuynh quốc nghĩa là gì thì mọi người đều biết rồi đấy =.=)

Không biết thế nào, Quý Trần Ai lại đột nhiên nhớ lại bạn học nam gọi là “Phụ Viêm Khiết*”…

(*: 妇炎洁 – Phụ nữ + ngọn lửa/bốc cháy + thanh khiết → >v<)

Xe một đường chạy về phía trước, sắp tới địa điểm.

Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn vừa mới bước từ trên xe xuống, liền có người tới đón, người này dường như là người quen của Chu Nghiêu Uẩn, người kia kêu lên: “Đồng thiếu gia, ngài đã đến.”

Chu Nghiêu Uẩn bình thường trên mặt đều mang theo nụ cười nhã nhặn, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng nụ cười đâu, cậu mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, xem như là đáp lại chào hỏi của người này.

Người kia lại nói: “Lão gia tử còn chưa tới, ngài là qua thẳng hay…” Anh ta nói nhìn thoáng qua Quý Trần Ai đứng ở một bên.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Mẹ ta đâu? Bà ấy đến chưa?”

Người kia nói: “Mẫu thân ngài đã đến, hiện tại đang nghỉ ngơi.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ừ, vậy trước tiên qua chỗ bà ấy đi.” Cậu nói nhìn thoáng qua Quý Trần Ai, “Có muốn ăn một chút gì đó lót bụng trước không? Đợi lát nữa ăn cơm trưa có khả năng hơi trễ.”

Người kia nghe Chu Nghiêu Uẩn nói với Quý Trần Ai câu này, trong ánh mắt tràn đầy mùi vị không thể tin được, giống như hoàn toàn không cách nào lý giải đượC Chu Nghiêu Uẩn lại có một mặt ôn nhu như thế.

Quý Trần Ai nói: “Không sao, hiện tại anh cũng không đói, trực tiếp đi qua đi.”

Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy gật đầu, dẫn Quý Trần Ai đi về phía trước, vào cửa sau rồi đi đến hướng phòng nghỉ. Mẹ của Chu Nghiêu Uẩn Lưu, Vân Hề đã ngồi ở đó đợi, lúc này đang nghiêng đầu nói chuyện với một người.

Quý Trần Ai định thần nhìn lại, mới phát hiện người Lưu Vân Hề đang nói chuyện cùng chính là Đồng Nhạc mấy ngày trước bị Chu Nghiêu Uẩn nhấc cổ tay trực tiếp ném ra ngoài. Lúc này không biết Lưu Vân Hề đang nói gì với Đồng Nhạc, Đồng Nhạc một mặt không vui. Khi nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai, sắc mặt cậu ta lại càng khó coi hơn, đại khái là biết trước mặt Lưu Vân Hề, Chu Nghiêu Uẩn sẽ không động thủ đối với cậu ta, Đồng Nhạc nói thẳng: “Đồng Quân Nhiên, hôm nay là sinh nhật ông, tại sao anh lại mang người ngoài đến!” Lời này cậu ta lớn tiếng cực kỳ, rõ ràng định chán ghét Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai một chút.

Đáng tiếc Chu Nghiêu Uẩn ngay cả biểu tình cũng không cho Đồng Quân Nhiên, cậu trực tiếp đi tới trước mặt Lưu Vân Hề, gọi một tiếng mẹ.

Lưu Vân Hề hiển nhiên cũng bị câu nói này của Đồng Nhạc làm không hài lòng, bà nói: “Tiểu Cần, Đồng Nhạc không hiểu chuyện, cháu đừng nóng giận, lát nữa ta giáo huấn nó.”

Quý Trần Ai lễ phép cười nói: “Không sao đâu dì, cháu không giận.”

Trên mặt Lưu Vân Hề vẫn còn có chút áy náy, bà nói: “Tiểu Uẩn, chút nữa ông con và cha đến, đừng quên mang theo Tiểu Cần đi chào hỏi.”

Đồng Nhạc không được để ý tới, biểu tình hết sức khó coi, thế nhưng ba người trong phòng này, không một người đứng ở bên cậu ta, cậu ta nghẹn đỏ một mặt, còn muốn nói điều gì, lại bị Lưu Vân Hề thưởng một ánh mắt sắc như dao, lúc này mới nuốt lời nói trở lại.

Phải biết từ sau khi Chu Nghiêu Uẩn lúc còn bé bị người ôm đi, Lưu Vân Hề đối với đứa con trai Đồng Nhạc này có thể nói là cưng chiều đến tận xương tủy, cho nên mới đem Đồng Nhạc chiều thành bộ dạng này.

Bất quá từ sau khi Chu Nghiêu Uẩn trở về, Đồng Nhạc tìm Chu Nghiêu Uẩn gây phiền phức nhiều lần, Lưu Vân Hề lúc này mới ý thức được bà đã làm hư đứa con, lúc này mới bắt đầu thay đổi thái độ đối xử với Đồng Nhạc.

Đương nhiên, chuyện này nếu là nhìn từ góc độ của Đồng Nhạc, cũng là bởi vì Chu Nghiêu Uẩn, mẹ cậu ta mới không còn yêu chiều cậu ta như vậy.

Lưu Vân Hề lại nói: “Ta đều đã chuẩn bị quà sinh nhật cho ông nội của con và Nhạc Nhạc, lúc đó con đừng quên cầm tới.”

Chu Nghiêu Uẩn gật đầu, xem như là đáp lại câu này.

Từ một khắc Chu Nghiêu Uẩn vào nhà kia, Đồng Nhạc liền không chút được để ý tới, vướng Lưu Vân Hề, Đồng Nhạc cũng không tiện nói thẳng quá khích gì, cậu ta nhìn Quý Trần Ai đứng ở một bên, ánh mắt xoay một cái: “Ai, anh đứng ở chỗ này cũng không làm gì, tôi đưa anh đi ăn một chút gì đó đi.”

Chu Nghiêu Uẩn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đồng Nhạc một cái: “Không cần, đợi lát nữa tôi mang ca ca đi.”

Đồng Nhạc hừ một tiếng: “Anh sợ cái gì, tôi cũng sẽ không làm gì anh ta, một thằng đàn ông như thế còn sợ hãi rụt rè, thật vô vị.”

Là một thằng đàn ông sợ hãi rụt rè, Quý Trần Ai biểu thị bản thân áp lực rất lớn.

Lưu Vân Hề là triệt để không có biện pháp với đứa con của chính mình, bà không nỡ đánh, nhiều nhất là nói hai câu, Đồng Nhạc căn bản không để ở trong lòng, hiện tại Đồng Nhạc rõ ràng cho thấy cậu ta đang gây hấn, bà không thể làm gì khác hơn nói: “Nhạc Nhạc, con ra ngoài xem xem ông nội con đã tới chưa.”

Đồng Nhạc rõ ràng không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngầm có ý trách cứ của Lưu Vân Hề, cuối cùng vẫn nín giận đi ra ngoài, xem vẻ mặt đó hiển nhiên còn có thể lại tìm cơ hội gây phiền phức cho Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai.

Sau khi Đồng Nhạc đi ra ngoài, Lưu Vân Hề mang đầy áy náy lần thứ hai xin lỗi Quý Trần Ai, nói đều do bà cưng chiều Đồng Nhạc thành như vậy, một chút lễ phép cũng không có.

Nói tới Đồng Nhạc, thì không thể không nhắc đến một vài việc về Chu Nghiêu Uẩn, Lưu Vân Hề lại một lần bày tỏ cảm ơn đối với người nhà họ Chu, mùa đông năm đó, nếu như không có Vương Chi Tú thu nuôi Chu Nghiêu Uẩn, e rằng bà đời này sẽ không có cơ hội nhìn thấy đứa con trai thân sinh này.

Ba người tùy tiện nói chút chuyện phiếm, mãi đến tận lúc Lưu Vân Hề nhận được điện thoại, nói có chút việc muốn ra ngoài trước, lúc này mới để lại Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn ở trong phòng.

Thấy Lưu Vân Hề đi, Quý Trần Ai mới đem sự nghi ngờ của mình hỏi ra miệng, anh nói: “Nếu Lưu Vân Hề cảm thấy bản thân thua thiệt em, vì sao lại để cho em đi nhận những huấn luyện kia?” Anh từ chỗ tiểu Thất cũng biết Chu Nghiêu Uẩn trong thời gian rời nhà trải qua ngày thế nào.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bởi vì em muốn bảo vệ anh.”

Quý Trần Ai à một tiếng, anh không nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn lại là đáp án này.

Chu Nghiêu Uẩn lại nói: “Anh còn nhớ việc anh bị bắt cóc lúc trước?”

Quý Trần Ai đương nhiên sẽ không quên mất vụ anh đang ngồi ở xe lăn, bị người mạnh mẽ bắt cóc, lần đó, cũng là lần đầu tiên anh giết người.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em sẽ không để cho anh gặp phải những chuyện kia nữa.”

Quý Trần Ai lại nghĩ tới vụ anh bị Hứa Vân Sùng trói đi, nếu như không có Chu Nghiêu Uẩn tạo áp lực, anh đại khái cũng không có cơ hội đợi đến khi kỹ năng làm lạnh xong một lần bắt Hứa Vân Sùng.

Chu Nghiêu Uẩn lại nói: “Thế nhưng bây giờ em còn chưa đủ mạnh, chờ em, ca ca.”

Thời điểm Chu Nghiêu Uẩn nói những câu nói này, giọng nói rất trầm thấp, thế nhưng dù là ai cũng sẽ không cảm thấy cậu đang nói đùa.

Quý Trần Ai mềm mại ừm một tiếng, anh cũng không thể nói với Chu Nghiêu Uẩn, kỳ thực anh cũng rất mạnh, không cần người bảo vệ.

Tỏ rõ cõi lòng xong, Chu Nghiêu Uẩn liền mang theo Quý Trần Ai đi ăn vài thứ trước, loại tiệc sinh nhật này đều rất khó ăn no giống nhau, Chu Nghiêu Uẩn thì không muốn Quý Trần Ai chịu đói, cho nên sớm để Quý Trần Ai cầm chút đồ ăn.

Ngay tại lúc Quý Trần Ai ăn thức ăn, ông nội Chu Nghiêu Uẩn đến.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Anh tiếp tục ăn đi, em đi chào hỏi.” Nói xong cậu liền đứng dậy đi tới bên kia.

Quý Trần Ai ngồi ở bàn nhìn Chu Nghiêu Uẩn đi về hướng ông nội của cậu, sau đó liền yên lặng nhét miếng đào vàng vào miệng. Tính cách của anh cách cái từ mạnh vì gạo, bạo vì tiền này rất xa, cho nên từ trước đến giờ đều không quá thích loại tụ hội này.

Một vòng người vây quanh ông nội của Chu Nghiêu Uẩn, thế nhưng lúc Chu Nghiêu Uẩn đi tới, ông nội cậu dừng nói chuyện với những người khác, vô cùng hiền hòa hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn vẫy vẫy tay.

Quý Trần Ai cách này một bên khá xa, cho nên cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, mà quang từ biểu tình và bầu không khí thượng, cũng có thể nhìn ra, Chu Nghiêu Uẩn vẫn là rất được ông nội hắn coi trọng.

Liền tại Quý Trần Ai hướng về bên kia mong thời điểm, vốn là cũng nên ở bên kia Đồng Nhạc, lại xuất hiện ở Quý Trần Ai bên người, thanh âm hắn vẫn là mang theo nhất quán ác ý: “Nhìn cái gì, có gì đáng xem, các anh vốn cũng không phải chung một thế giới.”

Quý Trần Ai: “…” Suýt chút nữa không bị miếng đào vàng trong miệng làm trực tiếp nghẹn chết.

Đồng Nhạc lại nói: “Anh xem anh một chút, lại nhìn anh ấy một chút, anh chỉ xứng ngồi chỗ này ăn đồ ăn, nhưng anh ấy lại là tiêu điểm của đám người.”

Quý Trần Ai: “…” Đứa nhỏ này thực sự là đã xem quá nhiều kịch cẩu huyết, đi vào diễn quá sâu a.

Đồng Nhạc thấy Quý Trần Ai không nói lời nào, còn tưởng rằng là Quý Trần Ai chấp nhận chính mình lời giải thích, hắn càng thêm đắc ý: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ cách Đồng Quân Nhiên xa một chút.”

Quý Trần Ai nuốt đào vàng xuống, sau đó liền nhét quả dâu tây vào miệng: “Nói xong rồi?”

Đồng Nhạc nhíu mày: “Anh có thể nuốt đồ ăn xuống rồi hẵng nói?”

Quý Trần Ai hàm hồ nói: “Không được, chưa ăn no.”

Đồng Nhạc: “…” Nói chuyện cùng bình dân như vậy thật sự là quá khó.

Chu Nghiêu Uẩn cũng từ xa chú ý tới Quý Trần Ai và Đồng Nhạc đang nói chuyện, cậu nhíu mày, muốn nhanh kết thúc đối thoại một chút qua đó, thế nhưng người bên ông nội cậu hiển nhiên không nghĩ sẽ dễ dàng thả cậu đi như vậy.

Lúc Quý Trần Ai ăn thức ăn, vẫn luôn phỏng đoán Đồng Nhạc tại sao lại có địch ý sâu sắc với anh như vậy, trái lại Tiểu Thất so với Quý Trần Ai nhạy bén hơn, nó nói: “Ngươi không phát hiện Đồng Nhạc vẫn luôn gọi Chu Nghiêu Uẩn là Đồng Quân Nhiên?”

Quý Trần Ai nói: “Ờ… Đây là ý gì?”

Tiểu Thất nói: “Ngươi bị ngu hả, ngay cả Lưu Vân Hề cũng gọi Chu Nghiêu Uẩn là Tiểu Uẩn, vậy đã nói rõ Chu Nghiêu Uẩn căn bản không thừa nhận cái tên Đồng Quân Nhiên này, ngươi không suy nghĩ một chút tại sao Đồng Nhạc sống chết vẫn phải gọi Chu Nghiêu Uẩn như vậy sao?”

Quý Trần Ai phát hiện chỉ số thông minh của anh trước mắt đã không theo kịp nội dung hướng đi của vở kịch, ngay cả Tiểu Thất cũng có thể dễ dàng giết chết anh, vì vậy anh khiêm tốn thỉnh giáo: “Tại sao vậy?”

Tiểu Thất nói: “Bởi vì cậu ta đố kị với ngươi a! Cậu ta đố kị ngươi có đứa em trai như Chu Nghiêu Uẩn, trong lòng cậu ta nhất định là đang nghĩ, Chu Nghiêu Uẩn dựa vào cái gì mà đối với ngươi tốt như vậy, hắn mới là em ruột của Chu Nghiêu Uẩn…”

Quý Trần Ai: “Nói! Có! Lý!”

Tiểu Thất nói: “Sau đó thái độ của cậu ta đối với ngươi càng không tốt, thái độ của Chu Nghiêu Uẩn đối với cậu ta càng kém, như vậy tuần hoàn càng xấu…”

Lúc Quý Trần Ai nghe Tiểu Thất phân tích, lại nhét miếng dưa vàng vào miệng, cũng không biết hành động này chọc giận Đồng Nhạc, hay là bộ dáng Quý Trần Ai có vẻ như thất thần dẫn tới Đồng Nhạc nghiêm trọng bất mãn, cậu ta lớn tiếng nói: “Chu Nghiêu Cần, tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe hay không?!”

Quý Trần Ai bị Đồng Nhạc hống một tiếng mới phục hồi tinh thần lại, hắn nói: “Ồ nha, xin lỗi a, vừa nãy hơi có chút thất thần.”

Đồng Nhạc: “…” Tức giận, tức giận!!!

Quý Trần Ai nói: “Thật ngại, nếu không cậu lặp lại lần nữa…?”

Đồng Nhạc làm sao có khả năng lặp lại lần nữa, cậu ta bị bộ dáng mặc kệ này của Quý Trần Ai làm tức giận run lên, nhưng lại vướng bởi đây là đại thọ bảy mươi lăm của ông nội không tiện phát tác, kết quả cuối cùng chính là cậu ta đoạt đĩa thức ăn bày vô số loại hoa quả trước mặt Quý Trần Ai đi, rồi sau đó thở phì phò đổ vào thùng rác bên cạnh.

Quý Trần Ai: “…” Người anh em, cậu có thể đừng ngây thơ như vậy không.

Thời điểm Chu Nghiêu Uẩn tới bên này, đúng lúc thấy Đồng Nhạc cầm đĩa thức ăn cậu lấy cho Quý Trần Ai ném vào thùng rác, cậu hơi nhướng mày, trực tiếp tiến lên phía trước nói: “Đồng Nhạc, cậu đang làm cái gì?!”

Đồng Nhạc cắn răng không nói lời nào, vành mắt lại có chút đỏ, nếu là người không biết, e rằng sẽ cảm thấy Quý Trần Ai mới là người khi dễ người kia.

Chu Nghiêu Uẩn đưa ánh mắt về phía Quý Trần Ai, hiển nhiên là muốn dò hỏi Đồng Nhạc đến cùng đã làm cái gì.

Quý Trần Ai vốn là người bị khi dễ, nhưng khi nhìn biểu tình của Đồng Nhạc, không biết thế nào anh cũng thấy bản thân có chút quá phận, cư nhiên cũng không để ý nghe người khác, vì vậy anh nói: “Không có gì, cậu ấy chỉ nói với anh mấy câu thôi.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Nói mấy câu nói? Vậy tại sao đồ ăn trước mặt anh lại bị ném?”

Đồng Nhạc nói: “Đúng! Chính là tôi ném, tôi chính là không thích anh ta như thế đấy, Đồng Quân Nhiên, tôi mới là em trai ruột của anh, anh ta, anh ta rõ ràng chính là cái không giải thích được người ngoài!” Lời này Đồng Nhạc nói cực kỳ oan ức, thật giống như Chu Nghiêu Uẩn làm ra tội ác tày trời gì, mà Quý Trần Ai lại chính là người xấu dụ dỗ Chu Nghiêu Uẩn làm chuyện xấu…

Chu Nghiêu Uẩn đã không muốn nói chuyện với Đồng Nhạc, cậu trực tiếp dắt tay Quý Trần Ai, đi tới những chỗ khác, xem bộ dáng kia hiển nhiên là không muốn nói thêm cái gì với Đồng Nhạc.

Đồng Nhạc bị hành động này của Chu Nghiêu Uẩn làm tức giận càng thêm hung dữ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là nói gì cũng không có thể nói ra, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai càng phát ra phẫn nộ.

Ông nội Chu Nghiêu Uẩn vừa mới vào đến, cho nên tất cả mọi người đều tiến lên chào hỏi, Chu Nghiêu Uẩn chờ đám người tản ra không sai biệt lắm, cậu mới dẫn Quý Trần Ai đi tới trước mặt ông cậu, giới thiệu: “Ông, đây là Chu Nghiêu Cần, anh trai của cháu.”

Ông nội kỳ thực đã sớm chú ý tới Chu Nghiêu Cần chỗ này, cũng nhìn thấy náo động giữa Chu Nghiêu Uẩn và Đồng Nhạc, bất quá ông cũng không có ý định tham dự vào, chuyện đồng lứa tuổi trẻ, thì tự bọn chúng giải quyết đi. Cho nên vào lúc này Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía ông giới thiệu Chu Nghiêu Cần, ông cũng chỉ cười nói: “Đây chính là Tiểu Cần đi, đã sớm nghe được tên của cháu trong miệng Tiểu Uẩn, là đứa trẻ tốt.”

Quý Trần Ai nói: “Ông nội khỏe.”

Đồng gia gia lại nói: “Tiểu Uẩn, cháu mang Tiểu Cần đi chơi đi, có gì cần thì nói một tiếng.”

Chu Nghiêu Uẩn gật gật đầu, nhìn ra được tình cảm của cậu đối cái người ông này cũng không tồi, nếu không cũng sẽ không cố ý giới thiệu Chu Nghiêu Cần cho lão nhân gia.

Cùng Đồng gia gia giới thiệu xong, Chu Nghiêu Uẩn liền giới thiệu với Quý Trần Ai một người đàn ông đứng ở bên cạnh Đồng gia gia, người đàn ông kia giống Chu Nghiêu Uẩn lớn lên đến mấy phần, chỉ là hơi thấp hơn so với Chu Nghiêu Uẩn một chút, cậu nói: “Ca ca, đây là bác hai của em.”

Quý Trần Ai ngoan ngoãn kêu một tiếng bác hai khỏe, bác hai gật đầu cười, hai người xem như chào hỏi một chút.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ông, mọi người chậm rãi nói chuyện, cháu mang ca ca đi nhìn xung quanh.”

Ông nội phất phất tay, ra hiệu Chu Nghiêu Uẩn tùy ý.

Lúc Quý Trần Ai theo Chu Nghiêu Uẩn đi về phía ít người, Tiểu Thất vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên kêu lên, nó nói: “Ai Ai! Ở đây có người quen nè!”

Quý Trần Ai nói: “Người quen? Người quen nào? Ai?”

Tiểu Thất nói: “Nhìn hướng bên phải phía sau ngươi, cậu ta giống như đã thấy ngươi.”

Quý Trần Ai theo phương hướng Tiểu Thất nói nhìn sang, đối mặt cùng một ánh mắt, anh sửng sốt hai giây, mới nhớ lại chủ nhân ánh mắt là ai —— chính là một thiếu niên anh cứu ra trong vụ tổ chức bọn buôn người bên, tên là Bối Giang Thành.

Quý Trần Ai hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp mặt ở chỗ này, không, nói chính xác hơn, anh hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Bối Giang Thành. Chu Nghiêu Uẩn chú ý tới ánh mắt của Quý Trần Ai, hắn cũng nhìn thấy Bối Giang Thành đứng cách Quý Trần Ai không xa.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh biết người này?”

Quý Trần Ai ừ một tiếng, nghĩ có cần tới chào hỏi hay không, dù sao Bối Giang Thành nhìn thấy anh trước, nhưng cũng không có gọi anh lại.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Anh làm sao lại nhận thức người Bối gia?”

Quý Trần Ai cảm thấy ngữ khí của Chu Nghiêu Uẩn rất kỳ quái, anh nói: “Bối gia? Gia tộc này làm sao vậy?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Tất cả nhà bọn họ làm ra đều là mấy hoạt động dưới lòng đất, thời gian trước người thừa kế đột nhiên chết bất ngờ, lúc này mới thay đổi người tên Bối Giang Thành…”

Quý Trần Ai nói: “Người này…” Anh còn muốn nói thêm, lại ngừng miệng, bởi vì Bối Giang Thành đang đi về phương hướng chỗ anh.

So với một năm trước, Bối Giang Thành thành thục hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn là một bộ dạng thiếu niên, nhưng trong ánh mắt lắng đọng rất nhiều thứ, cậu ta đi tới, hướng về phía Quý Trần Ai lộ ra nụ cười: “Đã lâu không gặp.”

Quý Trần Ai nói: “Đã lâu không gặp.”

Bối Giang Thành lại nói: “Không nghĩ tới có thể gặp lại anh ở đây.”

Quý Trần Ai nói: “Ừm… Tôi cũng không nghĩ tới, thế giới thật nhỏ a.”

Bối Giang Thành hơi cong liếc mắt giác, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, cậu ta nói: “Đúng vậy, thế giới thật nhỏ.”

Chu Nghiêu Uẩn vươn tay ôm vai Quý Trần Ai, cậu nói: “Ca ca, không giới thiệu một chút sao?”

Quý Trần Ai “À” một tiếng, mới nói: “Bối Giang Thành, đây là em trai của tôi, Chu Nghiêu Uẩn.”

Bối Giang Thành hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn khẽ gật đầu một cái: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Chu Nghiêu Uẩn không mặn không nhạt nói: “Khách khí.”

Cậu không thích người gọi là Bối Giang Thành này, hơn nữa cậu cũng dám nói, người gọi là Bối Giang Thành này, không thế nào thích cậu.

——o0o——

Sorry mọi người t lặn mất tuần vừa rồi tại kiểm tra khá nhiều, thời gian thì vẫn có chút nhưng cơ bản là t không có tâm trạng dịch OvO Chương này là cả tuần rồi gộp lại đó =.=

Đoạn xưng hô hơi có chút vấn đề, cần xin ý kiến mọi người. Có hơi dài, cơ mà cố gắng đọc góp ý cho tớ để dịch cho tốt, mọi người đọc cũng dễ chịu hơn ^^

Trước giờ ‘mẫu thân’ tớ vẫn dịch luôn thành ‘mẹ’, nhưng lúc quản gia(?) gọi tiểu Uẩn là Đồng thiếu gia thì tớ thấy để nguyên mẫu thân nghe lọt tai hơn.

Còn có ‘gia gia’ tớ chuyển thành ‘ông’ hoặc ‘ông nội’ (ông nội là đoán thôi, chứ để ‘ông’ không ở một số chỗ khá khó nghe), còn Đồng gia gia thì để nguyên.

Ngoài ra còn có vấn đề là chương sau xuất hiện nhân vật ‘đại cô’. gg thì nghĩa của cụm từ này là ‘chị chồng’, cơ mà tớ k tìm nổi từ nào để thay vào cho thuần Việt cả =.=