Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 32: Mọi người ăn tết vui vẻ

Edit: Koliz

Beta: Koliz [20170831]

Đây là cái tết đầu tiên Quý Trần Ai trải qua ở Chu gia.

Trước đây Quý Trần Ai vốn vô cùng không thích ngày lễ này, bởi vì ông bà nội của anh không xem anh là người của Quý gia, trong mắt bọn họ, chỉ có Quý Tô Minh mới là cháu trai của bọn họ. Mà Quý Trần Ai chỉ là con của một tiểu tam không danh chính ngôn thuận sinh ra.

Cho nên mỗi dịp hết năm tết đến, Quý Trần Ai không chỉ phải đối mặt với ông bà nội lạnh nhạt, còn có thân thích của Quý Minh Trung bên kia cố ý vô tình trào phúng. Cộng thêm Trầm Thư Nhã lộn xộn với người nhà, không thể trở về khi tết đến, cho nên tết hàng năm đối với Quý Trần Ai mà nói, đều là dày vò.

Nhưng bầu không khí tết ở Chu gia lại rất tốt, dù là ba mẹ hay thân thích đều chiếu cố tới cảm thụ của Chu Nghiêu Cần, Vương Chi Tú hỏi năm nay Quý Trần Ai muốn làm thế nào, nếu như không muốn quá ồn ào thì nhà bọn họ tự mình trải qua cũng được.

Tình cảm giữa Vương Chi Tú và mấy người chị em không tệ, Quý Trần Ai không muốn vì anh mà gây khó dễ cho Vương Chi Tú, cho nên anh biểu thị thế nào cũng được, anh đều tùy ý.

itsukahikari.wordpress.com

Cân nhắc đến chân con trai, Vương Chi Tú đặt địa điểm tổ chức bữa tiệc đêm giao thừa ở nhà mình.

Chị gái Vương Chi Tú, Vương Chi Bình qua sự việc Lô Viên Viên rất biết ơn Quý Trần Ai, lúc Quý Trần Ai rời đi còn mang chút quà, dựa theo lời bà, nếu không có Quý Trần Ai chịu khó nói chuyện khuyên nhủ Lô Viên Viên, giúp Lô Viên Viên giải tỏa khúc mắc, người làm mẹ như bà cũng không biết nên làm thế nào.

Thời điểm tết đến, Chu Nhạc Lăng mà Quý Trần Ai từng gặp qua một lần trong kỳ nghỉ hè cũng tới, nhờ sự kiện tên trộm trong công viên giải trí lần trước, Chu Nhạc Lăng đối với Quý Trần Ai thay đổi rất nhiều, cô lúc trước vẫn luôn không thích người anh họ thoạt nhìn vô cùng âm trầm dễ tức giận này, nhưng sự kiện lần đó lại khiến Chu Nhạc Lăng thay đổi cái nhìn của cô về Quý Trần Ai.

Vương Chi Tú cùng mấy người chị em cùng nhau làm tiệc giao thừa vô cùng phong phú. Buổi tối giao thừa ngày hôm ấy, cả đại gia đình vừa xem chương trình tết, vừa ăn cơm, bầu không khí cực kì tốt. Quý Trần Ai đã luôn ước ao gia đình như vậy, bởi vậy cơm đều ăn hơn mấy bát.

Rất nhanh đến thời khắc giao thừa, Chu Nghiêu Uẩn gọi điện thoại đến.

Quý Trần Ai nhận, nghe được tiếng thở của Chu Nghiêu Uẩn ở đầu kia, cậu nói: “Trần Ai, năm mới vui vẻ.” (Trần Ai kìa:v)

Quý Trần Ai nắm điện thoại, nhìn pháo hoa phía ngoài, nghe tiếng pháo nổ tanh tách, khóe miệng nhếch lên: “Ừm, năm mới vui vẻ.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ầy, thật ghen tị với anh, cả năm bên em chỉ có giáng sinh.”

Quý Trần Ai nói: “Vậy lúc nào em trở về?” Chu Nghiêu Uẩn rời đi đã được gần bốn tháng rồi.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ừm… Còn phải một thời gian nữa, anh phải cố gắng nha.”

Quý Trần Ai nói: “Anh sẽ, em cũng vậy.”

Chu Nghiêu Uẩn trầm thấp nở nụ cười, cậu nói: “Trần Ai, em thật sự, rất vui.”

Hai người lại nói chút chuyện thường ngày, cuối cùng vẫn là Vương Chi Tú ra hỏi Quý Trần Ai có muốn ăn sủi cảo không mới chấm dứt cú điện thoại này.

Cúp điện thoại xong, Quý Trần Ai bị Vương Chi Tú đẩy đi múc cho một bát sủi cảo, anh nâng bát sủi cảo, ở trước TV chờ đếm ngược, tâm tình bỗng nhiên tốt vô cùng.

Thứ Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn cho anh, đều là thứ mà gia đình trước đây không cho được.

Chu Nhạc Lăng lặng lẽ hỏi Quý Trần Ai Chu Nghiêu Uẩn đi đâu, có phải là về chỗ cha mẹ ruột cậu, Quý Trần Ai nói anh cũng không biết, sau đó lại hỏi câu, cha mẹ ruột của Chu Nghiêu Uẩn rốt cuộc là ai vậy?

Chu Nhạc Lăng nghe vậy ánh mắt quái dị liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, cô nói: “Anh sao lại không biết ba mẹ anh ấy là ai? Lúc trước… Uẩn ca phải đi, không phải là anh ngăn lại sao?”

Quý Trần Ai sững sờ, trong trí nhớ của anh hoàn toàn không có những việc này.

Chu Nhạc Lăng lại nói: “Ba mẹ anh ấy còn muốn bỏ tiền cho anh xuất ngoại chữa chân, anh lại còn không đồng ý…”

Quý Trần Ai đè nén ánh mắt kinh ngạc của mình, cười khan nói: “Đấy là tuổi trẻ không hiểu chuyện.”

Chu Nhạc Lăng nói: “Hầy, cũng là chuyện lúc trước, bất quá tôi rất thích anh bây giờ.” Cô bé nói xong câu đó, chính mình cũng cảm thấy có chút ngượng, vội ho một tiếng xong nói, “Hừm, tôi thuận miệng nói thôi, anh đừng để ý.”

Quý Trần Ai khẽ cười một cái, anh rất muốn hỏi Tiểu Thất, anh đến cùng còn bao nhiêu ký ức chưa được có giải tỏa, hiện tại xem ra, ký ức tương đối quan trọng với Chu Nghiêu Cần, đều bị khóa lại.

Tiểu Thất đối với vấn đề Quý Trần Ai xoắn xuýt vô cùng không phản đối, nó nói: “Anh biết thì có ích lợi gì? Chuyện của quá khứ, hãy để nó qua đi, kỳ thực hệ thống để cho anh một phần ký ức, là vì không muốn anh bị người phát hiện chứ không phải để anh biết, Chu Nghiêu Cần vốn đã làm những gì.”

Đối mặt với câu trả lời này của Tiểu Thất, Quý Trần Ai có thể nói gì? Anh cũng không thể lôi Tiểu Thất tới đánh một trận, chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này. Vì vậy đến cuối cùng, anh vẫn không biết cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn rốt cuộc đã làm gì.

Sau giao thừa chính là mùng một đầu năm, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn muốn đi viếng mộ ông bà Chu Nghiêu Cần, chân Quý Trần Ai bất tiện, chỉ có thể ở nhà.

Vương Chi Tú dặn Quý Trần Ai mấy lời, sáng sớm đã ra ngoài cùng Chu Dục Miễn.

Cha mẹ đi rồi, trong nhà không ai, Quý Trần Ai vừa vặn có thể luyện tập đi lại một chút, sau khi sử dụng chữa trị sơ cấp, anh đã có thể đơn giản đi được hai bước, tuy vẫn còn loạng chà loạng choạng, nhưng xét cho cùng vẫn là đứng lên. Lúc Quý Trần Ai bám vách tường đi lại, tâm tình phá lệ phức tạp, từ giây phút anh biết nửa đời còn lại đều phải ngồi ở xe lăn, chưa từng nghĩ tới anh còn có một ngày có thể đứng lên.

Tiểu Thất nói với Quý Trần Ai, giá trị năng lượng của anh chỉ cần đến cấp hai là có thể đi bộ không chút trở ngại nào. Hơn nữa vạn sự khởi đầu gian nan, ban đầu kiếm giá trị lấy năng lượng làm mấy việc dễ dàng cứ như vậy, hiện tại Quý Trần Ai có kỹ năng cấp một trong tay, tự nhiên dễ dàng rất nhiều, anh chỉ cần tìm được bài viết chứa nhiều năng lượng tiêu cực, sau đó trực tiếp dùng “Cứu rỗi kẻ phỉ báng” với nó là có thể kiếm được không ít năng lượng đáng giá.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai dễ dàng, nhưng khoảng thời gian này đám dân được thuê quấy rối mạng thì thảm, lần thê thảm nhất là, có một minh tinh mời một nhóm người lớn bịa đặt chửi bới một đối thủ cạnh tranh khác.

Quý Trần Ai lúc đó rãnh rỗi nhàm chán vừa lúc đi dạo tìm bát quái,sau khi nghe thấy Tiểu Thất nhắc nhở có quá nhiều năng lượng tiêu cực, trực tiếp dùng kỹ năng với bài viết kia, vì vậy kết quả là, các đồng chí được thuê ngồi đầu kia máy tính căn bản không khống chế được bản thân, vô cùng nhanh nhẹn để chuyện này bùng nổ.

Mà minh tinh thuê người nọ, danh tiếng trong chốc lát sụp đổ tới đáy.

Chuyện như vậy nếu phát sinh nhiều, cũng sẽ khiến mọi người hoài nghi, bất quá phương hướng hoài nghi lại là hoài nghi có người bên trong thuỷ quân cố ý quấy rối, làm gián điệp hoặc gì đó.

Quý Trần Ai rất vui mừng khi thấy mọi người suy đoán như thế, tiếp tục vui mừng nhìn, tồn tại của Tiểu Thất vốn quá thần kỳ, căn bản sẽ chẳng ai nghĩ tới phương diện này.

Tiểu Thất đối với chuyện hiện tại này không chút lo lắng nào, nó nói thẳng: “Đợi đến lúc anh đến cấp hai, sẽ xuất hiện mơ hồ hệ thống, khi đó, cho dù có người hoài nghi anh, cũng không sao hết.”

Quý Trần Ai nghe vậy, cũng bớt lo lắng, trước mắt anh lo nhất chính là cấp hai năng lượng tích cực đến cùng là bao nhiêu, mấy ngày gần đây anh lợi dụng bài viết, trực tiếp kiếm lời chừng 3000 giá trị năng lượng, nhưng vấn đề là 3000 giá trị năng lượng vẫn không thể nhìn thấy cấp năng lượng tích cực cần  bao nhiêu.

Qua năm mới, Chu Nghiêu Uẩn càng ngày càng trở nên bận rộn, thời gian nhắn tin cho Quý Trần Ai cũng giảm đi, bất quá vẫn giữ tần suất mỗi tuần một lần. Nội dung tin nhắn phần lớn là chuyện râu ria, dẫn tới Quý Trần Ai đến nay vẫn không rõ Chu Nghiêu Uẩn thực sự đang làm gì.

Kết quả lúc hai tháng sắp kết thúc, Quý Trần Ai nhận được một mail từ Chu Nghiêu Uẩn, cộng thêm vài tấm hình, tiêu đề mail là: Có chuyện tốt nè.

Quý Trần Ai mở ra, phát hiện bên trong đính kèm vài bức ảnh nam nhân, anh định thần nhìn lại, mới phát hiện nhân vật chính trong bức ảnh lại là anh trai của anh, Quý Tô Minh — đây không phải cái quan trọng nhất nhất, quan trọng nhất là, Quý Tô Minh trong bức ảnh, đang hôn một người đàn ông. Bức ảnh rất rõ nét, cũng rõ là chụp trộm. Chu Nghiêu Uẩn còn bỏ thêm một đoạn ở phía dưới bức ảnh: Em nghe nói anh trai với cha anh đang xích mích nè.

Quý Trần Ai: “…” Cái nghe nói này, hóa ra còn có thể nghe ra được bức ảnh à.

Chu Nghiêu Uẩn qua tin nhắn vô cùng chân thành biểu thị những hình này đều là cậu “vô ý” vớ được, bất quá cũng không dùng được, bởi vì sau khi Quý Trần Ai qua đời được hai tháng, Quý Tô Minh dứt khoát thẳng thắn comeout với Quý Minh Trung.

Lấy tính cách Quý Minh Trung mà nói, nghe chuyện Quý Tô Minh dây dưa với đàn ông đương nhiên suýt chút nữa tức giận thổ huyết, ông trực tiếp đánh đập Quý Tô Minh một trận, đồng thời nhắc nhở Quý Tô Minh, nếu anh ta quyết tâm muốn dây dưa với đàn ông thì cút khỏi Quý gia.

Đối mặt với nhắc nhở của Quý Minh Trung, Quý Tô Minh nhanh chóng bỏ qua, anh ta căn bản không có tình cảm gì với Quý Minh Trung, mẹ anh ta trước đây khi bệnh chết, Quý Minh Trung còn ở bên ngoài lêu lổng, thậm chí mẹ anh ta chết chưa tới một năm đã dắt tình nhân về nhà.

Trên thực tế, Quý Tô Minh đối với đứa em trai Quý Trần Ai cũng không có ác cảm quá lớn, anh ta ghét nhất trong nhà này ngược lại là cha anh, Quý Minh Trung.

Quý Trần Ai nhìn nội dung tin nhắn, cũng đã mất đi ít nhiều cảm giác, bây giờ nghĩ lại, những ngày anh còn là Quý Trần Ai trở nên vô cùng mơ hồ, nhìn những chuyện này, không xúc động gì mấy, trái lại có loại cảm giác giống như đang mơ.

Chu Nghiêu Uẩn còn biểu thị ở cuối tin nhắn, cậu sẽ còn tiếp tục “hỏi thăm” sự tình ở Quý gia, nếu Quý Trần Ai muốn biết… có thể trực tiếp hỏi cậu.

Quý Trần Ai đối với việc tốn công mất sức này của Chu Nghiêu Uẩn, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nghĩ một hồi, Quý Trần Ai trả lời: Đừng để ý nữa, bên kia có như thế nào anh cũng không quan tâm.

Nhắn lại xong, Quý Trần Ai nhìn bức ảnh thêm một chút, ngay lúc anh chuẩn bị tắt mail đi, anh đột nhiên cảm thấy người hôn Quý Tô Minh có chút quen mắt, chờ Quý Trần Ai nghiêm túc nhớ lại một lúc, mới nhớ ra người nọ, chính là người anh đã từng gặp ở quán cà phê hôm sinh nhật Chu Nghiêu Uẩn, người đàn ông dắt con chó bự kia.

Cho nên vấn đề bây giờ là, anh trai anh, Quý Tô Minh, rốt cuộc là ở trên, hay vẫn là phía dưới nhỉ… Sao tự dưng lại thấy có chút tò mò nhỉ.

Quý Trần Ai yên lặng đem con chuột dời khỏi nút tắt.