Trước đây phải khó khăn lắm mới bắt nó mặc váy được bởi cái tính chuyên đập phá y con trai ấy, nhưng từ lúc ở cùng bama nuôi nó trở nên nữ tính hơn , không động thủ tay chân linh tinh nữa , cũng vì nó sợ mama buồn.

Một thành phố tấp nập dòng xe ngược xuôi, nó thích đi bộ trên vỉa hè ngắm cảnh quan xung quanh, hàng cây thẳng tắp rủ xuống đường.Nơi quá đỗi quen thuộc.

-Haizzz…ăn mặc thế này thể nào cũng bị chê lên chê xuống, hay thay đồ nhỉ-Nguyên nghĩ vẩn vơ.

-Cô không cần lấp ló vậy đâu, ra đây đi ạ-Nguyên ngoái đầu nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một người.

-Cháu lại phát hiện ra hả? Nản thật.Ít nhất cháu cũng phải giả vờ mà đi tiếp chứ-Larry vệ sĩ nữ riêng và nó luôn coi cô như người thân của mình.

( riêng cô này phải nói bằng t.Anh)

-Không phải chứ, baba lại bắt cô về đây-Nguyên thở dài.

-Bảo vệ cô chủ là công việc của tôi-Larry nghiêm nghị.

-Hạ được cháu hẵng nói.Lâu rồi không vận động.-Nguyên mỉm cười.

-Với bộ dạng này á? Thôi cho cô xin-Larry gạt tay ngoảnh mặt đi.

-Cô đi lên cùng cháu đi, không người ta tưởng cô định bắt cóc cháu đó.

-Sammy, lần này về cháu ở lại luôn hả? Nếu ông bà chủ bay về bên kia thì sao?

-Cháu muốn họ cùng ở đây, mà gặp ông trước đã rồi bàn tính sau ạ.Vẫn còn nhiều thời gian mà cô.

-Cháu phải mạnh mẽ lên đó.

-Dạ????

-À cô nói linh tinh ý mà.-Larry thở phào.

Binh….Bonggggg…Rẹt…kẹt…Nguyên giật mình bởi cái chuông quái quỷ, mà còn cái khung cảnh khác lạ này, nó không để ý có bóng người đi ra.

-Cô tìm ai?-Một cô gái trẻ.

-Chị cho em gặp ông Trịnh Thái-Tự nhiên nó lại gặp tình huống này:-” Cô ấy là giúp việc mới sao?”

-Ông chủ đến quán bar rồi.Cô có chuyện gì quan trọng không?

-M.O.M..Dạ thôi.Em sẽ tìm gặp sau vậy.-Nguyên mỉm cười rồi kéo tay Larry đi khỏi đó.

-Sao cháu cư xử lạ vậy?

-Có gì đó không ổn, lần đầu tiên em gặp cô gái kia, mà ông đâu hay tới bar nhỉ?-Nguyên trau mày.

-Tới đó luôn hả?-Larry.

-Vâng.

Quán bar M.O.M đã được mở rộng hơn , mở cửa cả buổi, chiều phục vụ giải khát , tối lại biến mình thành một nơi giải trí đông vui của giới trẻ.

-Sao mọi thứ trở nên lạ lẫm vậy nhỉ?-Nguyên ngắm nhìn những thứ trước mắt mình.

-Vậy cháu nghĩ nó cứ tồi tàn là tốt hả?-Larry

Nguyên bật cười rồi bước vào trong.

-Đẹp thật, tài năng của ông Tùng đây sao?-Nó ngơ ngác.

-Ngồi bàn trong góc kia đi, gần hòn non bộ, lần đầu tiên ta thấy nơi đẹp thế này đó.-Larry

-Tuyệt thật-Nguyên mỉm cười.:-” Bất ngờ chạy tới cho ông đứng tim luôn ”

-Hai cô dùng gì?-Một thanh niên trẻ tiến tới bàn.

-Tôi cafe-Larry đáp ngắn gọn.

-Nóng vậy mà cô uống cafe?

-Tỉnh táo.

-Tôi cũng vậy-Nguyên nói với người phục vụ rồi bỏ mũ xuống.

-Cô cứng nhắc vậy, thảo nào luôn đứng bóng một mình-Nguyên

-Còn cháu, mấy chàng bị cháu cho vô sọt rồi.

Nguyên thè lưỡi mỉm cười.

Nhân viên trong quán tự nhiên tấp nập hẳn , nhanh chóng xếp một chiếc bàn dài giữa quán, lại còn trang trí cẩn thận, chỉnh trang đồng phục nữa chứ.

-Xin lỗi, quán chúng tôi có việc quan trọng nên mong hai người thứ lỗi-Anh chàng phục vụ lúc nãy đến bàn nó.

-Ý anh , quán đóng cửa bây giờ?-Nguyên.

-Một vị khách quý của chủ quán tới nên…

-Chúng tôi là khách du lịch sang đây sao lại có kiểu phục vụ này cơ chứ-Larry hiểu ý, nói tiếng Anh nên làm anh chàng ngượng chín mặt.

-Xin lỗi vì thái độ của bạn tôi.-Nguyên bật cười -Chúng tôi sẽ đi bây giờ.

-Đi thật sao? chưa gặp mà?-Larry kéo tay nó lại.

-Cô đó lúc nào cũng nóng tính vậy, đi thôi.

Nguyên kéo tay Larry đứng dậy thì khựng lại.

Từ ngoài cửa….

-Thế nào chuẩn bị xong rồi chứ-Giọng nói đã lâu nó không được nghe, trầm ấm , dứt khoát.

-Ông !!!!!-Nguyên mấp máy môi, tay nắm chặt lấy Larry.

-Cô ấy sắp tới rồi bác nhỉ?-Tùng đi theo sau ông Thái tươi cười.

-Nghe danh đã lâu giờ bọn cháu có thể gặp mặt rồi-Nam cùng 4 người kia đi vào.

Cả chân nó tê cứng không nhấc nổi, nó rất rất vui khi thấy họ vẫn khỏe mạnh , vẫn vậy và có lẽ họ rất hạnh phúc.Nó chỉ muốn chạy ùa tới ôm chầm lấy ông nhưng chân nó chống lệnh và bàn tay của Larry níu nó lại.Thái độ của cô ấy khiến nó ngạc nhiên.Nó cố dứt tay ra nhưng không được.

-Ônggggggggggg-Một cô gái chạy tới ôm chầm lấy ông Thái.

-Cháu gái ngoan của ta-Một câu nói của ông như hàng trăm mũi tên đâm trúng người nó.

Nguyên sững sờ trước câu nói ấy .

Mai…cô gái ấy là Mai…một người cả đời nó hận không hết….vậy mà giờ….

-” Vậy là sao? Cô ta ..sao cô ta lại là cháu của ông được..”-Nguyên lắp bắp không nên lời, nước mắt nó thi nhau chảy xuống, cổ họng nó nghẹn đắng.

-Sao em lại tới đây vậy Mai ?-Nam.

-Tới gặp cô Emily chứ sao-Mai nhí nhảnh đáp lại.

-Ta tưởng con đi cùng Khánh chứ, sao hai đứa tách nhau đi riêng vậy?-Ông Thái.

-Ảnh bắt nạt con-Mai nhõng nhẽo.

-Xin lỗi , con sẽ chú ý hơn-Khánh lúng túng.

Mắt nó ngấn đầy nước,cô Larry lấy mũ chụp vào đầu nó rồi kéo tay nó ra cửa.Giờ nó đã hiểu tai sao cô ấy lại giữ nó lại, cô đã biết mọi chuyện diễn ra như thế này sao.Đầu óc nó trống rỗng, mọi thứ đổ sầm trước mắt nó, quay cuồng chao đảo.

-Hello…-Giọng một phụ nữ vang lên bên cạnh nó khi gần ra tới cửa.

-Ông nội-người thanh niên đi cùng người phụ nữ đó cất tiếng chào ông Thái.

Nguyên quay đầu nhìn, chân khựng lại.

-Con dâu lâu ngày mới gặp của ta-ông Thái vui mừng ôm lấy cô ấy.

-” Con.. dâu…Mẹ ư….”-mắt nó dán chặt lấy người phụ nữ ấy,hình dáng quen thuộc này nó đã gặp 2 lần.Nó nên tin hay không :-Cô Emily….là …..mẹ mình ư ?????.Người nó đổ xuống may có bàn tay của Larry giữ lại.

-Mạnh mẽ lên , chúng ta đi ra trước đã-Cô Larry dìu người nó đi.

Mọi hành động kì lạ của nó đều khiến một người chú ý.

-Tại sao cô lại cản cháu????-Nguyên đẩy Larry ra định chạy vào đó.

-Sammy à , nghe cô đi, về nhà đã.

-Tại sao lại vậy…sao cô ấy lại là mẹ cháu được….còn Mai con của Hùng lạnh kia sao ông lại nhận là cháu….-Từng câu hỏi ôm chặt lấy đầu óc nó, trống rỗng, tất cả sao lại vậy, người nó lả đi.

-Con bé bị sốc nên mới bất tỉnh như vậy-bà Dewey thấm mồ hôi cho nó.

-Có lẽ đây là sai lầm của chúng ta khi không kể cho con bé-ông Ron.

-Tôi thấy nó nói Emily Qunie là mẹ mình, chuyện thật sao?-Larry.

-Đúng vậy. Ta cho thám tử điều tra , chuyện quá khứ của con bé khiến ta còn không tin nổi-Ông Ron thở dài.

-Đưa con bé về Anh thôi, tôi không muốn thấy nó thế này-bà Dewey nói lạc đi trong nước mắt.

-Chúng ta sẽ bù đắp cho nó-Ông Ron ôm lấy vợ.

-Mọi người nói gì vậy?-Nguyên mở dần mắt ra miệng lẩm bẩm.

-Không có gì con cứ ngủ đi-mama nó .

-Đừng giấu con nữa, mọi người biết hết mà, kể cho con nghe đi-mặt nó nhợt nhạt như mới ốm dậy vậy.

-Con có chịu nổi không cơ chứ?-ông Ron.

Nó gật đầu, rồi ngồi dậy.

-Sau khi gặp con bất tỉnh trong rừng,tình trạng không ổn chút nào, hai chúng ta quyết định đưa con sang Anh chữa trị,chẳng hiểu sao chúng ta muốn cứu con vậy .Trong lúc ấy ta đã cho người điều tra về con.Mọi chuyện ta đều biết,nhưng ta đã giấu con, không ngờ sau 3 tháng con trở lại bình thường và kể hết mọi chuyện cho chúng ta nghe nên ta nghĩ nên để con về đây.-ông Ron.

-Con nói mình bị nạn trên máy bay đúng không, việc đó ta không điều tra được và con cũng không muốn nên ta không hỏi, nhưng con không biết là…ông Ron ngậm ngừng..

-Sao ạ?

-Họ nghĩ con đã..chết..

-…CHẾT…-Nó vừa trấn tĩnh được thì cái tin này lại ập vào tai nó.

-Vụ nổ lớn , xác máy bay chỉ còn là những mảnh vụn, không tìm được xác của 3 người nên họ kết luận vậy-bà Dewey.

-Cũng phải thôi-Tim nó thắt lại.

-Con nói đi tại sao máy bay lại nổ lớn như vậy?-mọi người nhìn nó .

-Con…con..không thể.Chuyện này con không để liên lụy đến mọi người được.Nguy hiểm lắm-Nguyên ngậm ngừng.

-Con cố chấp quá mà.

-Vậy…cô ấy …là mẹ con..thật sao?

-Ừm.Con cũng bất ngờ lắm phải không?

- Một người như vậy là mẹ con ư?-Mặt nó lạnh băng.

-Anh trai con cũng đã về và học ở đây được mấy tháng rồi.Hình như ca phẫu thuật tim mấy năm trước thành công.-ông Ron.

-Hình như không có con mọi người vẫn vui vẻ.-Nguyên nấc lên

-Không như con nghĩ đâu, khó khăn lắm họ mới vượt qua đó-mama vỗ về nó.

-Họ cũng như con không chịu nổi nỗi đau này nên ông nội con đã nhận nuôi một đứa cháu gái, từ ấy ông rất vui vẻ và…-ông Ron chợt khựng lại biết mình lỡ lời.

-Con muốn về Anh, sống ở đó mãi mãi , không trở về đây nữa đâu.

-Ít nhất con cũng phải nói cho họ biết chứ-mama nó

-Con không nên xuất hiện nữa, con không muốn cho họ một nỗi đau nào nữa, dù sao họ cũng đã tin con chết rồi-Nguyên thở dài.

-vậy còn mẹ con?

- Đã có anh chăm sóc mẹ rồi-Nó cố nuốt nước mắt.

-Tùy con thôi, chúng ta đồng ý, khi nào đi đây?-ông Ron

-Ngày mai con muốn đi thăm mộ của mình, và cả hai người đã cứu con nữa.Baba giúp con chứ?

-Được rồi, mai sẽ có tài xế đưa con đi.

-Chúng ta ra đây.-cả ba người vừa ra khỏi nó gục đầu xuống mà khóc, trái tim nhỏ bé của nó dường như vỡ tan ra.Một sự thật khiến nó đau khổ .Người thân chia cắt, gặp lại mà không được nhận mặt.