-Con chào….tất cả-Nguyên bước vào nhà thấy không chỉ có ông Thái mà cả sư phụ nó, Tùng và ông bác sĩ riêng của ông nó nữa.

-Con ngồi xuống đi-Ông Thái.

Chợt ông Lực-sư phụ nó( nói tên ổng chưa nhỉ), phi người tới điểm nguyệt nó.

-Mọi người làm gì vậy??-Nguyên cố lay người nhưng hết cách thoát.

-Con chỉ cần ngồi đó nghe thôi-Ông Lực.

-Hùng lạnh cho người đâm con tối hôm ngày 22 đúng không?-Ông Thái nghiêm nghị.

-Không phải ạ.-Chỉ một khuôn mặt lạnh ngự trị trên mặt nó.

-Con đừng giấu ta nữa, con cho người điều tra đúng không?

-Phù..đúng ạ..là tên đó làm.-Nó không giấu nữa.

-Sao con không nói cho ta biết?-Ông Thái quát lớn, không khí nặng nề bao trùm.

-Hắn đổi thủ đoạn, mua chuộc học sinh trong trường thực hiện.

-Là ai?

-Con tự giải quyết được.

-Tha cho chúng đi, chắc bị hắn nắm điểm yếu-Ông Thái xuống nước, không khí dễ thở hơn một chút.

Ba người kia chỉ ngồi nghe cuộc đối thoại.

-Mọi chuyện con có thể nghe ông nhưng lần này thì không được.-Nó vẫn lạnh băng.

-Nguyên à..Ông nhìn thẳng vào nó.

-Con không tha thứ cho những gì con phải chịu đựng-Một Trịnh Nguyên khác hoàn toàn.

-Cho nó uống thuốc đi.-Ông Thái ra hiệu cho gã bác sĩ kia.

Sau khi cái cốc nước kia được cho hết vào bụng thì nó rủ người xuống ghế, không biết gì hết luôn.

” Một trong những lý do ông Thái cho nó đi học là vì đây “.

5 phút sau.Ông bác sĩ đã ra về.

-Chào mừng con đã về-Ông Thái niềm nở ôm chầm lấy nó.

-Thôi mà ông, bực chết được.Gọi con về làm gì ạ, cả sư phụ, anh Tùng ở đây làm gì?-Nguyên ngơ ngác.

-Họ tới chơi thôi mà.

-Ông nè-Nó lục lọi trong túi đưa ra cái hộp gỗ lúc nãy.

-Hùng lạnh-Sau khi xem xong ông Thái chỉ nói duy nhất điều đó.

-Không ngờ hắn biết em đi du lịch cùng lớp-Tùng.

-Con không sao chứ-Ông Lực.

-Hơi bất ngờ, nhưng cũng không sao ạ, sớm muộn hắn cũng tới thôi-Nguyên tươi cười.

-Thế ông gọi con về đây làm gì?Không có ý đồ gì đấy chứ?-Nguyên đưa mắt dò xét.

-Có một hợp đồng làm ăn hợp tác với người nước ngoài ta muốn con đi giải quyết dùm.

-Diaaaaa…con biết ngay mà.Cuộc đời con khổ thế không biết.-Nguyên ôm mặt nhăn nhó.

-Cũng vì bên kia là một người trẻ tuổi nên ta mới đề nghị con đi, vừa dễ nói chuyện, vừa rèn luyện dần dần.Lần này Tùng sẽ đi cùng con.

-Khi nào đi và bao lâu ạ-Nguyên trau mày.

-Cũng để con có thời gian sắp xếp, vậy sau sinh nhật con thì chuẩn bị, ở đó khoảng nửa năm.ok

-Vậy hết năm học còn gì nữa ạ.-Nguyên la toáng lên.

-Ta muốn con gặp mẹ .

-Mẹ….???

-Ta xin lỗi đã dấu con bấy lâu nay-Ông Thái thở dài.

-Con sẽ đi.Rồi sẽ về đây tốt nghiệp.-Nguyên dứt khoát.

-Không lưu luyến gì sao??-Tùng

-Không ạ.

-Con về nhà đây.-Nguyên đứng dậy.

-Ở lại ăn cơm tối đã,mà đi một mình không sợ hả?-Ông Thái.

-Con đi taxi về ạ.

Nguyên vác ba lô đi luôn.Nhanh và gọn.

Đi ra khỏi cổng một đoạn, nó móc tay vào họng lấy ra cái răng giả mà nó nhờ ông làm.

-Ông cho con uống thứ này bao năm rồi??-Nguyên cười khẩy.

Quay lại chỗ ba người kia sau khi nó đi khỏi.

-Làm vậy có ổn không bác??-Tùng.

-Nếu không uống thuốc ta không thể ngăn nó làm gì hai tên đâm nó đâu.-Ông Thái trầm tư.

-Sau khi bác cứu Nguyên ra khỏi tay tên Hùng lạnh thì nó mới trở nên như vậy đúng không ạ?-Tùng

-Ta không thể điều tra ra hắn làm những gì với con bé.-nét mặt ông Thái căng thẳng.-Mỗi tháng uống thuốc an thần liều mạnh một lần, nhìn nó ta lại đau lòng.

-Không thể tự trách mình được.Lần này bắt được hắn tôi cũng không tha cho hắn đâu.-Ông Lực.

-Nghiêm trọng vậy ạ?Mà theo cháu hắn chẳng có lý do nào mà làm hại Nguyên cả-Tùng.

-Chuyện ta kể cho cháu và con bé chỉ là một phần thôi.-Ông Thái thở dài-Hắn nghĩ con bé giết vợ hắn.

-Lúc đó nó chỉ 12t thôi mà?-Tùng ngạc nhiên.

-Lần đánh bất ngờ ấy là 1 năm sau đó, còn chuyện xảy ra trong 1 năm đó không ai biết, những đàn em của Hùng lạnh chứng kiến đều chết cả rồi nên ta không có manh mối nào.Việc này , giờ chỉ có 2 người là con bé và hắn biết thôi.

-Sao bác không hỏi Nguyên?-Tùng

-Không được, sau khi về, nó bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng.Ta nhờ bao nhiêu bác sĩ tâm lý cũng không chữa được cho nó.

-Vậy??

-May mắn, một cách duy nhất là làm cho con bé quên đi tất cả,ta sử dụng thuật thôi miên rồi che lấp đi khoảng thời gian sau 10t.Chuyện sau này là ta kể cho nó biết.Nhưng đó là sai lầm khi cái kí ức đó ám ảnh nó, không trấn tĩnh bằng thuốc an thần thì nó bộc phát những hành động kì lạ , một con người hoàn toàn khác độc ác,chơi đùa với tính mạng của con người.Càng ngày ta phải tăng liều thuốc lên.

-Nguyên sống với con người thật khi được uống thuốc.-Tùng dần hiểu ra.

-Ta bắt nó tới trường cũng vì thế, cuộc sống xung quanh tiếp xúc với nhiều người, bạn bè, những người nó yêu mến, vì bạn bè mà hi sinh, ta nghĩ tình cảm đó sẽ lấn áp được nó.

-Vậy lần ra nước ngoài lần này không chỉ là 2 lý do đó ạ?

-Ta cho con đi cùng là để giữ chân nó.Ta sẽ cố giải quyết tên Hùng nhanh chóng trước khi nó về.

-Con nhớ bảo vệ con bé nhá-Ông Lực.

Nguyên về tới nhà nhấc điện thoại gọi điện cho ai đó.

-Hai tên đó học khối nào?-Lạnh băng ý.

-…..

-Vậy hả, khốn khiếp thật.

-Có cần anh em đến không ạ.

-Khỏi cần,ta tự giải quyết được.-Nguyên nhếch mép cười.

-Dạ.Ma Vương.