Yến Thù Thanh nằm mơ.

Trong mộng anh biến thành một con cá rơi vào trong bếp lửa nghi ngút khói, lượng nước toàn thân đều sắp bị sấy khô, thế nhưng anh cũng không có sức lực giãy dụa, cảm giác thống khổ da tróc thịt bong làm cho anh không ngừng run rẩy, muốn nói nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô lực, thế nhưng căn bản không có ai để ý.

Thời gian khá dài trôi đi, da thịt của anh cũng tỏa ra mùi vị khét lẹt, vảy trên người biến thành màu đen xấu xí, trong lúc anh nghĩ bản thân sắp bị nướng đến chết, một cái tay đem anh từ bên trong bếp lửa cứu ra, một lần nữa bỏ vào bên trong dòng nước mát.

Một khắc kia được nước mát vây quanh, anh cảm giác mình rốt cuộc sống lại, thoải mái phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, nhưng vào lúc này, người kia lại đè lại thân thể của anh, cứng rắn dùng một cây chày gỗ vừa to vừa dài đâm vào trong cơ thể anh.

Anh tàn nhẫn mà run rẩy một chút, liên tục trồi lên mặt nước, thế nhưng người kia lại không có vì vậy mà buông tha anh, trái lại càng thêm dùng sức đâm vào da thịt của anh, phút chốc anh cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị biến hình, mà cái cây chày gỗ kia vẫn sống chết giống như muốn quấy náy ruột gan của anh, đâm thủng anh từ đâu tới đuôi.

Trong miệng phát ra âm thanh phá nát, anh bị một trận sóng lớn che ngập bầu trời hất lên không trung, thân thể không khống chế được co rúm lại một chút, sau đó tất cả hoàn cảnh xung quanh đều thay đổi.

Anh không tiếp tục bơi ở trong biển, mà là nằm nhoài trên một chiếc giường xa lạ, gắt gao cắn gối bên mặt, tiếp nhận phía sau va chạm kịch liệt.

Anh giãy dụa muốn đứng lên, nhưng một cái tay lớn chặt chẽ đè lại sống lưng anh, làm cho anh không thể không dùng một tư thế bất kham giống như bị đóng đinh ở trên giường.

Trước mắt cảnh vật hỗn loạn, anh gian nan quay đầu lại, chỉ nhìn thấy phía sau mình là một người đàn ông cường tráng, thân hình mạnh mẽ, mồ hôi trong suốt rơi ở trên cơ bụng sáu múi của hắn, tất cả đều làm cho anh đầu váng mắt hoa, thế nhưng trong phòng tia sáng quá mờ, anh căn bản không thấy rõ mặt người đàn ông này, chỉ có thể bị ép buộc theo động tác mạnh mẽ của hắn chập trùng lên xuống.

Anh chật vật giơ tay lên che mắt, chặt chẽ cắn môi, không để cho mình tiếp tục phát ra âm thanh khó chịu, nhưng trong lòng đã sớm xấu hổ không thôi.

Yến Thù Thanh a Yến Thù Thanh, mày chỉ là thân thể biến dị, cũng không phải nước chảy vào đầu, làm sao lại nằm mơ giấc mộng hoang đường như thế.

Chính là trong lúc khó chịu, cánh tay siết chặt của người kia bỗng nhiên đem anh bế lên, tư thế thay đổi làm cho hai chân anh mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngồi ở trên giường, những cũng khiến cho cái chày gỗ kia trực tiếp đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng.

"A ——!"

Anh rên lên một tiếng, ngay cả ngón chân đều cuộn lên, một trận giật điện tê dại trào lên toàn thân, nếu như đây là mộng, cũng không khỏi quá mức chân thật, chân thật đến mức suýt chút nữa anh nghĩ bản thân đã cùng Cận Hằng lăn giường...

Khoan đã... Tại sao là Cận Hằng!?

Yến Thù Thanh lập tức tỉnh táo, mở choàng mắt, vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, mà vừa nãy hình ảnh kiều diễm này đó thật chỉ là một giấc mộng.

May mắn là giấc mộng...

Anh chật vật thở phào một cái, toàn thân đều bị ướt đẫm mồ hôi, trong lúc đang chuẩn bị xuống giường uống chén nước, đột nhiên cảm giác bên hông mình có một cánh tay ôm lấy, thuận theo phương hướng cánh tay một đường nhìn lên, anh thấy được mặt Cận Hằng.

Phút chốc anh cứng tại chỗ, căn bản không thể tin được con mắt của mình.

Theo bản năng nhìn bốn phía, ngửi được mùi thuốc sát trùng trong không khí, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, hoàn toàn nhớ không nổi đến tột cùng anh đang ở nơi nào, mà Cận Hằng cái tên này tại sao nằm ở bên cạnh mình!

Trong lòng giống như bị rót vào một thùng dầu sôi, trực tiếp sôi sùng sục.

Anh ngừng thở, theo bản năng muốn ngồi dậy, kết quả vừa mới hơi nhúc nhích, xương cốt toàn thân lại giống như bị đứt đoạn mất, làm cho anh trực tiếp ngã về trên giường, sau đó lại cảm giác được trong thân thể có vẻ như có thứ gì đó nhét vào....

Cái nhận thức này làm cho anh hoàn toàn bối rối, trong lúc nhất thời quên mất phản ứng.

Có lẽ là động tác của anh quá lớn đánh thức Cận Hằng bên cạnh, hắn không cao hứng nhíu mày lại, cái tay nằm ngang bên hông ở thuận thế thu lại gần hơn, một cái chân tiến vào chân của anh, dùng một tư thế bảo vệ mạnh mẽ đem anh ôm chặt vào trong lồng ngực của mình.

Hắn hơi động, đồ vật trong thân thể trở nên rõ ràng hơn, cảm giác chướng bụng quỷ dị làm cho Yến Thù Thanh da đầu tê rần, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Hỗn loạn hormone, trong thân thể còn sót lại dược hiệu, còn có trong lúc ánh mắt hai người đối diện nhau tia lửa văng ra khắp nơi... trong thân thể lửa cháy rừng rực, cũng làm cho anh quên mất bản thân mặt dày cưỡi lên trên người Cận Hằng, không để ý sự phản kháng của hắn lôi kéo quần áo của hắn, khát khao cầm lấy tay hắn giúp mình dập lửa.

Trời ạ... Anh có phải điên rồi hay không!

Yến Thù Thanh ở trong lòng kêu rên một tiếng, gương mặt nhất thời đỏ bừng, căn bản không còn dám nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó.

Vốn là trong nháy mắt vừa tỉnh lại, anh suýt chút nữa nghĩ bản thân đã cùng người xa lạ xảy ra chuyện tình một đêm kinh khủng, kết quả vào lúc này triệt để tỉnh lại, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, anh phát hiện chuyện này so với chuyện tình một đêm cũng không tốt hơn chỗ nào.

Ngày hôm qua anh rõ ràng chỉ là muốn đến hỏi rõ Cận Hằng đối với mình rốt cuộc là tâm tư gì, cũng không phải thật sự muốn làm chuyện gì đó, rốt cục tại sao mọi chuyện lại phát triển với cái tốc độ nhanh như chớp thế này?

Anh dùng sức nắm tóc, nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là hình ảnh Cận Hằng phản kháng kịch liệt, liều mạng giãy dụa không để cho anh làm loạn, một người lạnh như băng như vậy, bị anh chơi đùa đến mức cả khuôn mặt đều biến hình, chuyện này là chuyện hoang đường cỡ nào a...

Yến Thù Thanh không dám nghĩ tiếp nữa, yên lặng mà lau mồ hôi, trong lòng mơ hồ bốc lên một cảm giác thổ phỉ ức hiếp khuê nữ nhà lành.

Trước đây cái tên này vẫn luôn dùng bộ mặt cá chết trắng trợn lên án anh, kết quả vào lúc này anh lại làm ra chuyện kinh thiên động địa này... chỉ bằng cái tính tình cổ quái của tên này, nếu như tỉnh lại có thể xé xác anh ra không?

Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Yến Thù Thanh có chút kinh sợ rụt cổ, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Cận Hằng còn đang trong giấc mộng.

Trong lúc cái tên này tỉnh táo, gương mặt hắn vừa thối vừa cứng, một bộ dạng bễ nghễ ngông cuồng tự đại hung hăng, thế nhưng lúc ngủ bộ dạng lại yên tĩnh bất ngờ.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, ở trên sống mũi cao của hắn lưu lại bóng đen nhợt nhạt, lông mi chỉnh tề theo hô hấp của hắn hơi rung động, đôi môi thật mỏng hơi mím lại, lúm đồng tiền trên má bên trái hiện ra càng thêm rõ ràng, nhìn qua dĩ nhiên còn mang theo mấy phần trẻ con.

Trái tim Yến Thù Thanh không hiểu ra sao đập mạnh, anh vội vàng dời mắt đi.

Ở trong ấn tượng của anh, cái tên này vẫn luôn mang vẻ mặt cá chết, bắt đầu từ lúc nào hắn trở nên đẹp như thế... Đẹp mắt như vậy, đẹp đến nỗi khiến anh có chút không quen...

Yến Thù Thanh rất không muốn dùng cái từ đẹp mắt này để hình dung Cận Hằng, bởi vì trước đây anh kiên quyết cho rằng cái tên này không đẹp trai bằng mình, nhưng lúc này anh lại không thể phủ nhận Cận Hằng xích loã nằm ở trên giường, lộ ra lồng ngực cùng bả vai rắn chắc màu đồng cổ, thực sự là... gợi cảm chết tiệt..

Yến Thù Thanh càng xem càng mê tít, trước đây anh chưa từng nghĩa tới có một ngày sẽ nhìn chằm chằm tình địch của mình, nhìn đến mức không dời được tầm mắt, khó giải thích được có chút miệng khô lưỡi khô, anh lặng lẽ đem cánh tay đang ôm hông mình dịch qua một bên, trước khi Cận Hằng tỉnh dậy anh muốn thừa dịp nhân cơ hội này quay về phòng bệnh của mình.

Thế nhưng vừa mới hơi nhúc nhích, cái vật kia nhét ở trong thân thể bị động tác của anh làm cho rơi ra, vang lên âm thanh "ba" một tiếng, ở trong đêm tối yên tĩnh không tiếng động, hiện ra đặc biệt chói tai.

Mặt Yến Thù Thanh trong nháy mắt tái nhợt, sau đó lại cảm giác được một thứ chất lỏng ướt nhẹp chảy xuống đùi, không cần nhìn anh cũng biết đây là vật gì.

Trong lúc nhất thời anh khóc không ra nước mắt, căn bản không có cách nào dùng lời nói hình dung tâm tình của mình vào giây phút này.

Tuy rằng anh trước đây vẫn là chỉ gà giò, chưa từng cùng người khác vượt qua giới hạn, nhưng vẫn là đối với lần đầu tiên của mình tràn ngập ảo tưởng, anh đã từng cho rằng, chuyện này sẽ xảy ra vào một buổi tối ấm áp, lúc tỉnh lại anh có thể ôn nhu ôm lấy vợ mình, cho người ấy một cái hôn thân mật.

Nhưng bây giờ ấm áp tốt đẹp đều không thấy đâu, mà anh còn phải giống như hồ ly ăn vụng, không chỉ phải nhịn cái mông đau rát, còn muốn thừa dịp trong lúc nửa đêm canh ba lén lút trốn đi, mẹ nó chuyện này quả thực không tưởng tượng nổi!

Yến Thù Thanh dùng sức nắm tóc, không để ý tới phía dưới của mình còn dính thứ chất lỏng không sạch sẽ, cầm quần áo lên muốn nhảy xuống giường, kết quả chân mới vừa chạm được sàn nhà, xương sống liền trở nên lập tức mềm nhũn, làm cho anh suýt chút nữa một đầu ngã xuống đất.

Tiếng vang ầm ầm rốt cục đánh thức Cận Hằng, đôi mắt hắn lim dim vì buồn ngủ, mở mắt liền thấy được Yến Thù Thanh nhoài người xuống giường.

Vào lúc này trên người đối phương trần truồng, trên lồng ngực bằng phẳng che kín vết tích xanh xanh tím tím, ở trên tuyến eo gầy nhỏ hiện lên hai dấu bàn tay rõ ràng, không cần nhìn cũng biết nhất định là dấu ấn lưu lại trong lúc bị cưỡng chế bày ra một loại tư thế nào đó.

Lúc này Yến Thù Thanh tựa hồ vẫn không có nhận ra được Cận Hằng mở mắt ra, tự mình nhấc lên một chân, dùng sức xoa bắp thịt đau nhức, cũng không biết cái tư thế này đã vô tình bày ra bộ phận phía dưới trống trơn của mình, từ góc độ Cận Hằng thậm chí còn có thể nhìn thấy giữa hai chân đối phương còn lưu lại bạch trọc của hắn.

Trong nháy mắt hô hấp của hắn cứng lại, cảm giác vật phía dưới mới vừa ngủ đông lúc này lại rục rịch ngóc đầu dậy, nhíu mày giọng nói khàn khàn,"Giữa đêm hôm khuya khoắt em đang làm cái gì thế?"

Thanh âm này khiến Yến Thù Thanh sợ hết hồn, anh vừa quay đầu lại liền đối diện gương mặt đen thui giống như diêm vương của Cận Hằng, trong nháy mắt thân thể đột nhiên không thể nhúc nhích.

Chuyện này... Cái tên mặt cá chết này sao lại tỉnh dậy sớm như vậy, anh còn chưa kịp đào tẩu a!

Thấy anh mang theo gương mặt đỏ bừng, ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, vẫn giữ nguyên tư thế cũ không thu hai chân về, hô hấp của Cận Hằng nặng thêm mấy phần.

Hạt giống tích luỹ hơn hai mươi năm đều cho đối phương, đối phương dĩ nhiên còn muốn ghét bỏ, là ghét bỏ hắn mới vừa rồi còn không đủ ra sức, hay là thật sự muốn một buổi tối liền ép khô hắn?

... Quả thực là dâm đãng!

"Đang hỏi em đó, em ngồi ở chỗ đó làm gì? Hiện tại không thèm phản ứng anh, vừa nãy lúc xé quần áo của anh không có như vậy a."

Hắn rõ ràng đang oán giận vợ mình đã nghĩ hắn dục cầm cố túng. Nhưng lời này vào đến trong tai Yến Thù Thanh lại hoàn toàn thay đổi ý tứ, quả thực giống như Cận Hằng đang cố tình chất vấn anh tại sao lại làm "chuyện ác".

Dù sao cũng là anh chủ động, trong lòng tóm lại có chút chột dạ, Yến Thù Thanh sờ sờ mũi, ở bên trong bầu không khí lúng túng giữa hai người thực sự anh không biết nên nói cái gì, lúng túng lấy áo mặc lên người, nghẹn ra một câu, "Em... Em không làm gì..."

Động tác của anh không thoát khỏi đôi mắt Cận Hằng, hắn lập tức thấy được đối phương muốn cầm quần áo rời đi, nhất thời chân mày nhíu chặt hơn.

Vợ hắn rốt cuộc có ý gì, ăn xong rồi liền muốn chạy sao? Lúc trước chính miệng nói phụ trách rốt cuộc là ai a?"

"Làm sao, em muốn chuồn à?"

"... Không có a."

"Vậy em buổi tối không ngủ muốn làm gì."

Cận Hằng nhìn thấy Yến Thù Thanh ánh mắt loé lên lửa giận, lửa giận trong lòng không khống chế được xông ra, hai người không nên làm gì cũng đã làm, vợ hắn dĩ nhiên muốn đổi ý? Vừa nãy tại sao tự nhiên bò lên giường của hắn như vậy? Ăn xong rồi lại muốn quất mông bỏ chạy, nghĩ hắn dễ dãi lắm à!

Vốn là thông cảm Yến Thù Thanh vừa mới tỉnh lại, thân thể không chịu nổi, cho nên mới làm một lần qua loa, bây giờ nhìn lại vừa nãy hắn nên tàn nhẫn "làm" đối phương, làm cho đối phương rốt cuộc không bò dậy nổi, đừng hòng nghĩ hơn nửa đêm nhân cơ hội trốn đi.

Đối diện gương mặt đen thui của Cận Hằng, Yến Thù Thanh nghĩ rằng hắn muốn tỉnh sổ với anh, vào lúc này anh muốn trốn cũng không trốn được, cũng không thể đứng im để hắn xé xác được!

Nghĩ tới đây, đầu anh nóng lên, đột nhiên nghiêng người, ngồi lên trên người Cận Hằng.

Cận Hằng không nghĩ tới Yến Thù Thanh đột nhiên làm ra động tác này, còn lập tức áp sát như thế, nhất thời toàn bộ hô hấp rối loạn, vốn là hai người không mặc quần áo, trong thân thể còn sót lại vui thích lúc trước lưu lại, vào lúc này trong nháy mắt da dẻ dính nhau, vừa lúc nãy hình ảnh Cận Hằng mặt đỏ tới mang tai hiện lên trong đầu, ngay cả Yến Thù Thanh lập tức có chút muốn làm loạn.

Hai tay chống ở hai bên đầu Cận Hằng, anh quyết định phá quán tử phá suất, trước khi bị Cận Hằng xé xác, quyết đoán lựa chọn ném đi tiết tháo, dù sao anh cũng đã háo sắc một lần, anh cũng không ngại háo sắc thêm một lần nữa.

Nói xong anh giống như con khỉ bám lên trên người Cận Hằng, lột bỏ áo của mình vừa mới tự mặc ra, khá là câu dẫn nói, "Anh hỏi em muốn làm gì, em hiện tại sẽ nói cho anh biết."

"Em muốn "làm" anh."

Nói xong lời này, anh trực tiếp cúi đầu ngăn chặn đôi môi Cận Hằng, bộ dạng giống như thổ phỉ chiếm đoạt tiện nghi con gái nhà lành.

Trong phút chốc đôi môi bị ngăn chặn, lông mày Cận Hằng nhíu lại đột nhiên buông ra, sững sờ ngẩn ra trong giây lát mới nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động, khóe miệng thậm chí còn hiếm thấy trồi lên ý cười, tâm lý hừ hừ hai tiếng, xem đi quả nhiên là dục cầm cố túng.

Vợ hắn nhất định là trách hắn mới vừa rồi không có thỏa mãn đối phương, mới có thể cố ý cùng hắn cáu kỉnh, thực sự là biệt nữu thật là khiến người ta không thể làm gì.

(Biệt nữu: nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng hành động khác người.)

Hết chương 34-phần 1.