Dựa theo địa vị cùng quyền thế của nhà họ Cận, tiệc cưới của con trưởng độc tôn tất nhiên sẽ được tổ chức cực kỳ long trọng khí thế, bản thân công tước Cận Vinh thân phận cũng vô cùng hiển hách, hơn nữa còn có quan hệ thân mật với hoàng tộc, khách mời có mặt trong tiệc cưới dĩ nhiên không thể thiếu quan to quý nhân cùng công hầu vương trước muôn hình muôn vẻ.

Cũng chính vì như thế, càng đến gần ngày kết hôn tâm tình Yến Thù Thanh càng thêm thấp thỏm.

Trước tiên không cần phải nói đến xuất thân bần hàn của anh, quả thực không thể so sánh với cành cây cao nhà họ Cận, bây giờ dùng thân phận của anh mà nói, e sợ lúc đó cũng sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức.

Bởi vì hiện tại không quản là dùng thân phận cầm kiếm giả hay là phục tùng giả gặp người khác cũng cảm thấy hết sức xấu hổ.

Muốn tiếp tục nguỵ trang thành cầm kiếm giả, tuyên bố cùng một đồng loại kết hôn, không khác gì ở trước mặt mọi người "công bố" đường đường là một cầm kiếm giả lại phải gả cho đồng loại, người bên nhìn vào chắc chắn nghĩ anh bị biến thái, lúc đó không chắc sẽ có bao nhiêu người giống như Vương Trọng Sơn đối với anh chỉ chỉ trỏ trỏ, mà nhà họ Cận cũng sẽ bởi vì anh mà bị liên luỵ.

Thế nhưng nếu như chuyện anh bị biến dị truyền đi, tất nhiên ở quân bộ thậm chí toàn bộ đế quốc gây nên làn sóng lớn, cha mẹ nuôi coi anh thành quái vật, huống chi người ngoài biết được đâu thể dễ dàng tiếp nhận.

Nghĩ đến những thứ này, đầu Yến Thù Thanh đau nhức không thôi, lúc đó anh còn mơ mơ hồ hồ đáp ứng Cận Hằng cử hành hôn lễ, bây giờ ngày kết hôn sắp tới, anh lại không nghĩ được bất kỳ biện pháp giải quyết nào, nhất thời hối hận đến mức ruột đều xanh, hận không thể lập tức giơ tay đánh vào đầu mình một cái.

Đã nói sắc đẹp dễ làm hỏng việc, lúc đó nhất định là anh bị Cận Hằng cho uống thuốc mê mới chịu đáp ứng chuyện như vậy!

Thế nhưng dù cho anh có phát sầu như thế nào, tới cuối cùng cũng không thể trốn.

Ngày kết hôn là ngày nghỉ, lại còn là ngày nắng hiếm thấy sau liên tục mấy ngày mưa qua đi, Yến Thù Thanh dậy thật sớm, rất sớm đã chạy tới khách sạn, đứng ở cửa lớn phòng yến hội, anh hít vào một hơi thật dài, anh đã chuẩn bị tâm lý sau khi đẩy cửa ra sẽ bị ánh mắt của đủ loại người vây xem.

Thế nhưng hoàn cảnh trước mắt lại làm cho anh kinh hãi, không có tiệc rượu xa xỉ sang trọng, cũng không có thân sĩ hoàng tộc trò chuyện vui vẻ, càng không giống như trong tưởng tượng của anh xuất hiện nhiều quan to quý nhân như vậy, toàn bộ hiện trường lễ cưới chỉ là một buổi tụ họp bình thường của những người bạn, ngoại trừ hoa hồng cùng hoa cẩm tú tượng trưng cho lễ cưới trang trí bên ngoài cửa, không có bất kì trang sức hoa lệ chói mắt nào.

Toàn bộ trong đại sảnh chỉ xếp đặt mấy cái bàn, mười mấy người ngồi ở đó, trang phục đều là nhãn nhã, tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ bởi vì tham gia tiệc cưới Cận gia phải ăn mặc trang phục dạ hội.

Yến Thù Thanh nhất thời sững sờ, có chút hoài nghi mình đi nhầm chỗ, lúc này Cận Hằng từ dưới lầu đi xuống, liếc nhìn thấy anh liền đi tới.

Ngày hôm nay Cận Hằng hiếm thấy không có mặc quân trang, mà là mặc một tây trang màu đen, phác hoạ ra vóc người cao to kiên cường của hắn, một cái áo sơ mi trắng phổ thông, phối hợp lễ phục màu đen, làm cho đôi mắt đen kịt của hắn càng thâm thúy hơn, cũng làm cho cả người hắn đều trở nên đoan trang cấm dục.

Tuy rằng Yến Thù Thanh rất không muốn thừa nhận, mà không thể không nói hôm nay Cận Hằng thật sự là đẹp trai có chút quá phận...

Anh không được tự nhiên ho khan vài tiếng, hất cằm lên hướng về phía những người xung quanh, nhỏ giọng trêu ghẹo nói, "Nhà anh bị phá sản đúng không, làm sao anh kết hôn chỉ mời tới mấy người như vậy? Tôi cho là chỉ bằng thân phận cháu ngoại của hoàng đế, ngày hôm nay nói thế nào cũng phải trên dưới một trăm người đến đây."

Cận Hằng không vội vã nói chuyện, mà là nhìn Yến Thù Thanh chằm chằm hồi lâu, từ đầu tóc ngắn chỉnh tề gọn gàng, đến âu phục màu trắng được thiết kế giống như bộ hắn đang mặc, cuối cùng tại eo nhỏ tinh tế của Yến Thù Thanh dừng lại nửa ngày mới lưu luyến phục hồi tinh thần lại, nhếch miệng, thấp giọng ho mấy tiếng nói, "Kết hôn vốn là chuyện của hai người, thông báo cho bạn bè cùng với người thân là được rồi, cậu còn muốn bao nhiêu người đến?"

Lời nói này tùy ý, lại không rõ chọc vào trái tim Yến Thù Thanh.

Anh không biết Cận Hằng thật sự nghĩ như vậy, hay là kiêng kỵ đến thân phận nhạy cảm hiện tại của anh, mới cố ý làm đơn giản, dùng thân phận của hắn kỳ thực hoàn toàn có thể tổ chức một lễ cưới xa hoa, Cận Hằng vốn đã chói mắt như thế, lẽ ra nên trở thành tiêu điểm của dân chúng, nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhưng bây giờ lại tổ chức một lễ cưới đơn sơ có phần.. keo kiệt như vậy.

Nghĩ đến những thứ này, trái tim Yến Thù Thanh dường như bị lửa đốt, đột nhiên nóng lên đập mạnh, nửa ngày mới kéo kéo ngón tay út Cận Hằng, nhẹ nhàng nói tiếng, "Cảm ơn."

Một tiếng cảm ơn này tới đột ngột lại không hiểu ra sao, thậm chí anh cũng không có nói rõ chính mình cảm ơn rốt cuộc là vì cái gì, thế nhưng Cận Hằng lại lập tức nghe hiểu ý của anh, nhất thời lỗ tai đỏ lên, giả bộ nghiêm mặt không sao cả nói, "Tôi chỉ là không thích tiệc xã giao này đó mới lười mời nhiều người, không phải là vì cậu, cậu không cần tưởng bở."

Quen biết hắn đã lâu, Yến Thù Thanh cũng dần dần có thể hiểu phương thức nói chuyện một đằng làm một nẻo của hắn, không nhịn được mím môi cười cười, gật đầu liên tục nói, "Đúng đúng đúng, anh chỉ là sợ tôi giống như quái vật bị biến dị làm ảnh hưởng đến mặt mũi của anh, không thích hợp công bố rộng rãi cho nhiều người biết, cho nên mới cố ý mời mấy người bạn kín miệng, tuyệt đối không phải sợ tôi lúng túng, tôi hiểu."

Một câu nói làm cho lỗ tai Cận Hằng đỏ hơn, hắn phát hiện từ sau khi đăng kí, số lần vợ hắn nhìn thấu hắn càng ngày càng nhiều, chuyện này không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Đối diện ánh mắt trêu ghẹo của Yến Thù Thanh, hắn càng cảm thấy không dễ chịu, mặt lạnh nói một câu "Nhà bếp còn có món ăn chưa làm xong tôi định xuống xem một chút." Sau đó, quay người liền chạy trối chết, tuy rằng bóng lưng hắn vẫn cứ trầm ổn uy nghiêm, nhưng là bước chân cứng ngắc lại bại lộ nội tâm ngượng ngùng của hắn vào giờ khắc này.

Không nghĩ tới một câu nói của mình có thể trêu chọc đối phương. Yến Thù Thanh theo dõi bóng lưng hắn rời đi không khỏi cười ra tiếng, nội tâm lúc trước căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Bởi vì chỉ thông báo cho một bộ phận người thân bạn bè rất nhỏ, cho nên "Hoàng thân quốc thích" đều không có trình diện, một đám người cùng thế hệ thân mật tụ lại cùng nhau, cùng với nói là tham gia lễ cưới không bằng nói là mở party, những vị khách Cận Hằng mời tới, hoàn toàn không có bởi vì thân phận "cầm kiếm giả" của Yến Thù Thanh, đối với anh có chút bài xích, trái lại còn trêu ghẹo hai người vội vã đột xuất kết hôn, điều này làm cho Yến Thù Thanh thở phào nhẹ nhõm, không khỏi yên tâm.

Anh vốn là tính tình rộng rãi, hơn nữa cho tới nay nhân duyên rất tốt, cho nên rất nhanh liền hoà vào cùng đoàn người, thế nhưng trong lúc bọn họ đang nói chuyện cửa phòng lại đột nhiên mở ra, sau đó một bóng người quen thuộc tiến vào.

Một giây kia nhìn thấy Lý Khác Nhiên, đồng tử Yến Thù Thanh co rụt lại, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà dừng lại.

Mà lúc này Lý Khác Nhiên rất hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, hoặc là nói từ khi bắt đầu vừa vào cửa cậu ta không có ý định nhìn người khác.

Nhìn chằm chằm hình bóng kiên cường không khác nào cây bạch dương trong đám người, ngón tay cậu ta ở trong túi không tự chủ được run lên, trên mặt lại mang theo nụ cười xán lạn, phất tay một cái đi về phía Yến Thù Thanh.

"Anh Thù Thanh em đến, chúc mừng anh."

Yến Thù Thanh không phải loại người chấp nhặt, huống chi Lý Khác Nhiên đã đứng ở trước mặt hắn, Yến Thù Thanh theo dõi nụ cười không có một chút khúc mắc của cậu ta, ngẩn người một chút mới cười đáp lại một câu "Cảm ơn."

Lý Khác Nhiên thấy anh như vậy, không khỏi nở nụ cười một tiếng, "Anh, đây là biểu tình gì, làm sao, lẽ nào ngày hôm nay không hoan nghênh em đến sao?"

Bộ dạng cậu ta cười rộ lên giống như quá khứ, nếu như không phải Yến Thù Thanh không có mất trí nhớ, đều sắp cho là chuyện xảy ra buổi tối hôm ấy chỉ là một hồi ảo giác, thế nhưng chuyện đã xảy ra cũng không có cách nào cứu vớt trở lại, đêm đó đã quyết định anh và Lý Khác Nhiên cũng không thể trở về quá khứ, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không làm được, anh không hiểu Lý Khác Nhiên tại sao lại xuất hiện ở đây.

Mà hôm nay đã tới thì cũng là khách, Yến Thù Thanh vẫn là lộ ra nụ cười vừa đúng, "Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ là nghĩ đến ngày hôm nay cậu sẽ không tới."

Thái độ của anh đối với Lý Khác Nhiên giống với những vị khách bình thường khác, trước đây trong ánh mắt ẩn chứa mừng rỡ cùng tình yêu đã sớm biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là ánh mắt xa lánh cùng xa lạ, Lý Khác Nhiên nhìn thấy biểu cảm của Yến Thù Thanh, ánh mắt trầm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đắng chát.

"Anh Thù Thanh... Anh không cần cùng em khách khí như vậy, kỳ thực anh rất không muốn ở chỗ này nhìn thấy em đúng không?"

Nhắc tới chuyện này, thanh âm cậu ta khàn khàn mấy phần, đôi mắt rủ xuống nhẹ nhàng nói, "Em hiểu ngày hôm nay em xuất hiện ở đây nhất định sẽ chọc giận anh cùng Cận đại ca không vui vẻ, em vừa bắt đầu cũng tự nói với mình đến đây sẽ khiến hai người chướng mắt, thế nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là lễ cưới của anh, em vẫn là không nhịn được muốn tới xem một chút, cho tới nay em đều coi anh là anh ruột, dù cho anh đã không muốn nhìn thấy em, em cũng muốn tận mắt thấy lễ cưới của anh..."

Nói tới chỗ này cậu ta cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình hối hận nói, "Ngày đó là em quá xúc động, mới có thể nói ra những câu nói kia, kỳ thực em là vô tâm, em chỉ là nhất thời không có cách nào tiếp thu hai người anh trai tốt đồng thời xa cách em, cho nên em mới..."

"Anh Thù Thanh, anh biết mà, có lúc em làm việc chính là không suy nghĩ như thế, bởi vì chúng ta quá thân thiết, cho nên em đương nhiên cảm thấy các anh có chuyện gì đều nói cho em biết, có thể em bị hồ đồ rồi, vẫn luôn không nhìn ra anh và Cận đại ca là loại quan hệ này, cho nên mới không cẩn thận làm kỳ đà cản mũi, thế nhưng anh Thù Thanh anh phải tin tưởng em, chuyện như vậy sau này chắc chắn sẽ không xảy ra, anh và Cận đại ca có thể chọc giận em, cũng đừng đuổi em đi, em chỉ ở trong góc nhìn hai người là tốt rồi, em không muốn mất hai người bạn tốt là các anh..."

Lý Khác Nhiên càng nói càng thương tâm, đôi mắt vừa lớn vừa tròn trong nháy mắt đỏ ửng, bả vai nhún lên, mơ hồ tựa hồ lập tức liền muốn khóc, trước đây Yến Thù Thanh nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, sẽ không tự chủ được đối với cậu ta quan tâm mấy phần, thế nhưng bây giờ nhìn lại lại cảm thấy được lúc đó bản thân vô cùng ngu ngốc.

Khóc có thể giải quyết vấn đề gì? Một câu nhất thời hồ đồ, vài giọt nước mắt rẻ mạt, có thể xoá bỏ đi chuyện cậu ta lợi dụng anh nhiều năm sao?

Yến Thù Thanh bình tĩnh nhìn Lý Khác Nhiên khóc xong, tiện tay đưa cho cậu ta một mảnh giấy ăn, "Đừng khóc, tôi không giận cậu, cũng không có ý định đuổi cậu đi."

Vừa nghe lời này, Lý Khác Nhiên trong nháy mắt mừng rỡ ngẩng đầu lên, kết quả lại đối diện đôi mắt không gợn sóng của Yến Thù Thanh, "Nhưng sau này tôi cũng không muốn tiếp tục có quan hệ gì với cậu."

"Anh Thù Thanh..."

Biểu tình Lý Khác Nhiên cứng lại, lúc này Yến Thù Thanh không có bất kỳ biểu cảm nào đột nhiên hỏi, "Khác Nhiên, cậu thật sự có đối tượng khiến cậu yêu thích sao?"

"Em..."

Trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cậu ta, Yến Thù Thanh còn có cái gì không hiểu, cười nhạt một cái nói, "Kỳ thực cậu nên hiểu tôi đã từng thích cậu, trước đây cậu giả ngu, tôi liền nghĩ cậu thật sự không biết, thế nhưng con người chung quy phải có khởi đầu mới, dù là ai cũng không có nghĩa vụ phải lưu lại chỗ cũ chỉ để chờ một người không có tình cảm với mình, bất kể là cậu có đối tượng yêu thích thật hay không, hay là cậu đang lợi dụng tôi cũng được, tôi bây giờ căn bản không cần biết, mà tôi hi vọng sau này cậu có thể cách tôi và Cận Hằng xa một chút, dù sao tôi không muốn để cho cậu tiếp tục tưởng bở tôi đối với cậu còn ôm ấp ảo tưởng, càng không muốn để một người trong lòng mơ ước đến chồng tôi mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt tôi."

"Ngày hôm nay cám ơn cậu đã tới, thế nhưng sau này nếu như không có bất ngờ gì, chúng ta cũng không cần thiết phải gặp mặt."

Nói xong lời này, Yến Thù Thanh cười với Lý Khác Nhiên, quay người rời đi, lúc đi qua cậu ta anh còn nhẹ giọng nói một câu, "Lý Khác Nhiên, hi vọng không gặp lại", vừa như là vẫy tay tạm biệt Lý Khác Nhiên, lại giống như tự mình vẫy tay quên đi đoạn quá khứ hồ đồ kia.

Nhìn bộ dạng Yến Thù Thanh rời đi sau đó lại cùng một đám người cười đùa, Lý Khác Nhiên chặt chẽ nắm lấy nắm đấm, ngực kịch liệt chập trùng, ngay cả móng tay đâm thủng da dẻ đều không có cảm giác.

Cậu ta không nghĩ tới Yến Thù Thanh nhìn thấu triệt để mình như vậy, càng không có nghĩ tới anh ta đã nhìn ra tâm tư của mình với Cận Hằng, những lời Yến Thù Thanh vừa mới nói cùng với nói là cảnh cáo không bằng nói cố tình thị uy, chỉ là một tiện nhân mà cũng dám ở trước mặt mình thị uy đắc ý.

Mắt cậu ta híp lại, hít sâu một hơi, không khỏi cười lạnh một tiếng: Yến Thù Thanh anh tuyệt đối đừng đắc ý sớm như vậy!

******

Hết chương 28- phần 2.