Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 15: Tôi thích đàn ông đấy! Thì sao?

Cảnh báo: H H H!!!

______

Mạc Chính Phong một đường bế cậu vào nhà, còn cố tình đi lối chính, thu hút không ít sự chú ý của khách mời. Điều này khiến Lương Vỹ vô cùng xấu hổ, không dám lớn tiếng cũng không dám phản kháng, vùi mặt vào lòng Mạc Chính Phong, tận lực giấu đi biểu cảm của bản thân.

Mạc Chính Phong thấy cậu ngoan ngoãn như vậy thì rất vui, trước khi ra khỏi sân vườn còn ngoái đầu nói lớn:

- Xin lỗi mọi người, tôi còn có chuyện gấp, không thể tiếp mọi người nữa. Nhưng không sao, mọi người cứ vui vẻ tự nhiên, lúc nào chơi chán thì hãy về.

Toàn là người trẻ, tính tình đều rất thoải mái, không hề để ý trách móc gì Mạc Chính Phong. Hơn nữa chuyện tính hướng của anh đã chẳng còn bí mật gì, nhìn thấy anh ôm một cậu nhóc vào nhà, ai cũng đoán được tám chín phần rồi. Vì thế tất cả đồng loạt quay đi, tiếp tục làm việc của mình, không xì xào bàn tán gì hết.

Lương Vỹ bị Mạc Chính Phong đưa vào phòng ngủ của anh, ném thẳng lên giường lớn. Cậu nhìn một hồi, nhận ra bài trí nơi này không khác phòng cậu ở là bao, chỉ là giường lớn và mềm hơn. Chuyện, cái này còn cần nói sao? Phòng cậu ở là chỗ một mình cậu dùng, còn phòng này, để cho hai người "làm việc", nên cái gì cũng phải chuẩn bị tốt.

Mạc Chính Phong hung hăng cởi quần áo, đến khi chỉ còn một cái quần lót trên người mới dừng lại, thẳng tắp nhìn Lương Vỹ.

- Nói tôi nghe, cậu có cảm giác gì không? Hửm?

Lương Vỹ trợn tròn mắt nhìn anh, một chữ cũng không nói ra nổi. Vóc người cao lớn săn chắc mà cậu vẫn luôn mơ ước giờ đang ở trước mặt cậu, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Vai rộng ngực nở, eo thon chân dài, cơ thịt khắp người hữu lực mà không phô trương, phủ lên toàn bộ thân thể anh là màu da lúa mạch khỏe khoắn. Bắt mắt nhất chính là khu vực giữa hai chân kia. Trên mép quần là mấy sợi lông đen nhánh, phía dưới gồ lên một túp lều nhỏ,vừa nhìn liền khiến người ta nhịn không được liên tưởng đen tối. Một cỗ khí tức nam tính nồng đậm quẩn quanh người anh, nháy mắt làm Lương Vỹ si mê, quên luôn việc thắc mắc vì sao anh cũng có phản ứng.

Mạc Chính Phong rất hài lòng với phản ứng của cậu, khóe miệng câu lên một nụ cười vừa quyến rũ lại hạ lưu:

- Nhìn say đắm như vậy, còn dám nói không thích đàn ông. Khẩu thị tâm phi!

Lương Vỹ im lặng, xem như thừa nhận. Dù sao có chối cũng chối không nổi. Cái kia của cậu sớm đã bị khiêu khích đứng lên, tận mắt thấy thân hình của anh lại càng làm nó hưng phấn ngóc đầu. Quần của cậu rất chật, liếc một cái liền nhìn ra, còn cãi nữa thì chỉ càng chứng tỏ trong lòng cậu có quỷ.

- Sao? Chịu thú nhận rồi? Khi nãy nếu tôi không đến kịp, cậu có phải đã cùng tên Mạc Quân đó dính lấy nhau rồi không? - Giọng điệu đậm mùi dấm chua lâu năm, đáng tiếc Lương Vỹ đang bận xấu hổ nên không nhận ra.- Học trưởng, anh đừng vũ nhục tôi như vậy. - Cậu lên tiếng - Đúng, tôi thừa nhận tôi là gay, tôi thích đàn ông, tôi còn là thụ nữa đấy! Nhưng tôi chưa thiếu thao đến mức giường ai cũng có thể lên!

Cậu thấy trong lồng ngực như có cái gì đè nén, nghẹn khuất mà không hiểu vì sao. Cậu chỉ biết, cậu không muốn anh nghĩ cậu là kẻ dâm đãng vô liêm sỉ người đến không từ chối, chưa nói, cậu vẫn còn là vị thành niên mà, sao có thể phóng túng như anh nói.

(Really???)

- Hừ! 0* (0 nghĩa là thụ ấy)  thằng nào cũng giống nhau thôi! Không cần phí sức biện giải với tôi. - Mạc Chính Phong khinh bỉ nói. Kỳ thực trong lòng anh rất khó chịu. Trước đây anh vẫn luôn mong một ngày cậu nói cậu thích nam nhân, hôm nay nghe được rồi sao lại thấy tức giận như vậy? Chẳng lẽ vì sợ... sợ cậu không chỉ thích mình anh... chính xác hơn là sợ cậu căn bản không thích anh...

- Mạc Chính Phong! - Lương Vỹ bị lời nói của anh chọc giận, liền bạo phát gọi thẳng tên anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt căm hờn - Tôi là gay nhưng tôi không phải MB! Anh đừng xúc phạm giới chúng tôi! Chúng tôi cũng có tự trọng của bản thân! Tôi thích đàn ông, cũng sẽ không dính lấy anh cầu anh thao tôi. Anh không cần lo! Nếu anh chướng mắt, tôi lập tức cút cho anh vừa lòng. Đảm bảo từ nay về sau không bao giờ xuất hiện nữa!

Sống mũi cậu cay xè, hốc mắt đỏ lên. Không được! Tuyệt đối không được khóc trước anh! Cho dù cậu thích anh, cũng sẽ không để anh coi thường cậu. Đã không đến được thì dứt khoát bỏ đi, đau dài không bằng đau ngắn. Trong phút chốc cậu có cảm giác Mạc Quân tốt hơn Mạc Chính Phong nhiều. Ít ra hắn với cậu... là đồng loại...

Thấy cậu đứng lên muốn bỏ đi, Mạc Chính Phong chợt thấy tim như có mũi dao xuyên qua, hung hăng khoét lấy một miếng thịt đẫm máu ở nơi yếu mềm nhất. Mà phần thịt ấy, bị cậu mạnh mẽ đạp lên mà rời khỏi.

Anh kéo giật cậu lại, cả thân mình cao lớn áp lấy, bao vây cậu, đè lên giường, không cho chạy thoát. Mạc Chính Phong nghiến răng phun từng chữ:

- Đừng ra vẻ thanh cao với tôi! Để ông đây thao cậu, xem cậu còn dám mồm mép nữa không.

Không thích anh? Không quấn lấy anh? Cậu xem anh là ai? Anh không cho phép! Anh phải có được cậu, ép cậu phải khóc lóc cầu xin anh thao cậu, yêu thương cậu! Lương Vỹ em con mẹ nó đừng hòng chạy!

Mạc Chính Phong mạnh mẽ hôn xuống, điên cuồng ngấu nghiến cánh môi mềm mại anh vẫn khát khao bấy lâu, chỉ hận không thể một ngụm ăn luôn cậu. Tên nhóc này có gì tốt, tại sao có thể khiến anh thần hồn điên đảo, khiến anh không màng tất cả, khiến anh thống khổ như vậy chỉ vì yêu cậu? Càng nghĩ càng cuồng dại, lửa dục càng bừng lên, thiêu rụi chút lý trí còn sót lại trong anh. Roạt roạt hai tiếng cởi hết quần áo dư thừa trên người cậu ném đi, Mạc Chính Phong nhanh chóng di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, rồi trượt xuống ngực, hung hăng chà đạp hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu, dứt khoát muốn làm tới mặc cậu có đồng ý hay không.Lương Vỹ vô cùng khó hiểu, anh không thích cậu sao phải làm như vậy? Nhưng rất nhanh chóng cậu bị khoái cảm đánh gục, không nghĩ được cái gì rõ ràng nữa, vô thức phát ra tiếng rên rỉ khiêu gợi:

- A... Chính Phong... anh... anh làm gì... a... ngứa... ngứa a...

Mạc Chính Phong trong lòng cảm thán, quả là dâm đãng đến đáng giận, rên thực mê người.

Anh bắt đầu hôn dần xuống dưới nữa, đem toàn thân của cậu biến thành cánh đồng dâu chín đỏ mọng mời gọi. Sau đó lật úp cậu xuống, vừa hôn lên tấm lưng mảnh mai trắng mịn vừa với tay lấy chai dầu bôi trơn trên tủ đầu giường. Đã để đó lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể dùng.

Xúc cảm mát lạnh nơi mật khẩu đang không ngừng co rút cơ khát khiến Lương Vỹ khẩn trương vô cùng, lập tức tỉnh táo. Cậu cũng chẳng phải nam sinh đứng đắn gì, từ lúc dậy thì đến giờ đã chăm chỉ "bồi dưỡng kiến thức" tình yêu và tình dục, xem qua không ít GV. Cũng không thể trách, cậu không có ba mẹ, loại chuyện này buộc phải tự mình tìm hiểu lén lút sau lưng cậu mợ. Do thế, cậu dĩ nhiên biết thứ gây cảm giác lạnh lạnh trên mông mình là cái gì. Nhưng sao Mạc Chính Phong lại có thứ này, anh không phải thẳng nam sao?

- Mạc Chính Phong, anh làm gì? - Mạnh mẽ với tay ra sau ngăn lại động tác của anh, cậu hỏi.

Mạc Chính Phong cầm tay cậu đè lại lên đầu, cúi người thì thầm bên tai cậu:

- Quên nói, tôi là bi! Chỉ cần có chỗ cho tôi đâm, tôi đều không ngại nam nữ!

Lương Vỹ chấn động, anh... Anh thế mà nam nữ đều ăn sao? Vậy... vậy... Cậu có cơ hội không?

Mạc Chính Phong không muốn nhiều lời, trực tiếp bắt đầu màn khuyếch trương. Một ngón tay đâm vào mật huyệt phấn nộn mê người, liền nghe được tiếng rên của cậu:

- A~ Đau! Anh đừng... lấy ra đi!

Quả thật rất đau. Nơi đó của cậu chưa từng chịu kích thích kiểu này, đau đớn là không thể tránh khỏi.

- Ngoan! Sẽ không đau.- Mạc Chính Phong có chút đau lòng, nhưng không thể bỏ cuộc.

Cứ thế màn dạo đầu qua đi, Lương Vỹ ngoài đau thì cũng chỉ có đau, cảm giác nửa người dưới bị xé rách khiến cậu như chịu cực hình, nước mắt không ngăn được tuôn rơi như mưa. Mấy cái GV đam mỹ gì gì đều lừa người sao? Chỗ nào sướng chứ hả? Chỗ...

- A! Chính Phong, anh đụng đâu đó? - Lương Vỹ ồ ồ thở dốc, tay Mạc Chính Phong đâm trúng chỗ nào đó trong vách tràng, một trận xúc cảm lạ kỳ đánh tới làm Lương Vỹ run rẩy. Cảm giác này... thật con mẹ nó sướng!

Mạc Chính Phong nhíu mày suốt mấy phút cuối cùng cũng thả lỏng. Thấy cậu khóc anh rất khó chịu, liền cố gắng đổi góc độ để tìm điểm mẫn cảm của cậu. Thật may, tìm thấy rồi!

Mạc Chính Phong rút tay ra, miệng nhỏ kia liền gấp gáp co rút, dịch thủy chảy ra không ngừng, nhìn thật vô cùng cơ khát.

Lương Vỹ bị ngắt giữa chừng vô cùng không cam lòng, lại vì những lời khí phách trước đó của mình mà không dám mở miệng yêu cầu, chỉ đành nằm im cắn môi. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đẫm mồ hôi, đôi mắt tà mị đầy vẻ dục cầu bất mãn hơi híp lại nhìn Mạc Chính Phong. Anh vốn định trêu đùa cậu một chút, kết quả nhìn biểu tình này của cậu, tính toán gì cũng bay sạch, liền nhào đến ôm cậu, nam căn khí thế bừng bừng đâm thẳng mật huyệt, sâu đến tận cùng. Cảm giác vách thịt ấm nóng gắt gao hút chặt làm Chính Phong sướng đến mất hồn, thoải mái gầm nhẹ:

- Con mẹ nó cậu quả là dâm đãng!

- Chính... Chính Phong... a... đâm... đâm chỗ đó... dùng... dùng lực chút.  A~ Không... nhẹ... chậm lại.

Cái tên vừa hùng hổ giáo huấn giờ lại rên rỉ ngâm nga dưới thân mình, Mạc Chính Phong thực sự không biết nên khóc hay nên cười. Tên nhóc mọt sách này thế nào lại lẳng lơ như vậy? Chết anh rồi, càng lúc càng yêu cậu, biết làm sao đây?