Trước khi vào nội điện, Mạc lão đã nói đại khái với Diệp Tu về Thiên Nguyên Cửu Tiên.
Người đầu tiên bước ra với trường kiếm trong tay, chính là Thất tuyệt tiên tử Việt Tử Hàm, người thứ chín trong Thiên Nguyên Cửu Tiên.Dựa theo thứ tự đó, người thứ tám là Cầm tiên tử Tuyết Dao, người thứ bảy là Họa tiên tử Nguyệt Họa Tiên, người thứ sáu là Thương lãng tiên tử Cố Túy Vi, người thứ năm là Thanh liên tiên tử Tô Yên, người thứ tư là Phượng hoàng tiên tử Hoàng Nguyệt, người thứ ba là Băng long tiên tử Lăng Huyên, người thứ hai là Thần lôi tiên tử Mục Ngữ Tuyết và người thứ nhất là Tinh thần tiên tử Mộng Linh.Hiển nhiên, vị trí của những tấm rèm châu này cũng được sắp xếp theo cấp bậc của Thiên Nguyên Cửu Tiên.Việt Tử Hàm trừng mắt nhìn Diệp Tu, thế nhưng hắn chẳng mảy may mặt đỏ chân run, lẽ nào chẳng thể dọa được hắn sao?Việt Tử Hàm làm sao có ngờ rằng Diệp Tu tuy có tài nhưng da mặt cũng cực kỳ dày và vô lại.Diệp Tu còn chưa kịp thưởng thức xong dung nhan tuyệt đẹp của Việt Tử Hàm, thì tấm rèm châu bên cạnh đã vén lên, hắn vội vàng nhìn sang, liền thấy một đôi chân nhỏ nhắn thanh tú duỗi ra, theo sau đó là một thân hình xinh xắn trong bộ váy màu tím rất đáng yêu, tiểu cô nương với búi đuôi ngựa hai bên và đồi mắt to tròn sáng long lanh từ từ bước ra.Chết tiệt, nữ hài tử!Chưa hết, ngay sau đó tấm rèm châu thứ bảy lại mở ra, một thiếu nữ cao gầy xinh đẹp giống như bước ra từ trong truyện tranh, rồi tấm rèm châu thứ sáu lại mở ra và cứ thế cho đến tấm rèm châu đầu tiên.Hơi thở của Diệp Tu nóng rực, kích động đến nỗi máu sôi sùng sục, ánh mắt không thể nào dời khỏi Thiên Nguyên Cửu Thiên.Nếu như Mộng Linh có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hoàn hảo không chút tì vết, mang đến cho người ta cảm giác như lạc vào chốn thần tiên, thì Mục Ngữ Tuyết lại toát lên vẻ ngay thẳng, hàm răng trắng sáng, đôi mắt tràn ngập sự nguy hiểm hủy diệt. Còn Lăng Huyên mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác lạ, giống như một con rồng cao cao tại thượng với khí chất lạnh lùng. Hoàng Nguyệt còn khác biệt hơn thế, nàng khoác trên mình một phượng bào rực lửa, ánh mắt toát lên vẻ hung dữ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đoán được tính cách nàng khá nóng nảy. Còn về Tô Yên và Cố Túy Vi, người trước thì giống như liên hoa xinh đẹp không nhiễm bụi trần, người sau lại dịu dàng, thanh mát như làn nước mùa thu.Nhìn tuyệt thế mỹ nhân trước mặt, Diệp Tu không nhịn được mà suýt chảy máu mũi.Đẹp như vậy, khó trách người đời đồn đại sắc đẹp của Thiên Nguyên Cửu Tiên khuynh nước khuynh thành, vẻ đẹp tựa thiên tiên cũng chẳng có gì sai.Hơn nữa từ tiểu nữ hài, mỹ nhân nóng bỏng đến mỹ nữ lạnh lùng, tất cả vẻ đẹp đều có cả.Diệp Tu ngay lập tức ch ảy nước dãi, trong đầu đã tràn ngập những ý nghĩ không yên phận.Hắn quyết định rồi, nếu như đã xuyên qua thì làm sao có thể đến một chuyến vô ích như vậy được, chuyến hành trình xuyên việt tuyệt đẹp này hãy bắt đầu với Thiên Nguyên Cửu Tiên đi. “Diệp Tu, ngươi đang cười ngu ngốc cái gì vậy?” Giọng nói của Tuyết Dao ngọt ngào như sữa, dễ thương vô cùng. “Tuyết Dao tỷ tỷ, ta chỉ là đang cảm thấy có thể bái chín vị tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm sư phụ, chính là vinh hạnh của Diệp Tu ta.” Diệp Tu mỉm cười đáp. Chín người có chút xấu hổ, tên tiểu tử này sao có thể nói chuyện ngọt như thế chứ, cứ như miệng được bôi mật lên vậy. Lúc này, Mộng Linh bay xuống, váy trắng tung bay theo gió giống như những vì sao sáng rực đang uyển chuyển nhấp nhô, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Diệp Tu. Diệp Tu ngây ngốc khi nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng cùng với khí chất thanh cao thoát tục và hương thơm tựa tiên tử của Mộng Linh, quả thật là mỹ nữ bước ra từ trong mộng, thật là xinh đẹp. Mộng Linh duỗi bàn tay trắng mịn như ngọc đang được bao phủ bởi ánh sao lấp lánh, rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng của Diệp Tu. Toàn thân Diệp Tu khẽ run lên nhè nhẹ, cho dù cách một tầng y phục nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt v e phần bụng của mình.