Sự chú ý của Diệp Già Lam toàn đặt trên nửa câu trước của y tá, còn lại, căn bản không hề nghe.

Y tá nói ban đầu Đường Ngộ không biết cô mất trí nhớ, nên cả tối tâm trạng đều không tốt.

Vậy nếu chỉ qua một ngày cô đã hồi phục bình thường, Đường Ngộ có khi sẽ cho rằng hôm qua cô giả bộ mất…… nếu anh thật sự nghĩ như vậy, sợ là Diệp Già Lam không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.

Nghĩ đến điều này, cô suy tư vài giây, quyết định đâm lao thì phải theo lao, cứ giả bộ thêm mấy ngày vậy.

Sau khi quyết định rồi, Diệp Già Lam quyết đoán lắc lắc đầu, “Không có…… Đầu chị hơi đau.”

Y tá cho rằng cô là vì tự hỏi quá độ nhưng không nhớ nổi ra cái gì nên thế, vội vàng đỡ cô ngồi dậy nửa dựa vào thành giường “Vậy trước đừng nghĩ nữa, chủ nhiệm nói tình huống của chị không nghiêm trọng, chờ khi máu tụ tan hết thì sẽ nhớ lại hết thôi.”

Nói rồi cô nàng xoay người sang chỗ khác, giúp cô truyền dịch thuốc.

Diệp Già Lam nghe thấy cô nàng khe khẽ thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bác sĩ Đường thật đáng thương……”

Mấy nhân viên y tế bọn họ cũng thường xuyên tranh thủ lúc không có bệnh nhân gom lại tám chuyện, chuyện của Diệp Già Lam và Đường Ngộ đã một truyền mười, mười truyền trăm, từ một câu chuyện gương vỡ lại lành quay lại đơn giản đã viến thành một cau chuyện tình yêu đẹp đẽ thê lương lay động lòng người. 

Có lần Diệp Già Lam nghe Hứa Luyến kể lại, còn thiếu chút nữa cho rằng đó là cốt truyện tiểu thuyết thanh xuân đau đớn quằn quại của rất nhiều năm trước nữa cơ.

Sau tình tiết được thực tế hóa một ít, dần dần có chút tương đối chấp nhận được.

Diệp Già Lam vẫn cảm thấy quá khoa trương.

Nhưng cô cũng không đáp lại lời y tá kia, chỉ quay đầu đi, coi như không nghe thấy.

Y tá ngồi với cô một lát, đến tầm trưa, sau khi thay một bình nước tiếp cho cô thì ra ngoài.

Không biết là do đầu bị đâm hỏng thật hay là do trong nước truyền có thuốc an thần mà y tá vừa ra ngoài, Diệp Già Lam đã có chút mơ màng sắp ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc cô vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Đầu cô rất nặng, có chút ý thức, nhưng lại không mở nổi mắt ra, chỉ loáng thoáng mà nghe thấy tiếng nói chuyện đè thấp, một nam một nữ ——

“Cô nghe y tá nói hôm nay Tiểu Diệp vẫn chưa nhớ ra, hôm qua cô đã cùng lão Ngô phân tích một chút rồi, tình huống này của con bé trừ việc do xuất huyết tụ máu não ra còn có một nguyên nhân có thể là do mấy ngày nay áp lực tinh thần của nó khá lớn, nói cách khác hiện tại con bé không nhớ gì, ít nhiều cũng là do có chút vấn đề về tâm lý…… nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đường Ngộ à, em cũng đừng quá sốt ruột, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”

Chủ nhiệm Tiểu Ngô cố gắng trấn an tâm hồn tổn thương của người kia: “Thật ra ngẫm lại cũng không quá tệ đâu…… Ít nhất Tiểu Diệp cũng không quen em đúng không?”

Nói thì nói là vậy, nhưng Đường Ngộ vất vả để Diệp Già Lam tiếp nhận anh mấy tháng nay, tất cả đều không tính đi.

Nhưng tám năm kháng chiến, thật vất vả mới đánh thắng, kết quả lại trở về điểm xuất phát của tám năm trước.

Chủ nhiệm Tiểu Ngô không nói thêm nữa, bà thở dài, “Em nhân lúc nghỉ trưa ở bên cạnh con bé đi.”

Đường Ngộ không đáp.

Chủ nhiệm Ngô để giữ không gian cho hai người, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng đóng lại, lập tức an tĩnh.

Diệp Già Lam nửa mơ nửa tỉnh trở mình.

Đường Ngộ ngồi bên mép giường, ngón tay anh nhẹ nhàng dừng trên mặt cô, không được vài giây, người con gái vẫn còn đang trong giấc mộng đã nhíu nhíu mày, không thoải mái lại lật mình đi.

Cô nghiêng người, trực tiếp đưa lưng về phía Đường Ngộ.

Chăn bị cô lăn lộn xốc lên, Đường Ngộ tinh tế kéo lại cẩn thận, vừa thu tay, di động đã sáng lên.

Tạ Cảnh Phi: 【 Ngộ Ngộ, tớ nghe Kha Kha nói Lam tỷ mất trí nhớ, có phải thật không? 】

Đường Ngộ rep 1 chữ: 【 ừ. 】

【 quay lại mấy tháng trước? Quên sạch việc các cậu đã lăn giường rồi quay lại? 】

Cũng chỉ có cậu ta mới có thể hỏi ra cái kiểu vấn đề này.

Đường Ngộ mặc kệ không rep.

Tạ Cảnh Phi đã coi thành anh đang cam chịu, nhanh chóng gõ mấy chữ qua——

【 cậu cũng quá thảm rồi. 】

Tạ Cảnh Phi: 【 chuyện trở lại một đêm trước ngày giải phóng thật sự tồn tại sao? 】

Đường Ngộ ngược lại cũng không tức giận, chỉ mặc kệ cậu ta.

Nhưng Tạ Cảnh Phi lại không chịu ngừng, cứ một tin lại tiếp một tin gửi qua.

【 vậy cậu tính làm sao? Lỡ như Lam tỷ không nhớ ra, có phải cậu lại theo đuổi cậu ấy thêm lần nữa không? 】

【 tớ nghe Kha Kha nói, hôm qua lúc Lam tỷ gọi điện cho cô ấy, còn nói đối tượng xem mặt lần trước của cậu ấy ý, nếu có cơ hội thì sẽ tiếp xúc thêm. 】

【 cậu ấy còn nói cậu là tra nam. 】

Đường Ngộ: “……”

Tạ Cảnh Phi: 【 Lam tỷ hiện tại có phải không cho cậu tiếp cận cậu ấy đúng không? 】

Đường Ngộ muốn mắng cậu ta một trận.

Quả thực là cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Nếu đơn thuần là không nhớ thì cũng tốt, mấu chốt là: dựa vào tình huống hôm qua, Diệp Già Lam không chỉ không thèm liếc anh một cái, còn ác cảm không cho anh chạm vào cô nữa. 

Tạ Cảnh Phi: 【 tớ có chủ ý cho cậu nè. 】

Rốt cuộc anh cũng rep: 【 nói. 】

【 cậu có thể làm bộ Hạ Chí đã trở lại, hiện tại tuy cậu không thể chạm vào Lam tỷ, nhưng Hạ Hạ thì khẳng định có thể nha. 】

Tạ Cảnh Phi: 【 Đến lúc đó cậu giả bộ làm Hạ Chí, rồi đưa cậu ấy đi xem phim kinh dị, Lam tỷ sợ ma đúng không, đến lúc đó cậu cứ lôi kéo tay cậu ấy, ôm lấy vai cậu ấy…… Hắc hắc hắc. 】

Đường Ngộ: 【 tớ có bệnh đúng không? 】

Còn giả làm Hạ Chí, Diệp Già Lam cũng không phải không biết bệnh anh đã khỏi rồi.

Đường Ngộ căn bản không coi chuyện Tạ Cảnh Phi nói là thật, ở trong phòng bệnh thêm một lát, rồi hồi lâu mới trở về văn phòng.

Hai ngày tiếp theo, nghỉ trưa ngày nào Đường Ngộ cũng đi thăm Diệp Già Lam.

Sáng cô phải tiếp một lọ nước, sau 11h cơ hồ đều ngủ, sau đó ngủ đến tận chiều.

Đường Ngộ lại không có thời gian rảnh kéo ra được, nên cũng chỉ có thể nhân lúc cô ngủ tới bên giường bệnh thăm cô. 

Nhưng anh không biết, từ sau ngày đầu tiên y tá nói cho Diệp Già Lam biết buổi trưa Đường Ngộ đều ngồi bên mép giường với cô, trưa nào cô cũng không ngủ.

Ngủ cũng không được, trợn mắt cũng không dám mở to, thần kinh Diệp Già Lam cứ căng chặt.

Đường Ngộ lại rất an tĩnh, đại đa số thời gian, anh đều an an tĩnh tĩnh xem bệnh án, sau khi xem xong ngẫu nhiên sẽ sờ tay hoặc mặt cô một chút.

Mỗi khi đến lúc ấy, lòng bàn tay Diệp Già Lam lại bắt đầu ra mồ hôi, trái tim như sắp từ trong lồng ngực nhảy ra vậy.

Tới hôm thứ năm, buổi trưa Đường Ngộ cứ theo lẽ thường tới phòng bệnh, Diệp Già Lam cũng cứ theo lẽ thường nằm trên giường giả bộ ngủ.

Tất cả đều y nguyên hai ngày trước.

Diệp Già Lam thở nhẹ, vất vả nằm đó, đến khi tiếng sột sột soạt soạt rất nhỏ phát ra khi người đàn ông đứng dậy vang lên, cô vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đã có một hơi nóng phả tới. 

Giây tiếp theo, môi cô bị một mảnh mềm ấm bao trùm.

Người đàn ông hôn đến nhẹ, dịu dàng lại cẩn thận, cuối cùng mới ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Nhanh tốt lên nhé…… Bảo bối.”

Diệp Già Lam thiếu chút nữa bị công phá.

Bên tai cô bị khí nóng hun ửng đỏ, cả người đều không thoải mái, giống như vừa bị điện giật, cảm giác tê dại rất nhỏ từ lòng bàn chân dâng lên, sau đó xông thẳng lên gáy.

Diệp Già Lam cố nén mới không mở mắt ra.

Cô sợ nếu bây giờ mở mắt ra nói, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức sẽ không có tiền đồ mà bại lộ mất.

Đó chính là bằng chứng vững như núi cho việc cô giả vờ mất trí nhớ.

May mà Đường Ngộ cũng không ở lại phòng bệnh lâu lắm, rất nhanh đã nhận điện thoại ra khỏi phòng bệnh.

Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Già Lam mới đột nhiên mở mắt ra.

Vừa rồi cô nghẹn đến mức nín cả thở, bây giờ lập tức thở ra dồn dập.

Không thể lại tiếp tục giả vờ nữa, ngày mai nhất định phải làm bộ tự nhiên được khôi phục ký ức.

Diệp Già Lam bình ổn lại hơi thở, sau đó mới đã gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Kha: 【 Kha Kha, chiều có rảnh không? 】

【 sao thế bảo bối? 】

Bảo bối……

Cả người Diệp Già Lam run lên, vừa xốc chăn xuống giường, vừa tìm đống ảnh để gửi qua: 【 giúp tớ đến cửa hàng này mua ít đồ đi. 】

Sau khi làm xong, Diệp Già Lam mở cửa phòng bệnh.

Trong phòng quá buồn, cô muốn đi hít thở không khí.

Kết quả mới vừa ra khỏi cửa, cô đã bị ôm choàng lấy, giọng nam thanh lãng vang lên bên tai: “honey, em không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không, anh lo cho em muốn chết.”

Vừa dứt lời, cô đã nghe được cách đó không xa có người kêu một câu “Bác sĩ Đường”.

Diệp Già Lam: “……”

Nếu bây giờ cô về phòng bệnh…… Có còn kịp không hả?