“Nếu như thực sự có thể, hắn hy vọng sẽ được bay cùng với cậu. Hắn có động tác hạ cánh hoàn hảo nhất, cho nên, chỉ có cậu ở bên, mới là an toàn nhất.”
Nhâm Viễn vươn ra một cánh tay ôm chặt Lạc Kiều Xuyên vào trong lòng, bất chấp ánh mắt kỳ quái của những người qua đường, chờ y bình tĩnh lại, nói: “Đã đọc tin nhắn của anh chưa, mới sáng sớm em đã tắt máy, làm thế nào cũng không tìm được em.”
Lạc Kiều Xuyên nhất thời đứng yên hồi lâu, không lên tiếng, chỉ nghe trong giọng nói của Nhâm Viễn mang theo chút mờ mịt.
Đoán rằng có lẽ y đã chạy đến tìm gần như phát điên, bàn tay Nhâm Viễn đè lại sau gáy y, lại nói: “Xin lỗi không thể phân thân qua chỗ em được, trên trời… Quả thật là có trục trặc, anh và người của công ty vẫn luôn ở đài kiểm soát.”
Có lẽ là không thể nói thêm được gì, Nhâm Viễn vẫn chưa nói rõ được tình trạng hiện nay, chỉ bình tĩnh sắp xếp, “Trước tiên em cứ lên phòng nghỉ bên trên đợi một lúc được chứ? Anh còn phải quay lại đài quan sát… Tên kia, vẫn ở trên trời.”
Y biết người anh nói là ai.
Mặc dù sóng gió đến cũng có thể bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng mà nói đến bạn tri kỉ của mình, giọng nói ngập ngừng rốt cục vẫn tiết lộ tiếng lòng sợ hãi.
Lạc Kiều Xuyên ngẩn người, nghĩ muốn nói gì đó như là lời cổ vũ cho anh, những vẫn không thể cười nổi, chỉ vỗ vai anh, “Đi thôi.”
Phòng nghỉ to như vậy không có một bóng người, có lẽ là bởi vì nhân viên phi hành đoàn của KLM có lịch bay hôm nay đều đã đến đài kiểm soát rồi. Tuy rằng các tiếp viên hàng không và tổ bay cũng không được tham gia vào bất kì quyết sách nào của đài kiểm soát, nhưng chung quy vẫn đều chờ ở đài quan sát, nhìn trực tiếp hiện trường, lo lắng cho đồng nghiệp đang bay trên trời.
Lạc Kiều Xuyên lấy ra điện thoại di động, quả nhiên có hai tin nhắn chưa đọc, đều đến từ cùng một người.
Vào thời gian đã định ra từ trước là sẽ cất cánh không lâu, anh nói: bệnh vặt về đường tiêu hóa cấp tính, không có gì đáng ngại, nhưng vẫn bị tiếp viên trưởng dứt khoát gạch tên, chuyến bay này không được bay nữa. Thật không biết là hôm qua bị lạnh, hay là trúng độc của em?
Một giờ sau, anh lại nói: xảy ra chút tình huống, anh phải ở lại sân bay, đọc được tin nhắn trả lời anh.
Mình thật đúng là bị nóng vội làm mờ mắt, mở điện thoại xong nhét ngay vào túi quần liền chạy đi.
Nghĩ đến Nhâm Viễn nói: tên kia, đang ở trên trời… Trong đầu Lạc Kiều Xuyên đột nhiên nhảy ra ý niệm có cần gọi điện cho Lê Hân hay không. Dù cho trong lòng vẫn oán hận, nhưng dù sao đã từng quen nhau, huống hồ y hiểu rất rõ… Tên này chỉ là độc miệng, nhưng trong lòng lại nhẹ dạ lắm.
Gọi đi thật lâu vẫn không có ai tiếp, nói vậy tối hôm qua chắc chắn cậu ta rất HIGH. Lúc này, nhất định vẫn đang ôm đầu ngủ ngon.
Gọi liên tiếp hai cuộc vẫn không được, cũng không thử tiếp nữa.
Lạc Kiều Xuyên nắm chặt lấy điện thoại trong tay, đột nhiên, y có chút sợ Lê Hân biết được tin tức này.
Tên đó, sẽ sợ hãi sao? Sẽ luống cuống chạy vọt tới sân bay, sau đó ra sức tìm kiếm cái tên đang bay ở trên trời sao?… Có lẽ, sẽ không.
Cậu yếu lòng, nhưng vẫn bắt mình giấu ở một nơi tăm tối. Chỗ yếu đuối không cho người khác nhìn thấy, cho nên ai cũng thật sự cho rằng cậu là kim cương bất hoại (cứng rắn, không gì có thể xuyên thủng).
Nhâm Viễn trở lại đài kiểm soát, xuyên qua cửa sổ đang mở trông thấy rất nhiều người đang chen chúc ở trong trung tâm kiểm soát, tầng trên chiếm phân nửa, phòng cháy chữa cháy, cảnh sát, cứu hộ đều đang sẵn sàng. Lúc bị hỏi ai đang bay, tổng chỉ huy dưới mặt đất phụ trách kê khai báo cáo danh sách tổ bay, năng lượng trong buồng lái vẫn được đảm bảo, cho dù là trang bị kĩ thuật hay là năng lực quyết định sách lược, cộng thêm tố chất tâm lý đều rất vững vàng.
Bởi vì sau khi máy bay cất cánh, bảng điều khiển đèn của bộ bánh hạ cánh chân trước luôn hiển thị không bình thường, cơ trưởng người Hà Lan chưa đến bốn mươi tuổi quyết đoán ra lệnh, liên hệ đài quan sát yêu cầu trở về địa điểm xuất phát. Hậu cần mặt đất sau khi được điều động, nhìn thấy KL2137 bay qua với độ cao thấp, trong kính viễn vọng bội số lớn thấy rất rõ ràng: bộ bánh hạ cánh chân trước căn bản chưa buông xuống. Dựa theo chỉ thị của bộ tổng chỉ huy phi hành làm đầy đủ tất cả các hoạt động có thể làm trên không trung, nhưng đèn đỏ trên bảng điều khiển đèn lại vẫn lần nữa không tắt.
Trung tâm chỉ huy cuối cùng đưa ra quyết định: dùng bộ bánh hạ cánh phía sau thử chạm đất, sau khi tiếp đất sẽ chấn động một chút, sau đó lại lập tức bay lên, đến độ cao 3000 mét, nhìn xem có thể khiến bộ bánh hạ cánh phía trước bị rung xuống hay không.
Máy bay vẫn bay quanh vùng trời của sân bay, sau khi nhận được chỉ thị, Ông Hiểu Thần đề xuất với cơ trưởng: “Để tôi tới làm.”
Người đàn ông Hà Lan nhìn hắn một cái, vừa định mở miệng nói Darren… Thì lại nghe thấy bên cạnh truyền đến hứa hẹn đầy thành khẩn, “Tin tôi đi.”
Động tác hạ cánh của hắn, không phải chưa từng thấy qua. Làm hoàn hảo như thế, tiếp đất chắc chắn ổn định, một chút lỗi nhỏ cũng không có.
Yêu cầu quan sát viên phía sau thông báo cho tiếp viên trưởng di chuyển tất cả hành khách đến khoang máy sau, người đàn ông Hà Lan dành cho Ông Hiểu Thần một ánh mắt vô cùng trịnh trọng.
Máy bay ở trên cao đều được thiết đặt chế độ lái tự động, trong cabin thông thường do cơ trưởng và cơ phó cùng điều hành, song phân công điều khiển và ra quyết định, trong khi bay có thể hay phiên điều phối, do cơ phó hạ cánh cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Nhưng mà chuyện lần này rất quan trọng, trong lòng Ông Hiểu Thần rất rõ.
Đối với chuyện hạ cánh thường ngày luôn nắm chắc mười phần, lại không thể có được chút lòng tin và kĩ thuật, còn làm phi công cái gì nữa.
Luôn phải tin tưởng bản thân mình có thể trước, mới khiến người khác có lòng tin.
Giờ khắc này, ngoại trừ bất an nho nhỏ, trong lòng hắn, càng nhiều hơn là dũng khí không biết từ đâu đến, hiện giờ tất cả đều đã nắm chắc trong tay.
Mình đã bay nhiều năm như vậy, nhưng có người còn chưa một lần ngồi trên máy bay mình lái. Nếu như lần này thật sự có thể vẹn toàn, hắn muốn được cùng người kia bay, dù chỉ một lần, bởi vì đó sẽ là chặng đường an toàn nhất.