“Tất cả những thấp thỏm lo âu trong lòng y, đều muốn chia sẻ với một người.”

Buổi tối ở BLEIB, Lạc Kiều Xuyên đứng trước sân khấu liền thấy Lê Hân còn có một đám bạn đang ngồi trên sô pha dài bên ngoài. Lê Hân có vẻ tinh thần không tệ, khắc hẳn vẻ lo lắng cùng buồn phiền vài ngày trước.

Ông Hiểu Thần vừa qua năm mới liền bay đi, tin tức này Lạc Kiều Xuyên đã nói với cậu, muốn nói cho cậu biết, nếu như không muốn hối hận, chí ít hãy tranh thủ kỳ hạn cuối cùng này. Y vẫn nhớ vẻ mặt lúc đó của Lê Hân, hờ hững tựa như nhìn thấu tất cả, nhưng lại nói ra một câu giận dỗi hung tợn: “Tôi còn mong sao chuyến bay về của hắn đụng phải tai nạn trên không.”

Lạc Kiều Xuyên không khỏi nghĩ, cứ để cậu ra ngoài chơi bời với đám bạn cũng tốt, chí ít sẽ không mốc meo ở nhà, cũng sẽ không có tinh lực suy nghĩ về những chuyện không thoải mái kia.

“Hey hey, ” Đi qua chào hỏi với mấy người bạn đã lâu không gặp, nhân tiện tiếp nhận một điếu thuốc từ tay một người đưa qua hút.

“Hôm nay người ở đây đâu có ít a, quả thực là đông nghịt ấy chứ… Aiz, cố tình đến đây để ủng hộ màn diễn của cậu đó, biết đâu còn không say không về nữa ý!”

“Nè, có được không đó… Sợ có người đánh xong trận này còn có tiết mục về sau a.” Người đang nói chuyện cười chế nhạo, liếc sang người đàn ông cao lớn xa lạ vẫn luôn ngồi ở quầy bar, người kia vừa rồi ngồi cùng Lạc Kiều Xuyên, bây giờ đang không chút kiêng kị nhìn sang nơi này.

Lê Hân đã sớm gặp qua Nhâm Viễn, đương nhiên hiểu rất rõ. Châm lửa điếu thuốc đang kẹp trong tay, “Đừng hòng chạy a, tôi sẽ không giúp anh che chắn đâu…” Lê Hân nhìn sang Nhâm Viễn ngồi ở xa xa, “… Cùng lắm thì gọi người nhà tới cứu anh một trận a.”

Lạc Kiều Xuyên bị trêu chọc không lời đánh trả, căm giận dịu tàn thuốc, chỉ vào đám người trên sô pha: “… Fck, mấy người được lắm, đợi đấy cho tôi!”

Rốt cục đã đến giờ. Lấy vũ khúc break để mở màn là đã là thói quen của y. Dưới sàn nhảy mời tối, ngọn đèn chói mắt thường xuyên chiếu qua. Giữa đám người buông thả, Lạc Kiều Xuyên nhìn người kia vẫn ngồi ở quầy bar.

Y nhớ tới lần đầu tiên đứng ở trên đài thấy Nhâm Viễn, hình như là đã qua rất rất lâu rồi. Khi đó anh đang ngồi cùng một nhóm bạn, vóc người cao gầy nổi bật của anh vô cùng bắt mắt, thế cho nên Lạc Kiều Xuyên vừa nhìn một cái là nhận ra. Mà hiện tại, anh ngồi ở quầy bar, yên lặng nhìn thẳng lên mình đang làm DJ trên sân khấu.

Chính là con người này, đã làm bánh táo vòng thuần chất Hà Lan, đã mở một chai Ice Wine đổi được từ rút thăm trúng thưởng, ở bên mình cùng chào đón năm mới.

Y từng vô số lần nghĩ tới,  đêm đêm mình đều ngồi trên sàn DJ chơi nhạc, nhìn đám người đông nghịt phía dưới  đang nhảy nhót trong ánh đèn mờ ảo mà Nhâm Viễn phi hành nơi tầng mây cao xa nhìn không tới, nhìn thấy cũng chỉ có chân trời trắng xóa.

Nơi tiếp xúc của bầu trời và mặt đất, thì ra chỉ ngay trong nháy mắt.

Khát vọng quá lâu với một thứ, thế cho nên thời khắc cuối cùng đã đạt được, lại biểu hiện ra ngoài sự bình tĩnh ngoài dự đoán. Bởi vì đến quá nhanh quá ào ạt, tất cả chuẩn bị vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, cho nên mới cần thời gian để bản thân mình thích ứng với những thay đổi và kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) xảy ra bất ngờ.

Lúc này Lạc Kiều Xuyên vẫn  đang lún sâu vào quá trình này, vì thế rất nhiều vấn đề, y vẫn không kịp tự hỏi. Tuy rằng hiện giờ y cũng biết ngày mai Nhâm Viễn phải bay rồi, nhưng mà lại không biết nên làm ra phản ứng gì mới đúng. Mấy ngày Nhâm Viễn ở lại đây, ngắn ngủn không giống như sự thực. Vậy sau ngày mai thì sao đây? —— y không dám nghĩ.

Bầu không khí trong BLEIB hoàn toàn cuồng nhiệt, trong sàn nhảy có người HIGH qúa còn nhảy luôn lên trên sàn DJ.

Lạc Kiều Xuyên vừa điều chỉnh máy quay đĩa trên bàn, vừa nghe thấy bên tai có người nước ngoài mở miệng nói tiếng Anh sáp lại hỏi: “Hây, có thể mời anh uống ly rượu không? Ngoại trừ hôm nay, anh còn có ngày nào đó ở đây không?”

Còn chưa tán gẫu được mấy câu câu, thân thể đối phương càng ngày càng dựa tới gần liền như có phản xạ tránh khỏi lời mời trắng trợn trực tiếp. Lạc Kiều Xuyên đang muốn đeo lại tai nghe, chợt nghe thấy trong hoàn cảnh ầm ĩ, có thanh âm quen thuộc từ một nơi  rất gần truyền tới, trầm ổn, không cho cự tuyệt, “Sorry, he’s taken.”

Chờ y quay đầu lại, liền thấy Nhâm Viễn đã đứng ở trên sàn DJ của mình đang hành văn gãy gọn nói chuyện với người nước ngoài kia. Tuy rằng lời nói không hề cho người đối diện chút linh động, nhưng trên mặt lại vẫn là treo lên ý cười ôn hòa dịu dàng. Người ngoại quốc kia sau khi nhận ra lập trường của Nhâm Viễn chỉ có thể nhún vai nói xin lỗi, bưng ly rượu rời đi.

Xin lỗi, y đã có chủ.

Người kia cứ vậy ở trước mặt y, như là cảnh cáo cho kẻ thứ ba mang ý xấu.

Sau khi buổi diễn chấm dứt, quả thực không thể tránh được bị đám bạn tóm đi uống rượu. Đương bị lúc bị yêu cầu giới thiệu cho mọi người về Nhâm Viễn, Lạc Kiều Xuyên lúng túng liếc sang người đang ngồi ở quầy bar xa xa chờ y, cuối cùng vẫn là qua loa cho qua.

Rốt cục thì nên giới thiệu Nhâm Viễn như thế nào?

Tất cả ôn nhu và tiếp xúc da thịt trong hai ngày này, thậm chí bá đạo với người xa lạ nhưng lại không mất lễ phép tuyên cáo quyền sở hữu… Là tình nhân sao? Nhưng mà vừa nghĩ đến ngày mai anh phải đi rồi, Lạc Kiều Xuyên lập tức bác bỏ huyễn tưởng hài hước này.

Vậy thì, đến tột cùng là gì đây? Chính y cũng không biết.

Y thật ra vẫn đang đánh cuộc, vẫn luôn đánh cuộc. Đợi Nhâm Viễn mở miệng, đợi anh đưa ra kết luận cho đoạn quan hệ này. Cho dù là một giây đồng hồ trước khi cất cánh, chỉ cần một câu nói, thì có thể tiêu trừ hết tất cả thấp thỏm lo âu trong lòng y chỉ cần một quyết định thôi, hai bán cầu, sáu tiếng rưỡi sai giờ, khoảng cách chín cây số, y đều không sợ gì hết.