Thật ra, y vẫn luôn chờ, chờ một cơ hội. Đều nói người có thứ để chờ đợi, có điều để kỳ vọng luôn là chuyện tốt, chí ít có một người nào đó, đáng giá cho sự chờ đợi của bạn. Nhưng nếu bạn biết cuối cùng sự chờ đợi của mình chỉ là một ngõ cụt, có phải thấy thật thảm thương hay không?”***
Một người đàn ông độc thân cô đơn có thể làm cái gì? Có thể lên mạng làm vài ván game online, có thể dùng tay phải mình để tự an ủi, cũng có thể hẹn vài người bạn ra ngoài phóng túng.
Với Lạc Kiều Xuyên thì thật sự tiến hành hai cách sau, vẫn cảm thấy trong lòng bực bội, vì thế dứt khoát hẹn vài người cùng trong giới DJ ra ngoài HIGH một đêm. Với nhân duyên của Lạc Kiều Xuyên, muốn ở trong giới DJ quen biết cơ hữu (*) cá tính cùng chung chí hướng lại không tồi, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
(*) cơ hữu: những người bạn cùng là Gay (chữ ‘cơ’ ở đây đọc là |ji| = cách phát âm chữ ‘G’ trong TA, G = Gay)“Hai mươi sáu tuổi đã làm nhà chế tác âm nhạc của PR, trên đời này còn có thể có chuyện gì tốt hơn so với chuyện này sao?”
Y lắc lắc rượu trong ly, nghe người bên cạnh ca ngợi hâm mộ.
“Nói là giúp Đảo viết nhạc? Ai, ban nhạc kia không tồi…”
“Ừ,” Y trả lời không mấy để tâm “là đem bản nhạc trước đây làm thành một bản REMIX mới.”
Bên tai có người thấp giọng nói, “Này, tôi thực rất thích loại hình như tay trống kia, hôm nào giới thiệu a…”
“Cậu thích người ta ở điểm nào?”
Không khỏi lên tiếng trêu đùa hạ lưu “… Khẳng định rất khỏe a.”
Lạc Kiều Xuyên cười quăng ra ánh mắt khinh bỉ: “Đệt!”
Y hôm nay tâm trạng không ổn, Lê Hân nhìn ra được, chỉ là không nói ra mà thôi.
Thời gian cùng Lạc Kiều Xuyên sống chung, ít nhất cũng đã nửa năm, tuy rằng không lâu nhưng cũng đã hiểu thấu toàn bộ tính nết của y.
Sau khi uống mấy ly, thần kinh hỗn độn giống như trì trệ lại một chút. Chuyện phiền lòng, cũng đã không còn khí lực mà suy nghĩ. Rượu quả thật là một thứ tốt.
—
“Ưm a….Không nên, a a…!”
Giãy giụa mang tính tượng trưng chỉ là một loại tình thú, chẳng qua hôm nay Lạc Kiều Xuyên rõ ràng không đủ kiên nhẫn, “Chẳng có gì là không nên cả… Nào, lại nâng lên một chút..”
Bộ vị không dùng để sát nhập bị tính khí chậm rãi đỉnh vào mở rộng, làm Lê Hân nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ. Dù vậy nhưng vẫn nhất quyết không quay đầu lại, ánh mắt ướt át nhìn Lạc Kiều Xuyên như là một loại cổ vũ.
Mỗi một lần trầm mặc đâm vào đều đi kèm với tiếng rên rỉ phát ra từ người dưới thân, kiềm chế tần suất biến hóa không ngừng kéo dài, cao trào đến. Nhiều lần đều đỉnh đến điểm mẫn cảm, cậu trai dưới thân rốt cục bị kích thích mà bắn ra, vách trong hậu huyệt co rút chặt lại khiến Lạc Kiều Xuyên không thể không thở hổn hển, tạm dừng động tác. Dịu lại một chút, lại là một trận công kích mãnh liệt. Người còn chưa từ trong cao trào khôi phục lại, hiển nhiên chịu không nổi một trận chiếm đoạt liên tiếp mới, thân thể vô lực sắp cạn kiệt muốn ngã xuống, tiếc răng người đàn ông phía sau chính là không chịu buông tha cho cậu.
Lê Hân rất rõ, Lạc Kiều Xuyên chỉ có thời điểm trong lòng có chuyện tốt mới tùy tiện mà nói lời thô tục, lúc làm tình cũng vậy, toàn câu hạ lưu. Đến khi thật sự im lặng, giống như một người nho nhã lịch sự chính là biểu hiện của việc y có tâm sự.
“A!….Ưm..ân…Tôi không được…” Thân thể bị gây sức ép liên tục đã hoàn toàn thoát lực, chỉ có thể dựa vào lời nói tỏ ra suy yếu, hy vọng người kia sớm cho mình giải thoát.
“… Tôi…….”
Đang lúc chôn ở trong chăn nức nở cùng rên rỉ bỗng nghe thấy một câu nói của Lạc Kiều Xuyên. Lê Hân đầu óc trống rỗng, chưa kịp nghe rõ, liền rơi vào một cơn cao trào tiếp theo. Người kia cuối cùng bởi vì mặt sau càng ngày càng chặt cùng xúc cảm nóng bỏng mà mất đi khống chế, sau khi va chạm vài cái liền bắn ra.
Sau khi cao trào làm người ta nín thở dần đần qua đi, lý trí rốt cục quay lại.
Lê Hân nằm trên giường, vừa định mở miệng nói đi tắm lại phát hiện cổ họng khàn khàn phát không ra tiếng, thân thể cũng không còn sức lực, đành phải nằm úp sấp xuống, đợi khôi phục thể lực.
Mũi ngửi thấy một mùi thuốc lá quen thuộc, cậu quay đầu sang, thấy Lạc Kiều Xuyên lại ngồi ở đầu giường rút ra một điếu Lam Bát.
Cậu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Lúc nghĩ vậy, chính cậu cũng nhịn không được cười khẽ, sau đó hỏi y: “Anh hôm nay làm sao vậy?”
Nghe giống như một câu hỏi tùy ý, đổi lại là một câu trả lời càng tùy ý: “Không có gì, phiền chuyện công ty.”
Lê Hân từ vị trí này, từ từ nhắm hai mắt xích lại gần bên người Lạc Kiều Xuyên một chút. Sau đó chuyển động thân mình, “Tôi đi tắm.”
Thật ra vốn đang muốn hỏi y, câu nói vừa nãy lúc ân ái kia là cái gì, nghĩ lại lại nuốt xuống không hỏi ra.
Cậu không chỉ một lần nhắc nhở bản thân: bạn giường mà thôi, y không muốn nói, vậy mình không hỏi. Không cần cứ khoét vào vết thương trong nội tâm y, định thay y chia sẻ làm gì. Bất cứ một mối quan hệ nào, chỉ cần hai bên vẫn duy trì quy tắc và giới hạn, mới có thể duy trì lâu dài. Lúc không có tự tin bảo đảm tiến triển đến một quan hệ tốt nhất, án binh bất động chính là thượng sách.