“Tất cả đều như một hạt giống, trong thời gian bị vùi lấp trong đất bụi, bạn sẽ không biết đến chúng. Nhưng hạt giống đều là như vậy, chỉ có chôn xuống, mới có được sức sống.”_____________________
Nửa đêm tại GAY Bar, luôn luôn không thể thiếu các loại âm thanh cùng hình ảnh phóng túng, tửu trì nhục lâm (*).
(*) Tửu trì nhục lâm: ý nói vui chơi sa đọa.Nhâm Viễn đẩy mở cửa quán bar, nghênh đón anh không chỉ là âm nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong, còn có cả hai người đàn ông đang dựa vào cánh cửa ngay trước lối đi nhiệt tình hôn môi.
Rõ ràng mình mới là khách, ấy vậy mà nửa đêm còn phải nhận lấy trọng trách đi tìm em họ về nhà. Điện thoại không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, cuối cùng lại bị một người đàn ông xa lạ nghe máy: “A lô? Tìm Vũ Tân? Anh là ai a?”
Sau đó được nói cho một địa chỉ xa lạ.
Quán bar nằm ở một vị trí tương đối bí ẩn. Xe taxi dừng lại ngoài đường lớn rồi đi bộ vào trong ngõ nhỏ, mới phát hiện một quán bar mang đậm phong cách hiện đại. Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một sàn nhảy trong ngoài đều chen chúc đến kín mít, quả thực chính là quần ma loạn vũ.
Anh đã ở Amsterdam nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể bị trận thế này dọa lùi.
Đàn ông thân mật với nhau có thể tùy ý thấy trên đường phố Amsterdam vào ban đêm. Còn nhớ rõ tên Ông Hiểu Thần yêu nghiệt kia từng say mèm ở Gay Bar, vẫn là do mình kéo cậu ta về nhà.
Nhâm Viễn miễn cưỡng chen vào trong đám người. Cau mày im lặng không phải vì chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, chỉ là không hiểu nổi vì sao thằng nhóc Tôn Vũ Tân kia lại ở loại nơi này.
Gian nan tìm thấy cậu ta trong quán bar, trên eo và mông không biết đã bị bao nhiều cánh tay ăn đậu hủ. Thậm chí còn có người chắn giữa đường mời anh uống rượu. Nhâm Viễn lui lại nửa bước tránh khỏi khoảng cách mờ ám, lễ phép cự tuyệt: “Xin lỗi, xin nhường đường.”
Đến lúc nhìn thấy Tôn Vũ Tân đang say, gân xanh trên trán Nhâm Viễn bắt đầu nảy lên.
Người uống say khướt không phải anh chưa từng thấy qua, dù sao đã quen với việc đi thu dọn đống lộn xộn của Ôn Hiểu Thần nên đã sớm chẳng còn trách móc. Thế nhưng khi anh thấy Tôn Vũ Tân uống say tới mặt đỏ bừng nằm trong lòng người đàn ông mặc âu phục giày da chơi đánh bài, thua lại là phạt rượu đồng thời hôn nồng nhiệt, liền không thể nào bình tĩnh được.
“Này!” Chưa kịp nói gì đã lập tức tiến tới một phát túm cậu cậu ta dậy.
Người kia say đến hồ đồ, “… Ưm?”
“Em đã đủ chưa?” Ngữ khí tàn bạo của Nhâm Viễn không có chút tác dụng nào đối với tên bợm rượu này, trái lại người đàn ông nhìn có vẻ thành thục kia đứng lên: “Thật ngại quá, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi nghĩ cậu ta đã uống nhiều rồi, tôi tới đón cậu ấy về nhà.”
Người đàn ông kia như bừng tỉnh hiểu ra, “… Ồ, người vừa mới gọi điện chính là anh?”
Cảm giác bị tra hỏi thật không tốt, Nhâm Viễn dùng chút kiên trì cuối cùng mà trả lời: “Đúng vậy.”
“Cậu ấy cũng không nhắc tới đêm nay sẽ có người tới đón, chỉ sợ để anh thất vọng rồi.” Gã ta đi tới một lần nữa ôm Tôn Vũ Tân về trong lòng, ánh mắt nheo lại nguy hiểm. Trên ngón áp út bên tay trái đang giữ chặt lấy bờ vai cậu ta có đeo một chiếc nhẫn.
Nhâm Viễn đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội nói: “Cậu ta say rồi, tôi phải đưa cậu ấy về.”
Gã đối mặt với bầu không khí đột ngột lạnh xuống không mảy may quan tâm. Vẻ ngoài hào hoa phong nhã cũng không thể che giấu ánh mắt để lộ sự nguy hiểm, “Anh định đưa cậu ấy đi đâu? Nhà anh? Hay là khách sạn?
Một câu nói đã giải thích rõ ràng quan hệ của mình và Tôn Vũ Tân. Nhưng nhẫn cưới trên ngón tay gã ngược lại đang giương nanh múa vuốt thể hiện tình trạng hôn nhân của người này.
“Chuyện này không liên quan đến anh. Xin vui lòng sau này đừng đến quấy rầy cậu ấy nữa.”
Nhâm Viễn không có tâm trạng bận tâm đến ánh mắt kỳ lạ của người ngoài. Trong tiếng âm nhạc đâm thẳng vào màng tai cùng tình trạng ngư long hỗn tạp, anh chỉ một lòng muốn mang Tôn Vũ Tân rời khỏi cái loại địa điểm này, cho cậu ta uống vài cốc nước đá cho tỉnh táo lại, sau đó đánh cậu ta hai đấm, nghe cậu ta giải thích rốt cục quan hệ giữa cậu ta và người đàn ông mang nhẫn cưới là như thế nào.
Bầu không khí giằng co đến bế tắc, nhưng trong mắt người ngoài thì đây cũng chỉ là tiết mục không hiếm thấy trong quán bar mà thôi —— tình địch gặp mặt, ghen đến đỏ mắt. Đến đến đi đi, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cũ rách nát.
Âm nhạc trong quán bar bỗng dừng lại, Nhâm Viễn bỗng chú ý đến dáng người quen thuộc đang đi xuống từ trên sàn DJ. Hình như là được mời đến chơi, vừa mới xuống liền ngồi uống với mấy người đi cùng.
Hai ngày trước, y nhận được điện thoại ký hợp đồng với PISTOL RECORD. Sự thực chứng minh, người đàn ông xa lạ mà mình gặp lần trước ở BLEIB chính chính xác xác là người PR
(viết tắt của PISTOL RECORD). Dựa trên kỹ thuật và kinh nghiệm làm việc ở đài truyền hình của bản thân, Lạc Kiều Xuyên rất có khả năng trở thành một nhà chế tác. Quan trọng hơn là, y sẽ có một ông chủ khiến mọi người phải cực kỳ ghen tị.
“Ồ, có trò hay để xem à?” Trong đám người đến chúc mừng y có người nhỏ giọng hô.
“Là anh ta kìa.” Lê Hân ngồi cạnh Lạc Kiều Xuyên, vỗ nhẹ vào vai y.
Lạc Kiều Xuyên không nói, nhìn thấy rõ bộ dạng Nhâm Viễn đã cực kỳ phẫn nộ nhưng vẫn chặn lại lửa giận trong lòng mà đối mặt giằng co với một tên xa lạ, trong lòng đột nhiên cảm thấy thú vị: Thế mà cũng có người có thể khiến một quý ông tốt bụng như Nhâm Viễn tức giận đến thế?
Y đứng bên ngoài, rất nhanh liền hiểu rõ Nhâm Viễn dây vào cái sóng gió gì. Hóa ra cậu ta cũng sẽ diễn tiết mục cướp người với người khác này? Huống chi… còn là đàn ông.
“Không phải thẳng à?” Thế vở diễn này là sao?
Đối với nghi vấn của Lạc Kiều Xuyên, Lê Hân làm như không nghe thấy, nhún vai.
Trong tia sáng mập mờ, Lạc Kiều Xuyên đang ngồi trên quầy bar đột nhiên cong miệng cười. Nụ cười này hàm ý sâu xa, trong mắt Nhâm Viễn tựa như là trào phúng, hoặc như là khiêu khích.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người Lạc Kiều Xuyên đúng vài giây, quay đầu lại đã thấy người đàn ông mặc âu phục định mang Tôn Vũ Tân đi, liền vội vã đuổi theo. Gã kia vừa quay đầu đã bị nên một quyền lên mặt, nhất thời có hơi sững sờ. Lửa giận hoàn toàn bị đốt lên, đang muốn trả đòn, lại bị Tôn Vũ Tân trong lòng đã tỉnh táo hơn phân nửa gấp gáp giữ lại.
Ồ, còn động thủ nữa chứ. Lạc Kiều Xuyên thờ ơ nhìn theo, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
“… Anh… tại sao lại đến đây?” Tôn Vũ Tân tỉnh rượu hơn phân nửa có hơi rụt rè đi tới chỗ Nhâm Viễn. Khuôn mặt ấy vậy mà như một thiếu niên không hiểu thế sự.
Tôn Vũ Tân lúc này lại vô cùng nghe lời, chỉ gật đầu ngoan ngoãn đứng cạnh Nhâm Viễn.
Nếu như không phải tên nhóc này đã tỉnh rượu chịu ngoan ngoãn đi về với mình, Nhâm Viễn thật sự không biết trận này còn ầm ĩ đến bao giờ. Lúc đi qua người tên kia, anh rõ rõ ràng ràng nghe thấy Tôn Vũ Tân thấp giọng nói: “… Tí nữa em sẽ gọi cho anh.”
Nhâm Viễn trong người như có châm, lạnh mặt ngoảnh lại phóng tới ánh mắt tàn bạo, ra lệnh cho Tôn Vũ Tân rời đi. Lúc thu hồi ánh mắt lại gặp phải ánh nhìn chăm chú rực lửa của Lạc Kiều Xuyên. Vỏn vẹn chỉ là thoáng nhìn, lại tựa như bị một mồi lửa hừng hực thiêu đốt, nhất thời khiến Nhâm Viễn chả hiểu ra làm sao.