Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 25: Gần thêm một chút

Sớm dậy.

Sanh Tiêu đang ngồi ăn cháo ở bàn ăn, trước mặt bày túi cải bẹ muối mua ở siêu thị.

Duật Tôn mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái đi xuống lầu, y tùy tiện xắn tay áo lên," Em ăn món gì vậy?"

“Cháo."

Duật Tôn kéo chiếc ghế chuẩn bị ngồi xuống," Lại ăn món này? Sao không nấu món gì ngon hơn?"

" Tôi không biết nấu." Trừ nấu cháo, cô không biết nấu món nào khác hết, trước kia ở nhà có mẹ chăm lo việc cơm nước, về sau thì...... học ở Hoa Nhân, dường như ngày ngày đều ăn quán.

" Tôi nghĩ người như em hẳn là cái gì cũng biết chứ.”

" Tôi là người như thế nào?"

“Em có ý gì?” Duật Tôn vẻ mặt không vui, "Chẳng lẽ không phải sao? Không phải có câu nói con nhà nghèo sớm biết đảm đang, trong nhà em không người ai dạy em giặt quần áo nấu cơm hay sao?"

Y vô tình nói một câu, mà như khoét sâu vào ngực Mạch Sanh Tiêu, tay phải cô vô thức nắm chặt lấy đôi đũa, từ trước khi y ra tay với cô, chẳng lẽ không điều tra hoàn cảnh nhà cô?

" Nếu không thích, anh có thể đuổi tôi đi!" Sanh Tiêu bỏ lại đôi đũa trên bàn ăn.

Duật Tôn lúc này mới nhớ ra ngày trước Mạch Tương Tư có nói, lý do mà Sanh Tiêu ra tay với Tô Niên là bởi vì nỗi đau mất người thân, y hơi hối hận vì đã lỡ miệng, nhưng cũng không ngờ cô thể hiện thái độ với mình trắng trợn như vậy, “Lá gan của em càng ngày càng lớn phải không? Sao? Ở đây không phải do em tình nguyện hả?"

" Chính là tôi không tình nguyện đấy, từ lúc bắt đầu đến giờ đều không tình nguyện, tôi đã nhẫn nhịn ở bên cạnh anh, anh còn muốn như thế nào nữa?"

" Mạch Sanh Tiêu, cô cũng đừng quên, lúc trước là cô sống chết cầu xin tôi cứu cô, đừng ra vẻ như con gái nhà lành bị bức trinh, cô không xứng đâu!" Duật Tôn vung tay lên, bát sứ đựng cháo trên bàn rơi vỡ trên mặt đất, mảnh vụn vương vãi khắp bốn phía, nước canh nóng hổi tung tóe lên ống quần cô. Sắc mặt y xanh xám, đứng dậy rời đi, để lại mình cô trong căn phòng bừa bộn.

Sanh Tiêu múc chút cháo bỏ vào miệng, nhạt nhẽo và nhức nhối như bị hóc xương cá.

Hai mắt cô chua xót, biết là phải ngoan ngoãn nghe lời , không nên chọc giận Duật Tôn, nhưng cô nhịn không được, khi mà y có hứng nói chuyện, thì cô lại không thể bình tĩnh được.

Mạch Sanh Tiêu ăn thêm điểm tâm rồi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, căn phòng lớn như vậy mà trống rỗng, đi tới đi lui chỉ có mình cô.

Buổi chiều nhận được điện thoại của Thư Điềm, hẹn cô ở ngã tư gần chợ.

Vết thương của Thư Điềm đã hồi phục rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn còn vết thâm do máu đọng, hai người đã hỏi thăm qua loa trên điện thoại, biết cô ấy không sao, nhưng bây giờ nhìn thấy trong lòng lại không khỏi xót xa.

" Sanh Tiêu, cậu biết không? Đám thủ hạ của tay Hải đều bị đánh tan, nhưng mà Tô Ngải Nhã trốn thoát, thật là bực mình."

" Thư Điềm, chúng ta không có việc gì là tốt rồi, Tang Viêm đối với cậu thật là tốt."

" Không phải vậy," Thư Điềm kéo cô qua ngồi trên ghế," Tang Viêm cũng muốn ra tay, nhưng đã có người xuống tay trước, bây giờ tay Hải đó như chuột chạy qua đường, không còn chỗ mà dung thân."

" Còn có thể là ai......?"

Mạch Sanh Tiêu thốt ra, lời nói chưa dứt, liền nghĩ đến lời nói của Duật Tôn ngày đó, “gây tổn thương cho em, tôi nhất định sẽ không để một tên nào sống yên.”

Cô không khỏi chột dạ, nếu thật là như vậy, cô chọc ghẹo phải, đến tột cùng là người đàn ông như thế nào?

" Sanh Tiêu, Sanh Tiêu?" Thư Điềm thấy cô lơ đãng, lắc lắc tay cô," Tang Viêm đã phái người khắp nơi đi tìm Tô Ngải Nhã, Sanh Tiêu, cậu tin tớ đi, tớ nghĩ cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

" Thư Điềm, cám ơn cậu đã đối tốt với tớ như vậy, kỳ thật, Tô Ngải Nhã nói......" Sanh Tiêu không biết nên giải thích như thế nào, " Nếu không có người đàn ông đó, chắc là cả đời này của tớ sẽ sống trong nhà lao rồi.”

" Sanh Tiêu, đừng như vậy," Thư Điềm kéo tay cô, nhẹ lau giọt nước mắt của cô," Cậu thật là, đừng ôm đồm cho mình nhiều gánh nặng như vậy, chúng ta không ai có thể biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, ở trường học, chúng mình chơi thân như vậy, cậu là người như thế nào tớ còn không biết sao? Tớ không tin người khác nói, tớ chỉ tin tưởng những gì bản thân chứng kiến thôi."

Sanh Tiêu cảm động vô cùng, những bạn bè trước kia, rất nhiều người khi biết gia đình cô gặp chuyện không may đã không còn chơi với cô nữa, cô thật may mắn, trong tai họa lại gặp được một người bạn tri âm.

Hai người ngồi đến tận trưa, mới ra về.

Sanh Tiêu trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì Duật Tôn vẫn chưa về, chắc là y tức giận nên không thèm ngó ngàng đến cô nữa.

Mạch Sanh Tiêu ở phòng khách xem TV, cảm thấy lạnh, cô cuộn mình trên ghế sa lon ngủ một lúc, định ngủ dậy sẽ nấu mì tôm ăn thay cơm tối.

Cô ngủ một giấc say sưa quên cả thời gian, cho đến khi bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc.

Sanh Tiêu dụi dụi mắt, vẻ mặt ngái ngủ, lọn tóc đen bóng sõa rơi trước ngực, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơn bàn tay một chút, cô nhìn ngó xung quanh, bộ dáng thật ngây thơ, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng phấn, ngực áo trang trí hình chuột Micky thật đáng yêu.

Duật Tôn đi vào phòng khách, tùy tiện vứt chìa khóa xe lên bàn trà," “Ăn cơm tối chưa?"

Sanh Tiêu lắc đầu," Ở nhà có mì tôm, để tôi đi đun nước."

" Không cần," Duật Tôn kéo cà-vạt xuống cầm trong tay, đi lên lầu," Thay quần áo đi, tôi đưa em đi ra ngoài ăn."

Bụng Sanh Tiêu cũng hợp tác kêu vang, cô sờ sờ bụng đi theo y lên lầu.

Ra tới cửa nhà, mới biết bên ngoài gió lạnh thấu xương, thậm chí còn có những bông tuyết nhỏ lất phất bay trong không trung, Duật Tôn đi phía trước, Sanh Tiêu theo đằng sau, y không mặc comple như lúc đi làm, mà mặc một chiếc áo gió vải nỉ màu đen, đường may hoàn hảo , cổ lông chồn, khi di chuyển, cả người y tỏa ra một thứ khí chất mê hoặc mọi phụ nữ.

Duật Tôn thấy cô chậm chạp không theo kịp, liền đứng trên con đường nhỏ trải đá cuội đợi cô.

Sanh Tiêu đi đến cạnh y, bàn tay nhỏ bé đỏ bừng vì lạnh bị y kéo lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay, tay của y rất ấm áp, ngay lập tức liền xua tan giá lạnh, làm cả thân thể cô đều cảm thấy ấm áp.

Duật Tôn trên đường đi gọi điện thoại đặt phòng riêng, đến nơi, Sanh Tiêu mới biết được là ở tầng 10 khách sạn năm sao, lất phất bên cửa sổ, có thể ngắm vô vàn những bông tuyết rơi, cực kỳ xinh đẹp.

" Tôi đã ăn rồi, em ăn đi." Duật Tôn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len màu trắng.

Sanh Tiêu đang đói lả, hơn nữa đồ ăn ngon miệng, nên cô quên mất bên cạnh còn có người khác, cô ăn vô cùng ngon miệng, chốc lát đã no căng bụng.

Y ngắm nhìn khuôn mặt cô, môi mỏng nhẹ giương.

Thiếu nữ tuổi hai mươi thật là đẹp, trải qua sự dạy dỗ của y, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ trở thành bảo vật.

Mạch Sanh Tiêu không hề hay biết trong lòng y đang suy tính điều gì, chỉ tập trung ăn.

Qua đêm nay, quan hệ của hai người đã hòa thuận hơn nhiều, hết Tết Nguyên Đán, Sanh Tiêu về lại trường học, các giáo viên không hề nói gì về những ngày cô nghỉ học, bởi vì trong lòng họ đã hiểu rõ.

Vì năm nay lễ mừng năm mới khá sớm, nên rất nhiều lớp tự tổ chức đi du lịch đầu năm, địa điểm là mấy ngọn núi ở thành phố Bạch Sa.

Mạch Sanh Tiêu rất muốn đi, nhưng chỉ sợ Duật Tôn không đồng ý, nên vừa gọi điện cho y vừa lo sợ.

Y lúc đầu không đồng ý, nhưng vì tưởng tượng ra vẻ mặt mừng rỡ tung tăng như chim sẻ của Sanh Tiêu, thì đổi ý," Tùy em, nhớ đừng làm loạn đấy nhé."

Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên là đồng ý với y, cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ, mà không ngờ rằng, mọi chuyện khó liệu.