Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 113: Sanh tiêu, em có từng yêu anh không?

Dì Hà đóng cửa lại, trở về phòng khách.

Mạch Sanh Tiêu nâng hai con mắt lên, nhìn chằm chằm vào dì Hà mà không hề chớp mắt.

"Sanh Tiêu, cậu cũng đừng nóng vội, trước mắt chưa tìm thấy thi thể, thì chúng ta còn có hy vọng.” Thư Điềm thấy bộ dạng lúc này của cô, vội lên tiếng an ủi, cô sẽ không để cho tại trong lòng Sanh Tiêu buồn bực nữa, cô như vậy, bị nhốt trong một cái lồng vàng, còn ra thể thống gì nữa?

"Dì Hà, dì chắc nhất định rất tò mò, tại sao sau khi cháu trở về mọi việc lại biến thành như thế này đúng không?” Mạch Sanh Tiêu lúc này mọi chú ý đều rơi trên người dì Hà: "Đêm đó khi dì về nhà, cháu cùng Duật Tôn, vốn đã ly hôn, cháu chỉ là không nghĩ đến anh ta không có làm thủ tục ly hôn. Sau khi rời đi nơi này, Đào Thần là người duy nhất cháu có thể dựa vào, chính là, anh ấy hiện tại đã chết, anh ấy đã chết. . . . . .”

Sanh Tiêu lấy hai tay che mặt, Thư Điềm ôm lấy bờ vai của cô vỗ nhẹ: "Chỉ là có thể thôi, Sanh Tiêu. . . . . .”

Dì Hà nghe qua cũng hiểu ra phần nào, trách không được Mạch Sanh Tiêu sau khi trở về thái độ khác thường, thì ra. . . . . .

"Tớ lúc đó đáng lẽ phải nhìn xem Đào Thần bình yên vô sự mới rời đi, tớ như thế nào lại ngốc đến mức còn có thể đi tin tưởng Duật Tôn? Thư Điềm, hắn rõ ràng lại gạt tớ, hắn đã nói qua, nếu tớ lại nhắc đến cái tên Đào Thần, hắn sẽ khiến cho anh ấy sống không bằng chết.” Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không khống chế được. Trong đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối, vô tội nhất chỉ là Đào Thần, vừa mới bắt đầu đã bị hủy đi cánh tay dùng để đánh đàn, hiện tại, thì thi thể cũng không tìm ra, trôi dạt trong nước biển lạnh như băng thấu xương mà không nhắm mắt được.

Cô vốn đối với Đào Thần có chỗ áy náy. . . . . .

"Thư Điềm, chú và dì hai người. . . . . . Có khỏe không?”

Thư Điềm xoay mặt đi, trong ánh mắt long lanh nước mắt, cô nghẹn ngào: "Thật không tốt, dì ốm đau đến bây giờ, chú suốt ngày chạy đến cục cảnh sát xem tình hình, ai cũng không tin Đào Thần đã chết thật rồi.”

"Đều là tại tớ. . . . . .”

"Sanh Tiêu, cậu cũng là người bị hại, không thể trách cậu được.”

Mạch Sanh Tiêu dựa vào trên vai Thư Điềm khóc thảm thiết, cuộc sống vốn được yên tĩnh nhưng một lần nữa lại bị phá hủy: "Đào Thần, có để lại vật gì đó không?”

"Chỉ có một chiếc áo khoác cùng một chiếc nhẫn.”

Sanh Tiêu nghe vậy, tiếng khóc càng phát ra thê lương hơn:"Vậy, là nhẫn kết hôn sao?”

Thư Điềm khổ sở gật đầu.

"Có thể để lại cho tớ không?”

"Sanh Tiêu.” Thư Điềm đè xuống ngượng nghịu trong mắt: "Dì suốt ngày ôm lấy di vật của Đào Thần, chuyện hai người bỏ trốn, nhất thời bọn họ khi biết tin này là không chấp nhận được.” Thư Điềm nói đến đây, lại che miệng khóc thành tiếng: "Tớ mù nên mới nhìn không ra, nếu không tại tớ để hai người trốn khỏi trấn Lâm Thủy, Đào Thần cũng sẽ không gặp chuyện như vậy.”

"Thư Điềm, chuyện này không liên quan đến cậu.” Mạch Sanh Tiêu nhịn xuống cổ họng miệng chua xót: "Chúng ta vốn cũng được sống rất tốt. . . . . .”

Thư Điềm ở lại cho đến trời tối mới rời đi, cô lần nữa làm cho Mạch Sanh Tiêu bớt lo lắng đi một chút, dù sao so với không tìm được thi thể thì vẫn luôn còn có một tia hy vọng tồn tại.

Sanh Tiêu co rút mình trong ghế sô pha, đặt cằm tại trên đầu gối, cô hai tay ôm lấy bắp chân, đem thân thể co lại như muốn tự vệ.

Dì Hà thở dài, rót cho cô một ly nước.

Mạch Sanh Tiêu hai mắt sưng đỏ nâng lên, cô khóc đến khó có thể tự kìm nén: "Là. . . . . . Là anh ta nói dì làm như vậy, phải không? Anh ta nghĩ sẽ lừa gạt con tới khi nào, đây là một cái mạng người, không phải. . . . . . Không phải trò chơi mà anh ta có thể điều khiển.”

Dì Hà không biết nên an ủi như thế nào, bà lấy khăn giấy đưa cho Sanh Tiêu.

Mạch Sanh Tiêu tâm như gương sáng, đời này, ba Đào cùng mẹ Đào cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cô thật lòng xem bọn họ giống như người thân mà đối xử, nhưng bây giờ có thể lên trời cũng không cho cô cơ hội này, giống như đã cướp đoạt của cô tất cả, làm cho cô côi cút mà sống một mình.

Sanh Tiêu cả buổi chiều nằm ở trên ghế sô pha, dì Hà khuyên mấy lần mới có thể đỡ cô lên lầu.

*******************

Vừa xuống dưới lầu, dì Hà lập tức gọi điện thoại cho Duật Tôn.

Người đàn ông vội vàng lái xe trở lại Ngự Cảnh Viên, hắn mở cửa đi vào phòng khách: "Cô ấy đâu?”

"Cô ấy ở trên lầu.” Dì Hà nơm nớp lo sợ, may mắn Duật Tôn sải bước đi nhanh lên lầu, cũng không truy cứu chuyện Thư Điềm làm sao có thể vào được.

Hắn đến tại cửa, hình ảnh thân thể khom tại cầu thang một đường đi vào chỗ rẽ cao nhất, Duật Tôn tay vừa đưa đến chỗ tay cầm của cửa lớn, cửa liền mở ra.

Trong phòng ngủ đèn sáng trưng, tất cả đèn lớn nhỏ toàn bộ đều được bật lên.

Cánh cửa theo tay hắn vặn mà chậm rãi rộng mở, hắn cũng không lập tức đi vào, bên trong, không còn là một căn phòng ấm áp nữa, mà có thể so với đầm rồng hang hổ, Duật Tôn đứng lại tại lối vào, hắn có thể lựa chọn tiếp tục, cũng có thể lựa chọn cất bước rời đi.

Chẳng qua Mạch Sanh Tiêu chỉ là một người phụ nữ tầm thường, hắn cho cô một địa vị vô cùng tốt, mà cô lại cương quyết với hắn giống như lửa với nước không thể nào dung hòa.

Duật Tôn chậm rải bước vào, cũng đem cửa phòng đóng lại.

Mặc dù trong lòng của hắn đều hiểu rõ, người phụ nữ này xinh đẹp nhất là lúc cô dịu dàng, so với cô người có tài có sắc còn có rất nhiều, Duật Tôn không tự chủ được đi vào trước giường, chính là chỗ này có phần không tự chủ được, là hắn đối với Mạch Sanh Tiêu cường bạo chiếm đoạt, cương quyết đem cô trói buộc ở bên cạnh.

Duật Tôn nghĩ rằng Sanh Tiêu đã ngủ. Trên giường cô trùm kín chăn, vẫn không nhúc nhích núp mình ở bên trên giường, người đàn ông bước đến cuối giường đi vào trước người của cô, thân ảnh che kín âm u của Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt trắng bệch, con ngươi cô rung động, hai mắt mở ra nhìn chằm chằm hai chân Duật Tôn đang đi đến.

Mạch Sanh Tiêu hai tay kéo căng chăn mền, như chỉ vận sức chờ đối phó với con thú.

Duật Tôn đẩy ra góc chăn, ngồi lên mép giường.

Sanh Tiêu giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi tròng mắt đen bóng làm cho người khác không dám nhìn gần, Duật Tôn mí mắt cụp xuống, chằm chằm nhìn vào ánh mắt của cô bình tĩnh tỉnh táo.

"Em đã biết chuyện.”

Hắn nói nghe nhẹ nhàng, dễ dàng như vậy, Mạch Sanh Tiêu chống nửa người trên lên, chăn mền rơi xuống đến thắt lưng, hai cánh tay chống tại bên cạnh thân, bị kéo đến thẳng tắp: "Anh không phải đã nói, sẽ bảo đảm Đào Thần bình yên vô sự, còn có thể cho anh ấy một khoản tiền để cho anh ấy rời đi? Tôi hỏi anh, Đào Thần hiện tại đang ở đâu?”

"Chuyện này, không phải anh làm.” Duật Tôn khẽ mở môi mỏng, nói ra sự thật.

Hắn biết rõ Mạch Sanh Tiêu sẽ không tin tưởng.

"Anh vì muốn đạt được mục đích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Duật Tôn, Đào Thần cho dù không chết, tôi cũng không thể trở về được bên cạnh anh ấy, anh còn ngại trên tay dính máu tươi không đủ nhiều sao? Nửa đêm tỉnh mộng, anh có thể hay không nhìn thấy những người mà anh đã từng hại chết cả đám đều đứng ở đầu giường đòi anh trả mạng? Anh sẽ không sợ báo ứng sao?” Sanh Tiêu như nổi cơn điên hướng đến hắn mà nói, nước mắt theo viền mắt tuôn rơi xuống, cô nghẹn ngào bộ ngực không ngừng phập phồng, : "Duật Tôn, một cái mạng, anh thường nổi không?”

"Cái chết của hắn, không liên quan đến anh.”

"Còn nói không liên quan đến anh?” Mạch Sanh Tiêu trông thấy hắn đáy mắt lãnh đạm, tức thì lòng đau như tê dại, cô đứng người lên nắm chặt lấy áo lông đen của người đàn ông: "Anh bắt lấy Đào Thần đi đâu? Anh ấy không chết có phải hay không, anh ấy không thể chết?”

"Anh phái đi người đi bắn chết hắn sao, Mạch Sanh Tiêu, nếu như thật sự là anh làm, anh đại khái có thể chỉ làm Đào Thần mất đi một cái mạng! "

"Anh lòng dạ độc ác, đối với thuộc hạ chính mình mà ra tay cũng được, chỉ có thể chết hết chuyện này mới có thể không ai biết, anh không nghĩ tới xác sẽ nổi lên bờ sao?”

"Chết đều đã chết hết, anh nói không có làm, chính là không có làm.”

"Duật Tôn, chúng tôi không phải là kiếp trước thiếu nợ anh đấy chứ? Anh cũng không phải không biết là tôi không muốn ở lại bên cạnh anh, Đào Thần anh ấy không nên bị liên lụy vào chuyện này, là tôi nợ anh ấy, tôi từ nay về sau làm như thế nào mới có thể trả được? Anh tại sao phải tàn nhẫn như vậy, anh bắt tôi ở lại bên cạnh anh, đến cuối cùng là vì cái gì? Là cái gì hả! ?” Mạch Sanh Tiêu mười ngón bấm mạnh trên vai hắn, cô dùng hết toàn sức lực của mình, đem Duật Tôn xô đẩy đến cửa sổ trước sát đất, cô hoàn toàn không để ý đến hắn miệng vết thương còn chưa lành, cô rất đau lòng, cô muốn Duật Tôn so với cô phải đau nhức hơn gấp một ngàn lần, một vạn lần.

Mạch Sanh Tiêu giống như mở ra móng sắc nhọn, tại trên người Duật Tôn lại kéo lại đánh, hắn một tay cầm cổ tay cô: "Sanh Tiêu, em thật sự không chịu tin tưởng anh?”

"Muốn tôi tin tưởng anh phải không?” Tóc Sanh Tiêu làm loạn tung ra dính trên hai gò má, lộ ra đôi mắt đỏ bừng hung ác: "Vậy anh phải đi chết, Duật Tôn tôi cho anh biết, cho dù anh có chết, tôi cũng sẽ không tin tưởng anh! Sẽ không! "

"Mạch Sanh Tiêu! " Duật Tôn cánh tay vòng ở bên eo của cô, giọng nói lại đột nhiên buông lỏng xuống: "Em có từng yêu anh không?”

Hắn môi mỏng khẽ mở ra, nói ra câu như vậy.

Mạch Sanh Tiêu hai mắt trợn tròn, tim đập trước ngực tức thì giống như nhịp trống, những lời này nghe vào trong tai cô, hôm nay đối Sanh Tiêu phần lớn trở thành châm chọc, khóe mắt cô nâng lên, hung hăng mở miệng cắn lấy trên bả vai hắn.

Mạch Sanh Tiêu cũng không nghĩ qua lại vừa vặn cắn trúng ngay chỗ hắn bị thương, cô nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của người đàn ông, thì càng dùng sức cắn mạnh xuống.

Sanh Tiêu biết mình không phải là đối thủ của Duật Tôn, cho nên phải cắn lúc hắn không kịp trở tay, người dàn ông mỗi lần cũng sẽ không đánh trả, trên người hắn không chỉ một chỗ cắn bị thương, mà trên mu bàn tay cũng có một vết sẹo, Duật Tôn nghĩ thầm, Mạch Sanh Tiêu kiếp trước nhất định là con hổ, là cọp cái chuyên môn đi cắn người.

Người đàn ông tự giễu nhếch môi, đều lúc này, hắn còn tâm tư tưởng tượng.

Hắn biết rõ, Mạch Sanh Tiêu cuối cùng là cũng đem cái chết của Đào Thần trút hết trên đầu của hắn.

Cũng xác thực Sanh Tiêu đã làm như vậy.

Dù cho không phải Duật Tôn sai người ta ra tay, nhưng Đào Thần chết hắn cũng là bị liên luỵ nhiều nhất, nếu như không phải là hắn, bọn họ sẽ chạy thật tốt, sẽ không bị cuốn vào trong cái gì là báo thù.

Lưng Duật Tôn cứng ngắc chống đỡ cửa sổ thủy tinh, hai người giống như hai con nhím một mực ở cùng một chỗ tựa vào nhau, cũng sẽ làm cho đối phương toàn thân đều là máu.

Hắn hỏi cô, cô đã từng yêu hắn sao?

Nếu như đã từng có yêu, Duật Tôn hy vọng có thể làm cho lòng của cô sống lại lần nữa.

Mạch Sanh Tiêu hận không thể đem một miếng thịt của Duật Tôn cắn rớt xuống, cô cắn đến cuối cùng, toàn thân không còn một chút khí lực nào, hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống. Mặc dù như thế, hàm răng của cô lại cắn chặt vào áo lông của hắn không chịu buông ra. Phía sau lưng Duật Tôn mồi hôi lạnh chảy ra ròng ròng, hắn giơ cánh tay lên, lòng bàn tay rơi vào trên ót Sanh Tiêu.

Cô mệt đến khóc không ra tiếng, mặt bị Duật Tôn đè mạnh xuống nơi bả vai.

Cô mở miệng ra thở phì phò, hai tay tại trước ngực Duật Tôn mà đẩy ra, Mạch Sanh Tiêu cảm giác được bên mặt có cái gì đó ẩm ướt, cô giơ tay lên lướt qua, mới phát hiện đó là máu.

Duật Tôn mặc cái áo lông màu đen, cho nên miệng vết thương mặc dù bị xé rách, cũng nhìn không ra.

Mỗi giằng co kết thúc, đều đổi lấy vết thương chồng chất, không thấy máu thì nhất định không dừng tay.

Duật Tôn có thể chịu đau nhức, Mạch Sanh Tiêu chán nản ngồi ở mép giường, cho đến khi trên mặt vết máu khô cạn, cũng không có động đến một cái.

Cô giống như là bị mất hết linh hồn, lại lần nữa nếm đến nỗi thống khổ mất đi người thân, trong mắt Mạch Sanh Tiêu không thể nhìn Duật Tôn, cô cuộn mình nằm dài trên giường, khóc đến cuối cùng, đến lúc kiệt sức mới nhắm mắt lại.

Đào Thần, khi còn sống, là vấn đề không thể giải quyết ở giữa bọn họ, sau khi chết, chính là một cái gai nhọn, Duật Tôn muốn tới gần một bước, cũng sẽ bị gốc gai đâm vào đau đớn chảy máu.

Hắn đi vào phòng sách tự băng bó miệng vết thương, sau đó trở lại phòng ngủ, đem cho Mạch Sanh Tiêu cái khăn nóng, rồi lau đi vết máu trên mặt cô.

Duật Tôn nằm ở bên cạnh Sanh Tiêu, cô ngủ rất không an ổn, vào lúc nằm mơ sẽ gọi lên tên của Đào Thần, Duật Tôn ánh mắt ảm đạm, nếu như không phải là yêu, không có khả năng cô lúc nào cũng nhớ đến, ngay cả trong mộng đều là hắn.

Mạch Sanh Tiêu nằm đưa lưng về phía hắn, Duật Tôn đưa tay qua, cẩn thận đem thân thể của cô quay lại, hắn gần sát Sanh Tiêu, cái cằm chống đỡ tại trên trán cô, Duật Tôn vòng tay ở bên eo của cô, làm thân thể hai người càng lúc gần sát nhau.

Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ nức nở, cô vươn tay, cũng không biết trong mộng ôm lấy cái gì, chỉ cảm thấy thật ấm áp, càng lúc càng dùng sức ôm chặt lấy.

Duật Tôn nhìn xuống tay cô đang ôm lấy thắt lưng hắn, hắn cúi thấp thân thể, tại khóe miệng cô nhẹ nhàng hôn.

Duật Tôn biết rõ Mạch Sanh Tiêu gần đây cũng sẽ không muốn thấy mặt hắn, hắn bình thường đều là rời khỏi Ngự Cảnh Uyển trước lúc cô tỉnh lại, hắn cũng phân phó dì Hà, theo dõi Mạch Sanh Tiêu nhất cử nhất động, sợ cô xảy ra chuyện không may.

********************

Tô Ngải Nhã thuận lợi rời khỏi trại giam, bên ngoài có chiếc se chờ sẵn, ả tiện tay phất mái tóc phía dưới, xem ra chuyện đầu tiên ả phải làm là đi chỉnh lại kiểu tóc, cái kiểu tóc thật là xấu nếu để về đến nhà.

Tôn Trọng Khuê xuống xe chào đón: "Tiểu Nhã, đi, anh tại khách sạn Quốc Tế đã cố tình chuẩn bị cho em rồi.”

"Cám ơn chú Tôn.”

Tô Ngải Nhã nhìn thấy Tôn Trọng Khuê sắc mặt suy sụp xuống, ả bước lên phía trước khoác lấy cánh tay người đàn ông: "Có gì đâu, bất quá chính là cái xưng hô thôi, anh nếu không thích, em sẽ sửa lại chính là, cưng ơi, thế nào?”

"Anh liền thích cái miệng nhỏ ngọt ngào này của em. . . . . .”

Tô Ngải Nhã nhìn chằm chằm vào cái bụng đang ưỡn ra của Tôn Trọng Khuê, ả không khỏi một hồi buồn nôn, mẹ kiếp, lão già này, chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể tương đương giống cha cô.

Nếu như không phải Tô Niên đột nhiên chết đi, Tô Ngải Nhã cũng không cần lưu lạc như ngày hôm nay, trước kia Tôn Trọng Khuê chỉ là một trong những người bạn thân của Tô Niên, không nghĩ tới, hôm nay lại muốn bao dưỡng con gái của bạn.

Ban đêm.

Tôn Trọng Khuê thoả mãn từ trên người Tô Ngải Nhã lật mình xuống, Tô Ngải Nhã rút ra khăn giấy đưa cho hắn, người đàn ông vỗ vỗ eo của ả: "Anh cho em thuê cái nhà ở, ngày mai em liền đọn qua đi.”

"Thuê sao. . . . . .”

Tôn Trọng Khuê nghe ra trong lời nói của ả không vui: "Chuyện em muốn mua nhà tự mình làm chủ, anh sẽ cho em cái thẻ, đến lúc đó em muốn mua cái gì thì mua cái đó.”

"Có thật vậy không?” Thân thể ả không mặc gì ôm lấy cổ người đàn ông: "Cám ơn cục cưng nha.”

****************

Tô Ngải Nhã ngày hôm sau phải đi mua xe, ả biết Cố Tiêu Tây ra tù ngày đó, còn cố ý lái xe đi đón.

Cố Tiêu Tây vẫn như cũ một bộ dạng yên tĩnh, cô ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, Tô Ngải Nhã liếc mắt nhìn qua, thật không biết dựa vào cô ấy có thể làm được cái gì, Tô Ngải Nhã chính mình cũng hoài nghi có phải đã tìm nhằm người hay không: "Muốn tôi chở cô về nhà không?”

"Không.” Cố Tiêu Tây lắc đầu, cô không còn mặt mũi trở về.

"Vậy cô muốn đi đâu?” Tô Ngải Nhã không kiên nhẫn lái xe với tốc độ chậm: "Đúng rồi, tại sao cô nói cô cùng Duật Tôn lại có thù oán.”

Cố Tiêu Tây cúi thấp đầu, cũng không nói gì.

"Cô không chịu nói rõ cho tôi biết, thì tôi như thế nào mà giúp cô trả thù được? Cô cũng không muốn đi tìm mẹ cô sao? Bà ta đầu óc không minh mẫn, giờ đang mùa đông có khi đang lang thang bên ngoài, nếu cô muốn cùng tôi hợp tác, tôi người quen biết không ít, có thể giúp cô tìm người.”

"Có thật vậy không?”

"Nói đi.”

Không thể nghi ngờ là vết thương đã kết vảy lành lại, cũng có thể một lại lần nữa xé mở ra.

Cố Tiêu Tây đơn giản kể lại sự việc, Tô Ngải Nhã cắn nhẹ xuống khóe miệng: "Duật Tôn thiếu nợ còn không ít.”

"Cô ý định làm như thế nào?”

"Đối phó với Duật Tôn cũng không dễ dàng gì, tôi phải suy nghĩ cẩn thận.”

Cố Tiêu Tây xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô đây là ngày đầu tiên được tự do: "Cô cho tôi xuống đầu đường phía trước, tôi có một chút việc.”

Tô Ngải Nhã dừng lại xe: "Tôi sẽ liên lạc cô bằng cách nào?”

"Kỳ thật, tôi tuy nhiên rất hận Duật Tôn, nhưng tôi nghĩ với hắn cũng không có biện pháp nào, tôi cũng không thể giúp được cô nhiều được.”

Tô Ngải Nhã lấy ra điện thoại di động của mình cứng rắn nhét vào trong tay Cố Tiêu Tây: "Cô cầm đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc cho cô, chúng ta cùng chung kẻ thù là hắn, chờ tôi nghĩ ra cách, tôi sẽ nói cho cô biết.”

"Ai, điện thoại di động của cô. . . . . .”

"Cô cầm đi, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”

Cố Tiêu Tây nhìn qua chiếc xe Buick đẹp tuyệt trần rời đi, cô đứng ở đầu đường, lại mờ mịt không biết nên hướng nào.

Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo tù trước đó, cô còn rất tuổi trẻ, cô đứng ở ven đường còn là một cô gái trẻ chưa lớn.

Cô cúi đầu đi lên phía trước, trong tay cầm cái túi, rồi đột nhiên nghe được bên tai có người gọi tên cô: "Cố Tiêu Tây?”

Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vả mặt hăng hái của Nghiêm Trạm Thanh.

Cố Tiêu Tây không nghĩ tới nhấc chân lên muốn chạy, Nghiêm Trạm Thanh vội vàng ngăn ở trước mặt cô: "Cô ra tù rồi sao?”

Cố Tiêu Tây gục đầu xuống: "Phải.”

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống một chút đi.”

"Không cần.”

Nghiêm Trạm Thanh đi đến giữ chặt cổ tay của cô, Cố Tiêu Tây bị hắn một cái lôi kéo vào quán cà phê.

Hệ thống sưởi ấm làm cho mặt của cô đỏ hồng nổi bật lên, Cố Tiêu Tây vẻ mặt câu nệ: "Cám ơn anh.”

"Cám ơn tôi cái gì?” Nghiêm Trạm Thanh nâng mi lên nhìn về phía cô.

"Nếu không nhờ lời của anh, tôi còn muốn ngồi lâu thêm vài năm tù, là anh mời luật sư cho tôi, tôi cũng biết rõ.”

"Kỳ thật, xét đến cùng đều là lỗi của tôi.” Nghiêm Trạm Thanh không chút nào chối bỏ trách nhiệm: "Nếu như không phải tôi mang cô đưa đến bên cạnh Duật Tôn, cô lúc này sẽ, vẫn còn vui vẻ mà đến trường.”

Hai con mắt Cố Tiêu Tây có chút ướt át: "Còn anh, có được khỏe hay không?”

"Tôi cùng Tô Nhu đã ly hôn.”

Cố Tiêu Tây ngạc nhiên không thể che giấu: "Tôi là không nên nói có gì hối tiếc, cần phải nói, chúc mừng cho anh.”

Nghiêm Trạm Thanh uống nhẹ miếng cà phê: "Hôn nhân của tôi và Tô Nhu, thời điểm đó lấy nhau về sau chính là sai lầm, hơn nữa về sau xảy ra nhiều chuyện, tôi cố ý muốn ly hôn, cô ta thay đổi rất nhiều, ba mẹ tôi cũng đành phải đồng ý.”

Lúc mới vừa ly hôn, Tô Nhu thường xuyên đi đến Nghiêm gia dây dưa, nhưng Nghiêm Trạm Thanh thái độ cương quyết, Tô Nhu cuối cùng cũng hết hy vọng, chuyện này cũng liền kết thúc, dù sao, yêu người đàn ông như vậy cũng quá mệt mỏi.

Tô Nhu biết rõ Nghiêm Trạm Thanh trong lòng không thể nào có cô một lần nữa.

"Cô sau này có tính toán gì chưa?”

Cố Tiêu Tây hai tay nắm chặt chén cà phê: "Trước tìm một công việc tốt, có thể gần nhà là được.”

"Nếu là có cái gì khó khăn, có thể tìm tôi.”

Cố Tiêu Tây gật đầu, càng là quan tâm, lại càng không muốn bị hắn trông thấy bộ mặt chật vật này, Cố Tiêu Tây có đến con đường cùng, cũng không thật sự nghĩ đến sẽ đi tìm Nghiêm Trạm Thanh.

Người đàn ông tường tận nhìn lấy gò má của cô, so với lần trước hắn đi trại giam thăm cô thì càng gầy hơn, nghĩ đến là bên trong ăn ở không quen, Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt phục tạp kêu nhân viên phục vụ mang đến, giờ trên bàn không ít thức ăn, muốn cho Cố Tiêu Tây ăn thật ngon một chút.

********************

Mạch Sanh Tiêu làm loạn qua một lần, ngày hôm sau tỉnh lại ngược lại thấy tỉnh táo không ít.

Duật Tôn thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện với cô cũng không có, Thư Điềm nói không sai, không có tìm được thi thể chính là hy vọng lớn nhất, Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất, cái này hy vọng xa vời đến gần như là không, nhưng cô cũng chỉ có dựa vào ý nghĩ này, mới có thể sống qua ngày được.

Lúc Duật Tôn đi vào phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu đang dùng ngón tay tại trên cửa sổ viết chữ.

Cô nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn.

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng cong lên, trong mắt hướng về phía hắn gi

ống như nâng lên nụ cười, Duật Tôn giật mình, chỉ là chính mình nhìn lầm rồi.

------------------