Thực ra thành phố Cass không nóng nực như Ngôn Dương bôi nhọ trong cuộc gọi, ngược lại, khí hậu ôn đới ban cho nó vẻ đẹp độc đáo, nhưng giữa hè khó tránh khỏi vã mồ hôi.

Lúc mọi người đi bộ đường dài dã ngoại ở ngoại ô thành phố, luôn nhìn thấy được một toà kiến trúc phong cách phục cổ náu mình giữa cỏ cây. Cách tán lá rậm rạp nhìn không chân thực, khiến người ta ngứa ngáy muốn lại gần.

Một cậu thiếu niên thân hình mảnh dẻ vác ba lô căng phồng, vạch lá cây um tùm trước mặt.

Dưới bóng cây, hình dáng trang viên hoàn chỉnh dần, lại gần mới nhìn thấy được vẻ đồ sộ phức tạp của nó, đỉnh toà kiến trúc hình bầu dục và thiết kế bề ngoài nhiều mặt cong khiến người ta vô thức liên tưởng đến phong cách Baroque.

Vườn hoa khổng lồ bao bọc dinh thự, hoa cúc dại mọc thành vạt đón gió đong đưa, anh đào xoay tròn rơi xuống trong không trung, được tô điểm bởi hoa me đất màu vàng nhạt, lộng lẫy kỳ ảo dưới nắng hè.

Ngôn Dương vịn hàng rào sắt, nhìn vào trong, “Chỗ này đẹp hơn hẳn ảnh ba chiều trên mạng!”

Vừa nói, đầu vừa ngả về phía trước, gò má non mịn ấn lên hàng rào, bóp thành một cục tròn tròn, “Muốn vào xem quá.”

Du Phùng nhìn cục má đó, phì cười: “Chờ cậu thăng quan tiến chức cái đã.”

“Chỗ này quyền hạn nối liền với tầng lớp cao nhất đế quốc, chỉ có quốc vương và cận thần mới có quyền phê chuẩn cho dùng mà thôi.” Ngôn Dương ngoái đầu sang Du Phùng, làm biểu cảm tiếc nuối như thật, cậu lắc đầu, “Em không được đâu, phải trông chờ vào anh, anh mau mau cố gắng, sau này dẫn em vào xem.”

“Cậu nằm mơ đi.” Du Phùng chẳng khách sáo tí nào.

Ngôn Dương: “…”

“Anh tiêu rồi!” Cậu giơ tay đẩy Du Phùng một phát, “Toàn bộ của cải trong nhà hai ta đều dựa vào em, hôm nay anh chết đói đi!”

Vừa cười đùa vừa chạy xa, hai người đi vòng quanh hàng rào sắt của trang viên Bình Minh hòng quan sát toàn cảnh, ánh nắng bị lá cây cắt xén, từng mảnh dập dềnh trên tóc hai người, trong vô thức họ đi vòng tới phía sau trang viên.

Đằng sau trang viên là một sườn dốc, kéo dài đến tận chân trời phía xa, là một vùng biển cạn xanh tươi không thấy bờ bến, màu vừa đậm vừa trong, đong đầy ánh nắng, trong suốt say đắm lòng người.

Hai người sánh vai nhau cười đùa không biết bao lâu, tới tận khi màu xanh dưới chân bớt dần, tiếng người thưa dần, bước lên bãi cát trắng, mặt trời lặn phía tây.

Có một chiếc thuyền gỗ đang đậu trong vịnh biển cạn, đong đưa trong sắc đỏ chiều tà nối liền trời đất. Cạnh đó còn có một ngôi nhà gỗ thấp tè.

“Ngôi nhà và chiếc thuyền gỗ này có chủ không?” Ngôn Dương lại gần, chạm vào mái chèo ngâm trong nước biển.

“Chắc là từng có.”

Nhưng hiện giờ rõ ràng chúng đã bị vứt bỏ lâu lắm rồi, không biết tại sao, chủ nhân căn nhà không tu sửa chúng nữa. Vân gỗ hình núi bị ăn mòn đến mức không nhìn rõ, nhưng chất gỗ vẫn kiên cố, màu trầm.

Ngôn Dương giẫm hờ lên thuyền gỗ trong bãi cạn, ván gỗ kêu cót két dưới đế giày, nước biển trong vắt chảy dưới thuyền.

Như đang nghĩ điều gì, cậu đi tới đầu thuyền nằm xuống, gối lên cánh tay mình, ngậm kẹo mút, thản nhiên hỏi Du Phùng: “Anh nghĩ chân tướng có quan trọng không?”

“Quan trọng chứ, chẳng ai muốn sống không rõ ràng cả.” Du Phùng cũng nằm xuống bên cạnh, một tay mò mẫm trong ba lô.

Ngôn Dương ngắm áng mây đỏ cam trên trời, “Em vẫn để bụng ba thi thể đó, có cảm giác… bất an.”

Bàn tay đang mò ba lô của Du Phùng dừng lại, “Điều chưa rõ luôn khiến người ta thấy bất an, về đến Fyl, cô chú sẽ giải thích cho chúng ta.”

“Thế nếu họ giải thích xong rồi em vẫn muốn điều tra thì sao?” Ngôn Dương nói.

Du Phùng hơi ngoảnh đầu, nhìn Ngôn Dương, “Tôi đi cùng cậu.”

Ngôn Dương cười, áng mây màu đỏ cam đó, đường cong ở viền giống y khoé môi Du Phùng khi cười, độ cong rất nhỏ, nhưng lúc nào cậu cũng phát hiện được từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu cười hì hì quay đầu sang, thong thả đón ánh mắt của Du Phùng, nước biển ráng chiều đổ hết vào mắt, “Thật?”

“Thật.”

Ai cũng bảo mặt trời lặn đỏ như máu, lúc đó đúng là nửa bầu trời như đang bốc cháy, thế nhưng khăng khăng gió rất dịu dàng, ánh nắng cũng dịu dàng, đáy mắt Ngôn Dương đong đầy ý cười, trong tiếng sóng ồn ã, Du Phùng bỗng nhớ đến nắng hè tươi đẹp nhìn thấy trên chuyến tàu.

Rung động tràn ngập núi non.

Du Phùng rời mắt, bỗng cảm thấy buổi tối gió biển se se này hơi nóng.

Hắn hắng giọng, ngồi dậy, kéo cổ áo hoodie tốn công quạt gió, tay còn lại thì mò ba lô mãi, chỉ thu hoạch được một vốc giấy kẹo sặc sỡ, “Kẹo đâu?”

Ngôn Dương cũng ngồi dậy, lấy kẹo mút trong miệng ra, đung đưa, “Cái cuối cùng.” Rồi lại nhét vào miệng, “Hết vị chanh rồi, chỉ còn lại một cái chanh muối, em ăn mất rồi.”

Cậu muộn màng phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, nhìn sang Du Phùng, phát hiện ra dái tai ửng hồng của người đó.

Ngôn Dương mím môi, âm thầm hít sâu, “Cái cuối cùng.”

Cho cậu làm bừa lần này đi.

Cậu vừa không có ý tốt vừa lo sợ thấp thỏm, “Muốn không?”

Du Phùng nhìn cậu chằm chằm, sâu trong đồng tử mắt chứa cảm xúc mà cậu không hiểu. Ngôn Dương xấu hổ đến mức đầu nóng ran.

Hồi lâu, giọng nói trầm khàn gợi cảm đó vang lên.

“Muốn.”

Du Phùng giơ tay cầm hờ que nhựa của kẹo mút.

Hắn hơi dùng sức kéo ra ngoài, kẹo cứng bèn va vào răng Ngôn Dương, vị muối chua ngọt cứ thế mắc kẹt trên khuôn mặt xinh đẹp, giống như ánh mắt của Du Phùng lúc này, rơi vào cặp đồng tử mắt màu xám của Ngôn Dương, trong đó có ánh sáng tù mù bay lượn, hấp dẫn Du Phùng vứt bỏ lý trí, khăng khăng chết chìm trong đại dương sắc xám mù sương này.

Ngôn Dương hơi hé hàm răng, viên kẹo tròn, ướt đó bị ép kéo ra khỏi khoang miệng, va phải hàm răng, lướt qua môi. Sợi tơ mảnh do nước bọt kéo ra bị đứt đoạn trong ráng chiều đỏ tía.

Du Phùng ngậm cây kẹo vừa cướp, dùng răng hàm từ từ nghiền nát.

Hàng mi hắn cụp xuống, nhìn bờ môi chưa kịp khép của Ngôn Dương, góc độ này tình cờ thấy được đầu lưỡi hồng của cậu, ấn lên hàm răng trắng muốt đều tăm tắp, mềm mại không hề đề phòng.

Ngôn Dương ngước mắt, phát hiện ra ánh mắt của Du Phùng tối tăm, hơi thở của cậu tắc nghẹn, cơn run rẩy mong đợi và phấn khích khiến cậu vô thức muốn cắn môi dưới.

Nhưng lại kẹt ngón tay.

Du Phùng đỡ cằm Ngôn Dương bằng bốn ngón, ngón cái vuốt ve bờ môi mỏng dính kẹo, được nước lấn tới bóp quai hàm cậu, “Há miệng ra.”

Ngôn Dương ngoan ngoãn thả lỏng quai hàm, ngón tay trắng muốt thon dài của Du Phùng xâm lược khoang miệng, giây phút đầu ngón tay ấn lên mặt lưỡi, hơi thở của Ngôn Dương rối loạn chẳng ra sao, cái chạm nhẹ đó cứ như gửi dòng điện kích thích đến vùng nhạy cảm của vỏ não.

Du Phùng rụt ngón tay về, cứ thế ngậm kẹo vụn, hôn Ngôn Dương.

Du Phùng hôn rất mạnh, thậm chí Ngôn Dương còn cảm nhận được răng nanh sắc nhọn của hắn cứa rách môi mình, máu tanh ngọt và kẹo vị muối hoà quyện với nhau, tạo ra một vị kỳ lạ, cậu nếm mà lấy làm lạ.

Thuyền gỗ lắc lư nhè nhẹ trong tầng tầng sóng trắng, đong đưa suy nghĩ hỗn loạn của Ngôn Dương.

Cậu bị Du Phùng giữ gáy, hơi ngửa đầu đón nhận tình cảm cuồn cuộn hung dữ này, chẳng có đường lùi.

Xung quanh tai chỉ có tiếng hít thở hoà quyện, và nhịp tim đập như trống dồn của mình.

Hồi lâu sau, lúc môi răng tách ra, hơi thở vẫn hoà quyện, Ngôn Dương vòng tay quanh cổ Du Phùng, hàng mi ươn ướt nhìn vào mắt hắn, “Chúng ta thế là gì?”

“Là… chân tướng giữa tôi và em.” Du Phùng nói.