Một đêm không mộng mị.

Ánh nắng sáng sớm ấm áp, mang chút nhiệt độ nhuộm lên mặt nghiêng của Lê Chỉ, đánh thức anh.

Một con chim khách nhảy nhót líu lo trên khung cửa sổ, cánh đập trên kính phành phạch, lông vũ ánh màu lam thẫm, có cảm giác bí ẩn tao nhã.

Lê Chỉ vừa tỉnh dậy, đờ đẫn nhìn nó chằm chằm mà ngây người, lâu lắm rồi mới cảm nhận được chút khoan khoái yên tĩnh.

Giấc ngủ yên bình thế này lần cuối là bao giờ?

Lê Chỉ chẳng nhớ rõ nữa.

Cảm giác ấm áp trên cổ đã không còn, ga giường bên cạnh còn vết nông của chăn đệm bị đè xuống.

Chẳng biết Du Phùng đã đi đâu, mảnh báo ố vàng tối hôm qua vẫn còn để lại bên gối.

Bàn tay đó bỗng xộc vào đầu Lê Chỉ…

Khớp xương rõ ràng, cầm mảnh báo, tĩnh mạch xanh tím ở đốt ngón tay uốn cong ẩn hiện thấp thoáng.

Anh lắc đầu, gạt phăng hình ảnh xâm nhập kỳ quái đó, chống mình dậy, mơ màng đi tắm rửa.

Trong tủ quần áo bằng gỗ trinh nam có rất nhiều quần áo đủ kiểu dáng, chất vải tốt hơn hẳn bộ Lê Chỉ mặc đến đây, được đặt làm theo kích thước cơ thể của từng vị khách, cắt may vừa phải, mặc dù số đo cơ thể của họ thuộc về quyền riêng tư cá nhân, rất hiếm khi được công khai, nhưng nơi này đã chuẩn bị quần áo vừa người.

Tất nhiên, số quần áo trước mặt anh là kích cỡ của Du Phùng. Vì đây là phòng hắn.

Cái áo sơ mi màu ngà của bản thân Lê Chỉ đã nhàu nhĩ chẳng ra hồn nữa. Anh định về phòng mình thay đồ. Rất gần, ở ngay đối diện.

Anh phát hiện ra hình như mình có một nỗi cố chấp vô cớ với màu trắng.

Lê Chỉ lại lấy một cái sơ mi từ trong tủ quần áo của mình, vẫn là màu trắng, nhưng ống tay áo hơi đặc biệt, nó thêu một chùm tử đằng màu tím nhạt uốn lượn, dây leo quấn quýt quanh ống tay áo tạo thành một vòng xanh nhạt.

Lê Chỉ nghiêm chỉnh cài đến tận cúc trên cùng, ngắm mình trong gương, trong cặp mắt màu xám hơi mơ màng, không biết mình còn có thể sống sót rời khỏi đây hay không.

Bên cửa sổ phòng đối diện, con chim khách đó đong đưa cái đầu bé tí xíu, vỗ cánh vụt bay, rời khỏi khung cửa sổ phòng Du Phùng.

Khoác nắng ban mai hửng ấm, vui vẻ hót vài tiếng trong không trung, xuyên qua tán lá xanh tươi tốt.

Chỉ trong chớp mắt nó lại đáp xuống trước một cửa sổ khác.

Cặp mắt to bằng hạt đậu xanh của nó nhìn chằm chằm vào trong phòng, trong mống mắt đen nhánh, phản chiếu một khuôn mặt người sợ hãi đến độ vặn vẹo.

Nó chớp mắt, ánh sáng vốn đen như đá vỏ chai bị thay thế bởi một lớp màng trắng.

Lê Chỉ tìm thấy Du Phùng trong phòng ăn.

“Cậu dậy sớm thế?” Du Phùng chìa một con dao ăn cho anh, tay còn lại thì đẩy đĩa đựng bánh sữa và thịt xông khói sang, “Nom có sức sống hơn hẳn, hôm qua cứ như sẽ ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào ấy.”

Lê Chỉ nhận lấy, lặng lẽ nói: “Vốn có thể có sức sống hơn.”

Du Phùng tỏ ra vô tội, chuyển chủ đề một cách trôi chảy tự nhiên, “Muốn đến căn phòng bí mật xem thử không? Tôi đoán trong đó đã có thêm hai lọ thành tích mới.”

Theo lý thì đúng, hai cái xác trong nhà xác ngầm dưới đất đều là thu hoạch mới của Quạ Đen.

“Anh không sợ bị quản gia bắt được nữa à?”

Dao ăn sắc bén cắt thịt xông khói vuông vức, mép cắt bén ngọt quá đáng.

“Thực ra nó cơ bản là sẽ không làm chúng ta bị thương. Suy cho cùng thì mạng người phải để dành cho Quạ Đen.” Du Phùng nói.

“Đi thôi đi thôi, bị nó bắt được thì cùng lắm là bị đánh ngất thêm lần nữa rồi mang về phòng ngủ.”

Lê Chỉ nhìn khuôn mặt của Du Phùng, hắn đang lải nhải thản nhiên trước mắt, cảm giác vẫn thích dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ngủ của hắn tối hôm qua hơn.

Anh gật đầu, “Được, ăn xong thì đi.”

Vừa dứt lời, anh bèn nghe thấy tiếng bước chân vọng tới trong hành lang.

Anh và Du Phùng nhìn nhau rất nhanh, đọc được sự cảnh giác giống nhau trong mắt đối phương.

Trong hành lang trải thảm nhung, việc này khiến tiếng bước chân nghe hơi mơ hồ…

Nặng nề, lại không vững lắm.

Anh ta muốn cầu cứu, nhưng không biết tìm ai.

Cả thế giới đang xoay tròn trước mắt.

“Mình phải rời khỏi nơi này. Không được. Mình chắc chắn phải rời khỏi nơi này.” Đáy lòng có âm thanh lặp lại máy móc.

Ra khỏi phòng ngủ, xung quanh đều là cửa phòng đóng kín, anh ta đờ đẫn đi xuống tầng, nghe thấy tiếng người loáng thoáng.

Lúc Vưu Thụ bước vào phòng ăn, nhận thức vẫn mơ màng, thậm chí anh ta vẫn mặc áo ngủ tối hôm qua.

Lê Chỉ thấy người tới là Vưu Thụ, anh vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo anh bèn nhìn thấy trên áo ngủ của Vưu Thụ có mảng máu to đã khô.

Ống tay áo, gấu áo, cổ áo, chẳng chỗ nào may mắn thoát nạn. Màu đỏ bắn tung toé nhìn mà choáng váng.

Tiếng chim hót ngoài cửa sổ lại vọng vào xuyên qua lớp kính. Đáng lẽ đây sẽ là một mùa tốt lành.

“Người đó… biến mất rồi…”

Giọng nói của Vưu Thụ toàn là thều thào, Lê Chỉ nghe, dừng nhai nuốt, cảm giác thịt xông khói trong miệng trở nên khó nuốt như sáp nến.

Anh nhọc nhằn nuốt xuống họng, thậm chí suýt thì bị nghẹn, “Sao thế?”

Vưu Thụ ép mình bình tĩnh, tay lập cập kéo một cái ghế ngồi xuống, sau vài lần nuốt nước bọt mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Sáng nay tôi tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, người đàn ông trung niên đó đã biến mất. Chỉ…”

Anh ta nhả chữ hơi ấp úng không rõ.

“Chỉ có máu! Bên cạnh tôi có một vũng máu to! Trời mới biết tại sao tôi lại ngủ say thế, bên cạnh xảy ra việc gì, tôi hoàn toàn không biết!”

Giọng anh ta bỗng dưng cao vống lên, Lê Chỉ rùng mình theo phản xạ có điều kiện.

Không ngờ nạn nhân mới lại xuất hiện nhanh thế.

Quạ Đen gần như không cho họ cơ hội thở, cứ như lưỡi liềm gấp rút thu hoạch nông sản đã chín.

Dường như Lê Chỉ nghe thấy khúc dạo đầu của bản nhạc cổ điển vang lên.

“Dẫn chúng tôi đến căn phòng.” Du Phùng nói bằng giọng đều đều không trầm bổng.

“… Được.”

Vưu Thụ đứng dậy, khuôn mặt rắn rỏi vẫn tràn ngập nỗi bất an, anh ta mặc áo be bét máu cứ như tội phạm chột dạ.

“Cụ thể là anh dậy lúc mấy giờ?” Một tay Du Phùng đút trong túi, đi ngoài cùng bên phải, mắt nhìn thẳng, miệng lại hỏi Vưu Thụ bên cạnh.

“Sáu giờ.”

“Anh không nghe thấy tí động tĩnh nào thật à?”

“… Không thật mà.”

“Nhìn lượng máu này, dù cho chúng ta tìm thấy ông ta, thì cũng lành ít dữ nhiều.” Du Phùng dùng từ đầy lạnh lùng không nể tình.

Chẳng mấy chốc ba người đã đi tới góc ngoặt cầu thang, Vưu Thụ vừa định lên tầng, lại phát hiện ra hai người khác, anh ta đột ngột dừng bước.

“Tôi nghĩ chúng ta không cần đến phòng ngủ nữa.” Lê Chỉ nói.

Anh nhìn tấm thảm trải sàn trên cầu thang, trên đó có vài vết đỏ thẫm không bắt mắt, là vết máu vương vãi.

Vết máu đó đi xuống, dẫn đến tầng một.

Còn phòng ngủ thì ở tầng ba, tình cờ ở hướng ngược nhau.

Ba người lần theo vết máu, đi chậm rãi xuống cầu thang, tìm kiếm dấu vết của người trung niên từng bước một.

Dọc đường ướt đẫm, đều là sinh mạng của người đàn ông trung niên đánh mất trong đêm khuya say giấc tĩnh lặng hôm qua.

Đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng, rồi lại rẽ trái.

Cuối cùng ba người cũng dừng lại.

Chỗ mà vết máu đứt đoạn là một cánh cửa gỗ nặng trịch.

Lê Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy nét chữ thảo trên cửa gỗ, quen thuộc đến mức khiến lòng anh nảy sinh kháng cự.

Phòng đọc sách.